Càng ngày lịch học càng nhiều, lại chuẩn bị thi cử nên mình tính gắng làm thêm một thời gian rồi xin nghỉ. Hơn nữa năm nay, ngày nào cũng sáng học tối đi làm, cày đến nổi tết cũng không về nhà. Cơ thể bây giờ cảm giác nó suy nhược hết cở, thể trạng mình cũng yếu nên lúc nào cũng thấy uể oải, rã rời. Lên lớp chỉ muốn lăn ra ngủ chứ chẳng thiết tha học hành gì…Về tới nhà cũng gần mười hai giờ đêm, thằng Thuận đã ngủ từ lúc nào. Tắm rửa sạch sẽ, mình thả lưng xuống nhà và lại bắt đầu một đêm dài tương tư suy nghĩ. Ngày nào cũng vậy, hễ cứ vào những thời điểm như thế này là lại trằn trọc, bao nhiêu ý nghĩ về em, về mình, về tương lai lại xoáy sâu tâm trí. Phải làm sao đây? Tiến tới? Từ bỏ? Hay cứ mãi thầm lặng bước cạnh cuộc đời em như thế? Mình không tự ti về sự khổ cực hiện tại của bản thân, nhưng lại rất lo lắng cho cái tương lai mờ mịt mà tới giờ vẫn chưa định hình được sẽ như thế nào? Đến với nhau, liệu mình có đủ bản lĩnh để đem lại hạnh phúc cho em không? Hay rồi một ngày nào đó sẽ phải cay đắng nói với em rằng hãy tìm một người khác tốt hơn, xứng đáng hơn và quên anh đi? Nhưng nếu từ bỏ, há chẳng phải mình là một người quá nhu nhược hay sao, hết lần này đến lần khác, vì những lý lẽ khác nhau đã tự đánh mất cơ hội của chính mình? Rồi còn em, em nghĩ gì về mình? Những cảm xúc không tên khi đôi lần bốn mắt chạm nhau, đó là như thế nào? Là như thế nào đây…?Bao nhiêu suy nghĩ chẳng đâu vào đâu của một thằng con trai mới lớn mà nó tưởng như là tất cả, là một vấn đề quá đối nghiêm trọng và vượt ngoài sức mình. Đến giờ nhìn lại sao mà thấy ngây ngô quá đỗi.
Mỏi mệt với chính bản thân. Mình chìm vào giấc ngủ. Hôm sau lại lọc cọc ra net hồi âm cho em.
Mở yahoo ra thì thấy tin nhắn của em gửi cho mình, em kể về một số chuyện vui ngày hôm qua, những suy nghĩ lạc quan và tích cực hơn của em. Sau cùng là chuyện mấy đứa bạn thấy em buồn quá nên quyết định cuối tuần này rủ em đi chơi, cụ thể là cả nhóm quyết định đi Suối Tiên. Em hỏi mình có bận gì không và muốn rủ mình đi cùng, chỉ có ba con bạn thân của em mà thôi .
Suy nghĩ một lúc rồi mình mở mail lên, đọc lại lần nữa lá thư em gửi rồi viết hồi âm.
Chào em!
Hôm nay thế nào rồi? Đã có thể nói với anh những lời như thế thì chắc hẳn cũng không còn tệ lắm nhỉ? Đúng vậy, ký ức, kỷ niệm… làm sao có thể nhanh chóng xóa đi những hình ảnh yêu thương, những gì tốt đẹp đã một thời làm ta đắm say, hạnh phúc. Anh cũng không là ngoại lệ.
