Quên? Nói quên là có thể quên ngay sao? Em nói em không còn yêu anh nữa, một lý do thật chính đáng, khiến nó không thể làm gì được. Nó đã đặt quá nhiều kỳ vọng cho tình yêu đầu tiên, để bây giờ, mọi chuyện xảy ra quá nhanh ngoài sức tưởng tượng khiến nó không kịp trở tay.
Lang thang trên những con đường quen thuộc, những hàng cây lưu giữ bao kỷ niệm ngọt ngào, vẫn văng vẳng đâu đây tiếng cười em dòn tan trong nắng chiều, những nụ hôn ngọt ngào, những vòng tay ấm áp, và nhiều nhiều nữa… tất cả cứ ùa về như những cơn gió mùa đông bắc thét gào đến se sắt con tim.
Nó nhớ những cơn gió heo may thổi nhẹ khi mùa Thu qua, đón mùa Đông tới, những đêm giá lạnh đạp xe đèo em trên phố, tay nắm chặt tay để truyền hơi ấm, bên quán cóc vỉa hè, trao nhau những bắp ngô thơm lừng tí tách, tất cả đã xa quá xa…
Hà nội mùa tháng ba qua, mưa rơi trắng hoa phố nhỏ, còn đâu những con đường rải trắng hoa sưa, em nhẹ nhàng bước đi như sợ những cánh hoa mỏng manh bị dẫm nát, còn đâu những đêm hoa sữa thơm lồng, ngạt ngào trong áo khoác.
Tháng 12, là những buổi chiều cùng em chạy dọc bên triền đê, hoa cải vàng mấy độ, con đê bến nước nơi nào cũng đẹp, có nơi nào còn in dấu chân nhau?
Gần gũi nhất là cây xà cừ số 12, vẫn còn khắc tên hai đứa, sao hôm nay đứng đây nó lại thấy nhạt nhòa ?
Đã cố gắng chẳng muốn gọi tên nữa, thế nhưng sao tim không thể nào xóa hết
Và đôi lần anh lại quên, tưởng như kế bên vẫn còn em
Đã có lúc bỗng thấy thoáng qua, thế nhưng xung quanh anh ai cũng xa lạ
Và anh lại thêm ngẩn ngơ, thấy ai đó cũng nghĩ là em…
Dù anh biết tất cả đã mãi xa rồi, chỉ có những ký ức ở lại
Nhưng dường như anh hoài chưa quên và dường như đâu đâu anh cũng thấy em
Giọt nước mắt cứ mãi rớt xuống không ngừng
Cho a thêm cồn cào nỗi nhớ, chẳng biết phải cố quên đến bao giờ ?”