Ngày mới lại bắt đầu …Đang thơ thẩn trong sân, có ai đó mở cửa, thì ra là mẹ, dù bận bịu nhưng hình như sáng nào mẹ cũng đi tập thể dục
– Sao … sáng nay dậy sớm vậy T
– Thì con có ngủ được đâu mà dậy sớm với trễ
– Trời ! Con bị mất ngủ à ! Bị lâu chưa hay mới đây
– Cũng … mới… chắc do thức khuya nhiều quá nên quen
– Hèn chi … bữa giờ thấy anh cứ ngủ dậy trễ, chắc gần sáng mới ngủ được phải không
– Dạ..
– Thôi để hôm nay mẹ rảnh rồi mình đi khám bệnh nghen … mất ngủ không phải chuyện giỡn đâu
– Sặc! Có chút vậy mà cũng đi khám bệnh, con đâu dễ bị bệnh vậy
– Đừng có coi thường! Anh cứ làm như mình khoẻ lắm, cứ đi ra xem bác sỹ bảo sao
– Thôi không đi đâu ! Không có bệnh vào bệnh viện lây bệnh thêm … do mấy bữa nay học căng thẳng thôi, má ra tiêm thuốc tây hỏi mấy viên an thần bổ não gì đó mua về uống còn hơn
– Nhưng mà … phải khám rồi mới uống chứ !
– Không sao mà …
– Ừhm … vậy để má ra hỏi … chắc phải bồi dưỡng thêm cho anh … mà bữa giờ sao ít thấy con ăn cơm nhà vậy … cứ đi sớm về khuya rồi bỏ cơm luôn …
– Có mà … mà hôm nay chủ nhật má không có đi làm phải không
– Ừhm… sao ! Ở nhà đi rồi má nấu cho ăn,đừng đi đâu hết nhen !
– Dạ … nhưng mà nay có thêm 1 người ăn nữa …
– Ai? Ba anh đi chưa về mà
– Không … L … hôm qua L đến nhà mình học cả buổi sáng …
– Rồi … tui nghe em anh kể rồi … vậy hôm nay có tới học không
– Có … nhưng mà nó nhát lắm … con rủ nó lại ăn cơm rồi học tiếp mà nó ngại … có gì chút má nói nó một tiếng nhen … nó sợ má lắm
– Ừhm … anh … dại gái quá đi … chưa gì má đã dẫn về nhà … không biết anh giống ai … hồi xưa mà như vầy chắc ông bà ngoại anh đánh tui thập tử nhất sinh quá …
– Hihi hồi xưa khác, giờ khác. Thời đại mới mình phải đổi mới tư tưởng chứ …
– Đổi đổi cái gì … anh mà không lo học tôi đổi cho anh cái xích lô anh tự đi kiếm ăn đấy, lớn rồi tui không nuôi nữa đâu
– Hứ ! Người ta học căng thẳng mất ngủ cả đêm … giờ còn bắt đi đạp xích lô nữa …
– Hihi ! Thì má nói vậy thôi chứ ai để con trai má đi đạp xích lô đâu … thôi mà … má lỡ …
– Lỡ gì mà lỡ … nhớ chút L tới phải ngon ngọt đấy nhé
– Biết rồi … lo quá … dại gái sợ luôn
…
” Ring ring … “
Búp bê gọi…
– Alo … T hả ..
– Ừhm !
– Sáng nay … có qua nữa không … hình như sáng nay má T không đi làm phải không
– Sặc. Học thì học chứ liên quan gì đến đi làm hay không, qua đi, T chờ
– Sợ quá !