Đến bây giờ và có thể là rất lâu nữa về sau, anh cũng sẽ chẳng thể nào quên được bao nhiêu buồn vui, hờn giận hay những phút giây mặn nồng khi còn bên người ấy. Nhưng điều mà anh cần và muốn nói với bây giờ là hãy chỉ giữ và dành cho nó một góc nhỏ trong suy nghĩ, để đến một ngày nào đó ta có thể hồi tưởng và trân quý về mối tình đầu của mình, về những gì ta cho là đẹp đẽ. Có thể bây giờ thì chưa nhưng rồi sẽ có một ngày em nhìn thấy nó là như vậy. Về hiện tại, điều mà em nên làm không hẳn là chối bỏ mà nên hạn chế gặp gỡ người đó và những câu chuyện tương tự về anh ta. Hãy quên đi một cách thật tự nhiên, như là một giấc mơ, thức dậy và từ từ không còn cảm nhận gì nữa.
Thật ra thì anh nghĩ dường như chính anh và mọi người vì lúc nào cũng luôn sẵn sang bên cạnh để an ủi, vỗ về. Khiến cho em dần quên đi và đánh mất cái bản tính lỳ lợm cứng cỏi của mình. Giả nếu bấy lâu nay quanh em chẳng có một anh thì anh nghĩ rồi tự em cũng sẽ tìm ra cách và xoay sở được. Vấn đề có chăng chỉ là thời gian mà thôi.
Anh sẽ buồn và thất vọng biết mấy nếu như con nhóc tỳ ngang bướng, đáng yêu và cá tình ngày nào mà anh từng ngưỡng mộ giờ đây chỉ còn là…một cái xác vô hồn, suốt ngày rũ rượi, u uất với những nỗi niềm không sao dứt bỏ. Đừng như thế em nhé. Anh tin là một chút rắc rối của cuộc đời sẽ không làm em ngã quỵ được đâu, đúng không nào?
…
Dừng thư ở đây, anh mong chính em chứ không là ai khác sẽ thay đổi được hoàn cảnh của mình lúc này. Chúc em luôn gặp nhiều măn mắn!
Anh T !”
Mình viết khá dài, kể về cả cuộc sống của mình hằng ngày, nhắc lại những chuyện từ ngày xa xưa. Nhưng chỉ trích đoạn vài dòng như thế. Gửi xong, đọc lại lần nữa rồi mình đứng dậy ra về. Bắt đầu một ca làm mới…
…
Trước hôm đi chơi một ngày thì mình nhận được điện thoại của em, nói là tụi bạn cùi bắp, vì cái này cái kia cuối cùng dời lại, không đi được. Nhưng mà em rất ghét cái kiểu như thế, không ai ép nhưng đã nói thì phải làm. Nên cuối cùng chốt lại là em sẽ đi một mình, kế hoạch vẫn không có gì thay đổi. Nghe có vẻ hấp dẫn, chắc cũng là nhờ ăn ở có đức nên được trời thương đây mà.
…
Sáng chủ nhật, dậy thật sớm, ăn uốn qua loa rồi lên đồ gọn ghẽ, áo sơ mi, quần jeen, sau đó thì bắt xe bus ra bến xe Miền Đông ngồi đợi. Thế éo nào ngồi gần hai tiếng đồng hồ đến hơn 11 giờ mới thấy con nhỏ lọ mọ vác balo từ trên xe bước xuống.
– Anh T…! Anh tới lâu chưa?
– Cũng mới tới à, đang đi kiếm em đây!
– Tại hồi sáng mẹ bắt làm một đống việc nhà, sợ anh đợi nên em tranh thủ hết tốc độ rồi đó. Canh mẹ vừa đi chợ là em trốn đi luôn!
– Sax, từ từ cũng được mà.
– Hihi! Giờ sao anh?
– Oh, Sợ em không biết đường nên để em lên tới đây cho chắc, giờ chịu khó bắt thêm chuyến nữa xuống Suối Tiên.
Vậy là lại thêm một lược xe bus nữa. Đến khi tới nơi thì cũng gần 12 giờ, con nhỏ tranh với mình mua vé nhưng không được. Sau đó vào nhà hàng đớp luôn hai đĩa cơm gà, lần này thì người trả là nó.
