Từ ngày đạt được giải nhất trong cuộc thi hát đó, em trở lên nổi tiếng ở trường, em tham gia vào đội văn nghệ, quen biết nhiều người hơn, các mối quan hệ vì thế cũng mở rộng hơn trước. Nhưng dù thế nào thì em và nó cũng đều xuất phát từ quê, có đi học bao nhiêu năm vẫn mang cái nét chân quê ấy không thay đổi được.
Một ngày, ông anh Tiền gọi điện mời nó tới dự sinh nhật, nghe nói ông ý tổ chức tiện thể khai trương luôn một cái quán mới ở mạn Hà Đông, khách mời toàn là chỗ anh em thân thiết thôi.
Nó rủ Hiền đi cùng, hai đứa vẫn đơn sơ giản dị trên chiếc 81 cũ kĩ, đến nơi đó là một quán cà phê khá hoành tráng, ngoài sân đỗ khá nhiều xe, toàn là ô tô với xe máy xịn, lúc nó đèo Hiền đến bằng con 81 bành bạch chạy vào ai cũng nhìn, những ánh mắt ngạc nhiên chắc tưởng hai đứa này là sinh viên đến xin làm thêm. Trong đám choai choai dắt xe hôm ấy nó nhìn thấy cả thằng @ hôm rồi bị nó cho ăn đạp trong trường Ngoại ngữ, thằng @ dường như cũng nhận ra nó, hùng hổ định lao tới đúng lúc đấy ông anh Tiền từ trong quán đi ra vỗ vai nó :
– Sao đến muộn thế em ? Bạn gái đây à? Xinh nhỉ.
Liếc sang @ thấy mặt hiện lên một chữ bàng hoàng to tướng, đéo mẹ ông anh tinh vãi, nhìn thấy ngay vết tím trên mặt.
– Bị làm sao thế này Nhất?
– Em ngã xe.
– Ngã xe thế chó nào được như này, chú định lòe cả anh ah? Chắc lại đánh nhau hả.
Nó dắt tay Hiền đi vào vừa nói với ông anh Tiền.
– À vầng, hôm trước vừa đánh nhau cổng trường, mà cái thằng đánh nhau với em hôm nay cũng thấy có mặt, chắc quen anh.
– Thằng nào?
– Thằng áo đen ngoài cổng ý.
Nó và Hiền ngồi xuống một cái bàn trong góc mặc dù ông Tiền cứ bắt ngồi bàn Vip trung tâm
– Thôi, bọn em ngồi đây cũng được.
Ông ý cắp đít đi ra cổng đón khách, một lát thấy đi vào theo sau là thằng @ hôm trước, mặt nó bây giờ trông thiểu não hơn rồi, không còn hung hăng như trước nữa.
– Thằng này á? – Ông anh hỏi nó.
Nó cười, nhìn thằng kia cũng đang gượng gạo
– Hì, ra là toàn anh em thôi nhỉ?
– Ơ thế đúng à?
Nó gật đầu, ông anh phẩy tay cho thằng kia té rồi bảo :
– Đệ anh đấy, nó làm cho anh ở quán cầm đồ, hôm trước nó lấy con xe của khách đi chơi rồi đánh nhau xước hết xe, nhìn xấu lắm.
Nó chen ngang lời ông anh “ Em đạp đấy”
– Chính là chú hả? Cũng được đấy. Thế có lấy một con đi không, anh cho
– Thôi anh ơi, em đi con xe 81 này cũng được, của ông già cho.
– Ừ, tùy chú… Thế đây là bạn gái hả?
– Dạ, đây là Hiền bạn em, học trường Nhạc họa.
Khách đến quán khá đông, đồ uống được bày ra các bàn, nhạc nhẽo tưng bừng nghe đau hết cả đầu, thấy Hiền có vẻ phấn khích nó quay sang hỏi :
– Lên làm bài chứ?
– Thôi, em ngại lắm.
– Ngại gì, sinh viên trường nhạc mà ngại á?
Hiền có vẻ dao động, nó bồi thêm :
– OK không… để anh lên đăng ký nhạc công.
– Vâng…anh đăng ký cho em bài “ Nếu em được lựa chọn”
Sau lời giới thiệu của thằng dẫn chương trình, Hiền bước lên, mặc dù ăn mặc giản dị đúng chất là một cô sinh viên, nhưng nhìn em khá tự tin, mọi người ở dưới thì ngạc nhiên chờ đợi xem là con bé nhìn quê quê này nó định làm gì trên sân khấu. Vì đây là quán cà phê ca nhạc được ông Tiền đầu tư khá nhiều nên âm thanh và dàn nhạc rất ngon, nhạc dạo vào cái là đã thấy hay rồi.
Em bắt đầu cất tiếng hát, cả quán ngỡ ngàng kể cả nó, mấy thằng trông xe cũng phải chạy tới thò mặt vào xem là hôm nay ông Tiền phù du chơi trội mời ca sĩ Lệ Quyên hay ca sĩ hải ngoại nào đến hát vậy. Chẳng có ai, chỉ có một cô bé sinh viên với bộ quần áo đơn sơ không son phấn đứng trên sân khấu, với những lời hát làm say đắm lòng người
Vẫn mơ rằng trọn đời nay yêu anh mãi
Dù có tiếp nối những đắng cay trong ngày mai
Vẫn mơ rằng trọn đời này em trao đến ai
Tình yêu trong em sẽ mãi không bao giờ phai
Bởi vì một khi em đã yêu
Là con tim em đã dâng trao cho tình yêu
Dù đường tình yêu muôn khó khăn
Và đôi khi em biết em không được may mắn
Chẳng cần bận tâm hay nghĩ suy
Mình hy sinh cho ai đó sẽ được những gì
Đã yêu nhau thì cứ yêu đi
Sẽ cho ta ngày tháng chẳng hề phung phí
Và nếu bây giờ em đây được nói một lời
Nói em còn yêu mãi một người
Chẳng có bao giờ em muốn xa rời
Dù ngày mai tới là ngày sau cuối
Và nếu mai này em đây được chết một lần
Chết cho tình yêu sẽ bất tận
Chẳng có bao giờ em thấy ân hận
Chỉ cần anh biết em luôn hằng yêu anh..”
Em xuống rồi mà dư âm còn mãi, nó cũng không thể ngờ khi hát trên sân khấu với ban nhạc, em lại có thể hát hay đến vậy. Ông Tiền cầm ly rượu đến bàn nó :
– Cảm ơn em vì món quà, em hát hay quá.
– Bình thường thôi ạ.
– Giải nhất tiếng hát sinh viên Nhạc họa đấy anh ạ.
– Thế à? Thảo nào.
Nhấp một ly rượu với ông anh, nó tiếp :
– Hiền là bạn thân của Linh nhà anh Thắng đấy anh ạ.
– Ô thế ah? Thế mà chú không giới thiệu với anh sớm, hồi chiều Thắng nó vừa gửi cho mấy bình rượu cần, tí lấy ra uống nhá.
– Hihi…
– Anh mở quán này là quán cà phê ca nhạc sống, thuê ca sĩ hẳn hoi, nếu thích thỉnh thoảng hai đứa qua quán anh hát cho vui, anh trả cát xê như ca sĩ luôn, thích bao nhiêu anh trả.
Nó và Hiền chỉ cười bẽn lẽn, cứ tưởng ông ý đùa.