– Không qua là bùm L ra đó nhen
– Hihi ! Vậy … có gì … khoảng 7 rưỡi nhen … nhớ ra đón L đấy
– Điệu thấy ớn ! Nhớ qua nhen
…
Vừa trông thấy dáng mẹ tôi … cô bé đã sững lại … nắm chặt áo tôi …
– Giờ sao … có má T… kìa
– Mệt quá … vào đi … nhanh – Tôi chạy ra sau lưng đẩy em vào …
Mẹ ngồi ở phòng khách… có vẻ như mẹ đang chờ L … vừa vào nhà … tôi đã đá lông nheo với mẹ ra hiệu nhắc mẹ nhớ những gì tôi đã dặn lúc sáng … mẹ cũng liếc tôi một cái rồi cười với L
– L hả … vào đi cháu…
Chắc cô bé bất ngờ lắm với thái độ niềm nở của mẹ tôi, bước đầu là vậy, tạm ổn
– Dạ… cháu chào bác …
– Ừhm… ngồi đi … uống nước gì không bác lấy
– Không ạ ! …
Vừa ngồi xuống cô bé hoảng hốt đứng dậy …
– Ừhm … ngồi đi … bữa giờ nhà bên có khoẻ không
– Dạ … khoẻ …
– Mà… cháu thi khối D với thằng T phải không … trường gì cháu?
– Dạ … kinh tế ạ …
– Sài gòn à. Không hiểu sao bây giờ hỏi đứa nào cũng vào Sài Gòn hết. Ở mình cũng có trường mà sao không học, cứ thích đi đâu xa cho mệt không biết nữa.
Tôi chen vào đỡ lời
– Mệt má quá ! Tuổi trẻ phải đi xa mới biết đây biết đó chứ
– Đi xa rồi ai lo ăn lo uống cho anh! Học ở đây sướng như tiên không chịu, đi về là có nước rót cơm bưng, ăn rồi học, không sướng à. Vào đó làm gì, đất chật người đông, tệ nạn xã hội … blah blah blah
Nhìn mặt L lúc này … tôi thấy hai chữ ngơ ngác … chắc lâu rồi cô mới chứng kiến cảnh mẹ con tranh luận … tội nghiệp … trên môi cô bé nở một nụ cười … nhưng ánh mắt thì buồn không tả xiết … thấy L im lặng mẹ tôi cũng hiểu cô đang nghĩ gì
– Vậy là … mẹ cháu ..không ở đây hả
– Dạ … mẹ đi làm ăn xa … có cháu với anh ở đây thôi
– Ừhm … vậy phải cố lên nhen … hai anh em cố sống cho tốt … khổ … có khó khăn gì cần giúp đỡ thì cứ nói cô nhen … không ngại gì đâu … lúc trước cô gặp cháu không phải có ý trách móc hay la rầy gì đâu … cháu hiểu người mẹ mà … lúc nào cũng lo cho con cái không đủ hiểu biết để cư xử cho đúng … cô cũng sợ hai đứa đang tuổi đi học còn chưa đủ lông đủ cánh nên cô mới nói trước để cho tụi con không có phạm sai lầm, giờ cô thấy hai đứa quyết tâm học thì cô cũng mừng … thằng T nó nói với cô hết rồi … giờ cô cũng coi con như là con trong nhà … có gì thì cứ nói ra … không có ngại gì hết … phụ nữ với nhau thì thương nhau … con cũng như con cô thôi … hiểu không … cứ tự nhiên như người trong nhà … được không !
Những lời mẹ nói … làm mí mắt L đỏ hoe … ngẩng đầu lên … L thì thào
– Dạ … con cảm ơn cô
Chắc em đang vui sướng trong lòng … khi nhận ra mẹ không hề ghét em chút nào … lòng tôi cũng thầm cảm ơn mẹ … mẹ đúng là số 1
Hỏi han thêm vài câu nữa … có vẻ thấy L còn khá ngại ngùng, sợ sệt mẹ cười :
– Thôi! Cô không làm phiền hai đứa nữa, giờ cô đi chợ nấu cơm, hôm nay con ở lại ăn cơm với cô nhen
– Dạ … không … cháu cảm ơn cô nhưng mà … ở nhà mấy chị cũng nấu cơm … cháu về nhà ăn cũng được
– Đó! Lại khách sáo, cô đã nói rồi, cháu đừng có ngại, chuyện gì chứ chuyện học cô không có cấm đoán gì hết, cứ ở đây, học rồi ăn cơm, ba thằng T đi vắng nên nhà còn có 3 người thôi, mà thằng kia thì bữa ăn bữa không, bữa nào cũng chỉ có 2 mẹ con, giờ có cháu nữa, càng vui, được không?