Có thể nói phải lòng em cũng ngót nghét hơn năm trời, thế mà tới bây giờ mới được đi chơi riêng với em lần đầu tiên. Đúng là có công… làm bạn tốt, có ngày sẽ được đi chơi. Hic!
Tâm trạng phấn khíc, không gian lại thoáng đãng, mát mẻ càng làm cảm xúc của mình thêm dâng trào. Mà hễ cứ lúc nào cảm xúc dâng trào là cái mặt lại đần thối ra, cứ ngơ ngơ như người cỏi trên, chẳng biết chiu trò gì để tranh thủ cơ hội cả. Phần em thì không biết đã thật quên được chuyện không vui kia hay chưa, nhưng lúc nào cũng vui vẽ, hồn nhiên, hết chọc cái này lại phá cái kia. Hai đứa lúc thì cải lộn chí chóe, lúc thì đùa giỡn ầm ỉ, người ngoài nhìn vào chẳng khác chi một cặp mới yêu.
Em cứ mặc mình dẫn đi đâu thì phá ở đó, chẳng cần quan tâm trong đây có gì. Hai đứa chơi rất nhiều trò, mình cũng cố ý dẫn em tham gia những trò nhẹ nhàng rồi mới từ từ đến mấy chổ rùng rợn.
Ban đầu vô Mười tám tầng địa ngục, trò này cũng thường, người mạnh dạn tí thì chỉ thấy như xem kịch chứ chưa có gì đặc sắc. Rồi đến Bí mật Cổ Loa thành, bước qua cổng soát vé là một màu tối thui, đen như mực tàu, cứ như là rớt xuống địa ngục vậy, không biết phương hướng là gì. Thỉnh thoảng dưới lối đi thấp thoáng mấy mủi tên màu xanh chỉ lối, xung quanh toàn tiếng rên rĩ, kêu khóc đến rợn người. Như là đang đi vào cỏi chết, cứ mò mẩm như vậy một lúc thì đột nhiên có một bàn tay từ dưới đất thò lên chụp ngay cổ chân mình kéo lại. Hai đứa giật bắn người, con nhỏ hét lên điếc cả tai. Lúc này ẻm đi trước, mình theo sau, vì sợ có biến gì thì còn che và đỡ kịp. Hai tay đưa lên trước giữ hai vai em, công nhận da thịt mềm mại đã phết. Trong cái không gian đen kịch ấy cứ đi một đoạn là bị bọn cờ bó bàn tay lại thò lên chụp giò, mỗi lần như thế theo phản xạ là em nhảy tưng lên rồi lao về phía trước, mình cũng hoảng hồn chạy theo, hai tay quờ quạng tìm người. Không thấy tay mình đâu ẻm lại gào lên “Á…Xeko ơi…! Anh đâu rồi? “.
Cứ như vậy gần 15p đồng hồ, hai đứa chuẩn bị tinh thân hết cở cho những màn hù dọa bất ngờ khác, nhưng mà ai dè bên trong u ám rung rợn như thế tới cuối cùng ra ngoài cũng không có gì đặt biệt. Hơi hụt hẫng một chút.
Sau đó thì đi tham quan một số tiểu cảnh khác, chụp ảnh các kiểu đã đời, mãi một lúc sau mình mới rủ em chơi trò Bí mật ngôi mộ cổ. Cái trò này hồi đợt Noel đi với ba đứa kia tí nữa thì tụt canxi xỉu mịa nó tại chổ.
– Trò này nghe có vẻ hấp dẫn à nha! – em vẫn chưa biết gì, mắt nhìn bảng baner quảng cáo háo hức.
– Nếu sợ thì có thể quay đầu?
– Xí, còn lâu!
Lại mua thêm hai vé đi vào, lúc này thì tất cả có hơn chục người đi thành một tốp. Không gian mờ ảo, mập mờ, bối cảnh là hầm mộ các vua Pharaon Ai Cập ngày xưa trong các Kim Tự Tháp. Đi qua một cái cầu rung lắc khá dữ dội, có mấy ngọt đuốc gắn trên tường, thì tiến vào trung tâm hầm mộ. Là một căn phòng hình vuông, có một cái xác giả được hóa trang khá ghê rợn, cứ như người thật đang nằm trong quan tài mở nắp đặt giữa căn phòng. Mọi người thích thú, trầm trồ ngắm nhìn, vẫn chưa có gì đáng sợ cho lắm. Theo cái cửa nhỏ ở góc phải căn phòng, mọi người bước vào thì thấy một hành lang, bên phải là một dãy nhà ngục đang giam mấy con quái thú, đúng hơn là một lũ đười ươi khổng lồ cao hơn đầu người, được ngăn bằng những song sắt, giống như mấy con Giả Nhân huyền thoại thỉnh thoảng đọc trong sách vậy, rất đáng sợ. Lúc đầu nhìn cứ tưởng là hình nộm, ai dè thấy có người đi vào chúng bắt đầu cử động. Có vài con ủ rủ, đi tới đi lui thỉnh thoảng liếc ra nhìn tụi mình.
Mẹ kiếp mỗi lần nó nhìn ra thôi là muốn té ái rồi, cái hành lang thì bé xíu, tối thui, một nhúm người loi nhoi bên cạnh mấy con quái vật mới thấy bé bỏng thế nào. Cả đám khép nép, im lặng đi qua, không ai dám thở mạnh một cái. Mình với con nhỏ thì đang rón rén dẫn đầu, tới gần cuối hành lang thì có một con rất to được nhốt riêng. Con này đang bị điên thì phải, nó cứ gầm gừ chạy tới chạy lui, vỗ ngực ầm ầm rồi đập tay vô vách bình bịch. Thấy tụi mình đi tới nó gào lên, lao tới song sắt, phùng mang trợn má như muốn ăn tươi nuốt sống hết mọi người vậy.
– Con này hung dữ quá Xeko ơi! Ghê quá!
Cờ hó đười ươi cứ lượn lờ sát mấy song sắt, thỉnh thoảng thò tay ra quơ quào như lên cơn, rồi lâu lâu gồng người dùng sức bẻ mấy cây sắt tìm cách xông ra. Tóm lại là cực kỳ nguy hiểm. Mình với em đứng cách nó khoảng 3 mét, mấy đứa kia thì tụt hẳn đằng sau, không dám lại gận. Giờ hổng lẽ quay đầu lại, thôi thì ráng nhắm mắt mà bước tới.
Con đười ươi càng lúc càng điên dữ dội, nó phá phách đủ thứ. Hai đứa vừa lại gần còn khoảng tầm một mét thì bất ngờ nó bẻ cong được hai song sắt, ụ mịa nó bước một chân rồi nhào nguyên cả người ra luôn bên ngoài, hai tãy vỗ ngực, nhe răng đứng ngay trước mặt, chuẩn bị vồ tới.
– Á Á Á Á Á….. Á Á Á Á Á……!!!!!!!!!!!!
– Trời ơi nó xổng ra rồi kia…..!!!!!!!!!!
– Chạy nhanh……..trời ơi là trời!!!!!!!!!!!!!
Tiếng la hét loạn xị ngậu. Con đười ươi khổng lồ gớm ghiếc lao tới trước, nhanh như cắt, con nhỏ Th hất mình qua một bên rồi chạy bán sống bán chét, lũ chết dẫm đằng sau cũng hoảng hốt hú hét inh ỏi và kéo nhau ù té chạy. Cả đám tranh nhau chui qua cái lối đi nhỏ để chạy vô hầm mộ. Chia làm hai hướng vòng quanh cái quan tài rồi gộp lại chổ cánh cửa, chạy về hướng cái cầu. Tình huống này hoàn toàn ngoài dự kiến nên lúc con quái vật đó bất ngờ xổng ra được mình cũng giật bắn cả người, Theo phản xạ cũng chạy theo cả nhóm, tới chổ quan tài đèn sáng hơn nên tìm được ẻm. Mình lập tức chụp lấy cái vai, nhưng con nhỏ lúc này đang hoảng loạn quá sức vẫn cắm đầu chạy thục mạng cùng tụi kia.