– Dạ … cháu …
Đến đây thì tôi phải làm vai trò kẻ bắt ép của mình, tôi vội chen vào ngay
– L nó đồng ý rồi đó má. Nó ngại thôi … nhớ mua gì ngon ngon nghen, hehe
– Biết rồi, có bữa nào tôi cho anh ăn dở chưa, thôi, con ngồi đây nghen … cô đi chút …
Tưởng má sẽ ra cổng … ai ngờ lại vào bếp … vừa vào trong má đã gọi tôi vào ngay …
– T … vào đây má nói cái này tí
– Gì nữa má … ! – Tôi nhăn nhó
– Nhanh, vào đây … !
Cô bé nhìn theo tôi … ánh mắt đầy bối rối khi cuộc nói chuyện chuyển sang giai đoạn “nội bộ ”
– Gì má …
– Má nói cái đây, má đã đồng ý cho nó học tức là má nhân nhượng cho tụi bay lắm rồi đó, giờ chỉ nghĩ đến chuyện học với học thôi, anh mà để tui biết những chuyện xấu xa khác nữa là dẹp hết, hiểu không?
– Mệt quá! Cứ nghĩ tốt cho người xấu không hà, à nhầm, nghĩ xấu cho người tốt, hì hì
– Cái mặt anh … nhớ những gì tui nói đấy. Tui đã hết nước hết cái với anh, năm nay anh mà không đậu đại học thì đi tự kiếm sống đi, tui không nuôi nữa, nghe chưa !
– Đó đó … kể công hoài, thôi để mai con đi đạp xích lô cho má vui nhen ! Nhen ! Được không !
– Không biêt ! Tui nói ít hiểu nhiều ! Nhớ đấy !
…
…
Vừa dở vở ra … búp bê đã nhìn tôi thăm dò
– Sao … nãy mẹ … T nói gì trong đó thế
Cầm tay em tôi cắn một miếng và nói
– Không có gì đâu! Chỉ dặn T là không được ăn hiếp L thôi! Hehe ! Nhưng mà sự thật thì ngược lại, phải không ?
– Khỉ … mà … công nhận … giờ thấy mẹ ông… hiền thiệt nhen
– Hehe… đồng ý làm dâu nhà tui chưa !
– Mơ! Thôi học đi, không mẹ ông về thấy ngồi tám nữa !
– Ừhm! Tiếng anh trước nhen, mấy tờ trắc nghiệm cô phát đâu, lấy ra hết đi
– Làm … hết hả …
– Chứ sao !
– Mà … sợ hiểu không kịp, thấy nhiều quá
– Thì cũng lặp lại cấu trúc dạng với ngữ pháp hết thôi, có nhiêu đó thôi, cứ làm đi làm lại sẽ nhớ, ok ?
– Ừhm …
…
Mẹ đi chợ về … rón rén qua cửa, rồi vào nhà bếp … tội nghiệp… chắc sợ chúng tôi bị quấy rấy … nhưng mà tôi hiểu rằng mẹ đang vui vì được thấy con mình không những cố gắng học mà còn giúp đỡ người khác … và hôm đó là một ngày thực sự nỗ lực cố gắng của L, không biết có phải vì sợ mẹ tôi không nhưng từ đầu đến cuối buổi không thấy em dám ngả lưng hay nằm trườn ra ghế nữa … dù biết là rất khó khăn cho em làm quen với điều kiện học tập ” bị giám sát ” này nhưng ít ra thì chỉ những ngày chủ nhật, còn ngày thường thì chắc tôi sẽ để em tự do hơn.