Ra được khỏi căn hầm thì không thấy nó đuổi theo nữa, cả đám dừng lại trước cây cầu, có mấy đứa còn khóc luôn tại chổ mới ghê. Mình tiến lại sát bên, lúc này em mới nhìn thấy liền chụp lấy cánh tay mình giữ thiệt chặt, mặt nhễ nhại mồ hôi, nhìn ngó ra chổ cửa. Giờ thì mình với em đang đứng sau cùng.
– Nó đâu rồi anh?
– Anh không biết, chắc bị nhốt lại rồi.
– Làm sao mà nhốt được ! Trời ơi, nó bẻ được cây sắc ra luôn kìa, ghê quá !
Đang dáo dác nhìn ngó thì bổng có ai cạ cạ cái gì lên lưng mình. Quay lại thì đệch cụ, ông đười ươi khổng lồ đang đứng khom khom ngay trước mặt, lông lá tua tủa, toàn thân đen xì, răng nanh nhọn hoắc, hai mắt sòng sọc nhìn thẳng vô mình. Mình hoảng hồn, tí nữa thì thẳng giò cho nó một đạp, may kịp bình tĩnh. Lúc này vẫn chưa ai biết gì, mình vỗ vỗ vai con nhỏ rồi quay người ẻm lại.
– Á Á Á Á Á….. Á Á Á Á Á……!!!!!!!!!!!!
Tiếng hét thất thanh của con nhỏ vang lên làm cả đám cũng bất ngờ quay lại, kéo theo đó là một tràng những âm thanh hú hét loạn xì ngầu của đám con gái. Trong trạng thái hoản loạn tột độ, con nhỏ cắm đầu chạy thẳng vô đám đông, ngược lại hướng lúc nãy vừa chạy ra. Bọn kia cũng lại chen chúc chạy theo. Mình cười khà khà rồi tranh thủ lao theo, sợ mất dấu rồi không biết thế nào.
Vòng qua căn hầm mộ, tới hành lang chổ nhốt mấy con đười ươi còn bị giam. Chúng thấy người túa ra như ong vỡ tổ cũng ngóc đầu lên nhìn rồi đi lại sát song sắt làm bọn kia càng sợ thêm. Mình vọt lên trước, bắt kịp em thì cũng vừa tới cánh cửa cuối cùng. Cả đám đẩy luôn cửa hòng tìm đường chạy thì cũng lọt luôn ra bên ngoài. Ánh sáng ban ngày chói lóa, khách tham quan vẫn đi lại nườm nượp, cảm tưởng như vừa thoát ra khỏi địa ngục và trở về mặt đất vậy.
Nhìn mặt mày đứa nào cũng xanh lè như tàu là chuối, con nhỏ thì mồ hổi chảy ròng trên tráng, khom lưng chóng tay lên đầu gối thở hùng hục như trâu. Đôi mắt vô hồn như vừa chết đi sống lại.
Mình khoái trá ngồi luôn lên cái ghế đá gần đó, ôm bụng vừa cười vừa trêu :
– Kakaka, biết sợ là gì chưa cưng, lần sau đừng có mà phách lối nhé!
– Kinh khủng thiệt, cái này ai mà yếu tim chắc chết tại chổ quá.
– Haha, ngồi xuống đây đi – mình đưa em chai nước – nghỉ tí cho khỏe rồi qua bên kia, còn mấy trò nữa cũng được lắm, kakaka.
Con nhỏ nhìn mình rồi lại cuối mặt xuống đất thở phì phò, mắt vẫn trân trân nhìn một chổ, chắc là vẫn chưa trở về trạng thái bình thường được.