Mẹ thật chu đáo … khi gọi chúng tôi vào ăn cơm thì tất cả đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ cần ngồi vào bàn nữa là xong, có vẻ em thấy áy náy khi để mẹ tôi làm hết tất cả, còn mình thì chỉ vào ngồi ăn nên từ đầu đến cuối không dám gắp lấy một lần … không khí của bữa cơm có phần vui vẻ hơn khi con nhỏ nhiều chuyện trong nhà đi học về … bữa cơm sôi động hẳn khi tôi với nó ngồi ” luận anh hùng “, mẹ thì làm trọng tài còn em thì ngồi làm khán giả … hôm nay là ngày may mắn của con nhóc nhiều chuyện khi ăn xong mà không phải dọn dẹp, nó phắng một mạch lên phòng ngồi chơi, còn mẹ và búp bê cứ tranh nhau dọn dẹp … khổ … thôi thì mặc kệ … no quá rồi..cũng chả buồn phân xử … ngày hôm nay đã trôi qua … và mọi chuyện dường như có vẻ hoàn hảo … nhưng … trong tôi một cảm giác lo sợ cứ âm ỉ … em đã trở thành ..khách quen … rồi người thân … và người nhà … còn cô thì sao … mọi chuyện sẽ ra sao khi cô biết những điều này xảy ra … hằng ngày ở tại nơi đây … người mà nói lời yêu mình … đang ngày ngày cùng học cùng ăn cùng chơi với người con gái khác … và mọi chuyện sẽ ra sao nếu tôi nói ra quyết định của mình với búp bê … khi em đang bước vào một chương mới trong cuộc đời mình … một chương mở đầu bằng tiếng cười và sự chào đón của những người lạ … nhưng sẽ đầy máu và nước mắt khi trang cuối cùng khép lại …
Sau bữa cơm em cũng từ biệt ra về … mẹ bảo cứ ở lại học, cả tôi cũng mong em ở lại nhưng em một mực đòi về, tôi biết em không có việc gì bận ở nhà cả … chắc là sợ quấy rầy gia đình tôi ngày chủ nhật … thôi thì tùy em.
– Vậy … tối nay có học nữa không T ?
– Sao, muốn tối nữa hả.
– Ừhm! Được không nếu ông bận thì thôi …
Nhìn cử chỉ ngập ngừng của em, tôi đoán ra ngay, ý em không phải là … một cuộc học nhóm ban đêm mà là những giờ phút thư giãn cuối tuần cùng nhau.
– Để coi đã … do con em đòi tối nay đi siêu thị mua đồ.
Thực ra … tối nay tôi muốn sang rủ cô đi đâu đó một chút vì dù sao cả tháng rồi chúng tôi chưa có cuộc hẹn hò nên hồn nào … nhất là từ sau khi tôi giãi bày lòng mình với cô, ít ra thì cũng phải có gì đó để … chứng tỏ với thiên thần chứ
– Vậy … thôi T đi với em đi … L tự ôn cũng được …
Để em buồn … tôi không muốn chút nào … hay là …
– L … từ đã ..
– Sao T.
Em quay lại … ánh mắt đầy mong đợi
– Nghỉ đi !
Em nhìn tôi … đầy vẻ khó hiểu
– Nghỉ … gì … ông nói gì vậy
– Thì tui kêu bà nghỉ mệt đi! Tối nay không học hành gì hết !
– Kệ tui … tự nhiên người ta học mà cũng cấm
– Thế giờ tối nay không đi chơi với tui phải không !
– Đi … chơi !
– Ừhm ! Tui chán học rồi, để mai học tiếp, đi chơi chứ !
– Ừhm … hihi … ủa … mà ..không đi với em ông nữa hé
– Có thể về muộn chút … bà đợi được không !
– Ừhm ! Được chứ, vậy … có gì gọi điện cho tui nhen, nhớ nhen !
Dù sao thì nụ cười trên môi em cũng làm tôi thấy nhẹ nhõm hơn … đã mất không biết bao nhiêu là thời gian và công sức, đổ dồn không biết bao nhiêu là tâm tư tình cảm, tôi mới có được nụ cười ấy … chả lẽ giờ tôi lại đánh mất nó dẽ dàng như vậy sao…
…