Ngồi một lúc thì mình dẫn em qua khu trò chơi dân gian. Bên này toàn mấy trò nhẹ nhàng nhưng cũng rất thú vị như đi cầu khỉ ném banh vô rỗ, phóng phi tiêu.v.v.. Cái trò đi cầu khỉ nhìn đơn giản vậy mà chơi mãi không thắng được, tức thật.
– Cùi bắp, có chút xíu vậy mà đi hổng được !
– Xí, ông ngon đi thử đi, đứng đó mà nói.
– Được rồi, tránh ra.
Cầu khỉ là một đoạn tre dài một đầu thả xuống đất, còn một đầu được buộc dây kéo lên cao khoảng 1 mét. Người chơi mang một trái banh đi từ thấp lên cao, tới đoạn cuối có một cái rỗ đặt cạnh bên và bỏ banh vào đó. Đa số mọi người chỉ đi được nữa đường là té cắm đầu. Mình lấy hết thăng bằng, chạy một mạch tới cuối, thả được trái banh vô rỗ thì do tốc độ nhanh quá nó lại bị nảy ra. Ba bốn lượt đều không ăn được, tức vãi chưởng.
– Hê hê, tưởng thế nào, thôi tránh ra cho người khác chơi đi ông ơi!
Mình ngậm ngùi bước ra, thiệt là quê dễ sợ.
Lát sau ghé vô quầy lưu niệm, mình tót lên cái lang cang cao ngay cửa ngồi nhìn em đi lòng vòng ngắm từng món đồ trang trí. Hết chỉ cái này lại trầm trồ khen cái kia, nhìn dễ thương hết sức. Đang ngắm em ngon lành thì bất ngờ con nhỏ quay lại nhìn mình, trên tay cầm con thú bông đang tính nói gì đó. Chẳng hiểu sao bối rối, sẵn đưa tay ngoắc ngoắc ẻm lại. Con nhỏ cũng lon ton đi tới.
– Gì đại ka?
– Mỏi giò quá, cõng đại ka đi dạo một vòng coi!
– Ok!
Ẻm xoay lưng lại, dù hơi ngại ngại nhưng lỡ miệng rồi nên thôi cũng lên đại. Do đang ngồi lang cang cao nên chỉ cần nhoài người tới trước là đu lên luôn. Con nhỏ gồng hết sức, cõng mình đi được ba bốn bước gì đó thì đuối quá ngồi thụp mịa nó xuống đất.
– Ăn thì như trâu mà mới mấy bước chân đã ngã, đúng là vô dụng!
Mình xỉa cho câu rồi cười khà khà bỏ đi tới chổ mấy cây đa, đi được và bước thì nghe lịch bịch đằng sau, chưa kịp quay lại thì bổng có đứa nào tót mịa nên lưng, ôm cổ mình cứng ngắt.
Trời ạ, sao mà mềm mại, êm ái hết sức vậy trời. Lần đầu tiên được đụng chạm con gái thế này, lại là em nữa, người sao mà cứ lâng lâng khó tả. Lúc đó không biết nói gì, tự nhiên thấy ngại ngại thế nào nên im re. Bình thường toàn đùa giỡn như anh em, bạn bè nên chẳng ai nghỉ gì. Giờ đột nhiên gần gủi như vậy hơi mất bình thường. Hình như em cũng cảm thấy như vậy và không biết nói gì luôn thì phải. Mình cõng em đi lòng vòng vòng một đoạn khá xa rồi mới tìm cách nói chuyện cho tự nhiên.
– Thôi xuống đi cô nương, nặng như heo à!
– Hihi ! được rồi, tha cho ngươi đó, đàn ông con trai gì mà yếu hết sức!
Thả con nhỏ xuống cái ghế đá, mình cũng ngồi luôn bên cạnh, đột nhiên nhìn ra đằng trước thấy người ta bu rất đông quanh một cái hồ.
– Ê nhóc, bên kia có trò gì kìa !
– Đâu ? í… ! qua coi đi!!
Vậy là hai đứa lon ton chạy qua. Thì ra là người ta đang diễn kịch nước, chổ này là một khúc sông khá rộng hình elip, từ bờ này qua bờ bên kia cũng cả trăm mét, mỗi bên đều có một cây cầu nhìn rất đẹp.
– “Loa…loa…loa… ! tất cả nghe đây, hôm nay ngày lành tháng tốt, đức vua muốn tìm người có đức cáo tài để để làm Phò mã cho công chúa, vậy ai cảm thấy…..”
Là kịch Sơn Tinh Thủy Tinh, tên quân lính vừa rao xong thì có hai chiếc thuyền, mỗi bên một gã mặc rô đi cùng vài thằng đệ, rồi nhà vua với công chúa bước ra đứng trên cầu, hai bên chém gió qua lại một hồi thì ra về, hẹn ngày mang sính lễ rước dâu. Mấy cảnh sau thì cứ tiếp diễn như trong truyện, riêng phần đánh nhau thì ban tổ chức dựng khá hoành tráng, du dây, bắn cung, phun lữa, xịt nước nhìn cứ như thật. Lại thêm dàn âm thanh rất sống động, nghe thiệt là đã lỗ tai…
Cứ như vậy, hai đứa tung tăng tham quan đủ các trò. Buồn cười nhất là lúc gần về ra hồ cá sấu chơi. Mua vé bước vào, ẻm bất ngờ chỉ đằng xa và hét lên với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên:
– Trời đất ơi, con cá sấu to khổng lồ luôn kìa Xeko!
– Đâu? Con nào đâu?
– Kìa, nó nằm nổi lên mặt nước kìa? – ẻm nhún nhún chân chỉ qua bên phải.
– Con nào đâu sao anh không thấy?
– Nó bự chần dần dậy mà không thấy! Đây nè, nhìn theo em đây nè!
– Sax, đừng nói là em chỉ con đó nha?
– Uhm, nó đó ! lần đầu tiên em thấy con cá sấu to như vậy đó. Ax, có khi nào nó bò vô đây cắn người ta không Xeko? Mà sao nó đứng yên như tượng thế ? – sực nhớ ra điều gì, ẻm bắt đầu hoang mang.
– Trời đất, anh lạy em, nói thiệt hay giỡn vậy? Cái đó là cá sấu giả mà?
Té ra nãy giờ ẻm đang chỉ con cá sấu già cao gần 2 met, dài cũng phải 6-7 met đang nằm chỏng chơ giữa hồ.
– Giả đâu mà giả ! Con cá sấu rõ ràng vậy mà anh nói giả! – ẻm trợn mắt liếc xéo mình ra vẻ ta không có ngu như ngươi tưởng đâu đấy nhé.
– Em nghĩ sao vậy, làm gì có con cá nào mà to như thế? Mấy cái này người ta đúc rồi đặt ở đó cho quan cảnh nó sinh động thôi, đằng sau còn cả bầy nữa nè.
Mình chỉ ra sau lưng, bên này hồ cũng lúc nhúc 4 – 5 con thiệt bự, toàn đúc bằng thạch cao hay bê tông gì đó nằm rãi rác khắp hồ.
– Wow…. ! ở đâu mà nhiều thế ? sao nhìn cứ như thật vậy?
Công nhận ngoài kích cở khác thường ra thì nhìn tụi nó y như thật, ai mới tham quan lần đầu rất dễ bị nhầm vì xung quanh và dưới nước có hàng trăm con đang bơi lội tung tăng.
– Bó tay em, em có đứng đây tới tối thì tụi nó cũng trơ vậy cho coi. Nó mà là thật thì có mà quậy nát bươm cái khu du lịch này.
Con nhỏ vẫn chưa tin lắm, ẻm nhìn chằm chằm một hồi lâu rồi mới đi, thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn lại xem có thay đổi gì không….