Sáng thứ hai trên trường, buổi học cũng không có gì đặt biệt trừ việc lúc gần về, con Mai thủ quỷ gửi cho mình tờ giấy với nội dung:“Tối nay T có rảnh không, Mai có chuyện muốn nói”“Có, ở đâu”
“Bảy giờ rưởi, Mai đợi T ở công viên, chổ học thể dục”.
Chuyện hẹn hò với tên phản bội này có vẻ không được bình thường cho lắm. Từ lúc hắn bỏ theo thằng kỳ nhông mà không một lời giải thích, mình với nó đã gần như bằng mặt mà không bằng lòng. Trừ những lúc xã giao khi đi chung với tập thể thì hai đứa chẳng bao giờ một lần nói chuyện chung với nhau.
Nhớ lại cách đây hơn nữa năm khi mới bắt đầu nhập học, ẻm cũng xin gia đình ra ở trọ để đi học thêm. Lúc đó thì hai đứa vẫn còn yên ấm. Thỉnh thoảng ẻm hay kể với mình về một thằng mặt mủi như kỳ nhông, lúc nào cũng lầm lầm lì lì nhìn ẻm như chực chờ giết người giấu xác, hắn chẳng bao giờ nói chuyện với ai cùng dãy trọ, lúc đó mình chỉ cười xòa và xoa đầu ẻm “Hơi đâu mà để ý chi cho mệt!”.
Vậy mà chưa đầy hai tháng sau, khi những cái nắm tay trở nên lơi dần, những đêm hò hẹn dạo công viên đớp chè thái ngày một thưa đi, các cuộc tranh cải vớ vẫn không điểm bắt đầu một trở nên nhiều hơn. Mình còn nhớ rõ tối hôm đó, tầm mười một giờ sau khi bước ra khỏi tiệm nét cạnh phòng trọ của ẻm. Vì ngồi trong không để ý nên khi thanh toán ra về thì mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa rã rích, dạng mưa rào, không to nhưng rất dai dẳng. Thế là không biết làm sao, cứ đứng tần ngần dưới mái hiên đợi cho nó ngớt một chút rồi về. Lúc này có một đôi nam nữ đang ngồi ôm ấp sưởi ấm trên ghế đá, kê giữa hai mặt tiền của tiệm nét và phòng trọ, đèn từ trong nhà hắt ra hơi lờ mờ và mình thì cứ biết là vậy chứ cũng không muốn nhòm ngó vô duyên. Rồi bổng nhiên hai đứa nó thì thầm với nhau, giọng nói nghe quen thuộc đến nỗi mình không thể không bước lên và nhìn qua. Đó là ẻm, vẫn đang ngồi dựa lưng vào cánh tay của thằng kỳ nhông.
– Ủa T? làm gì ở đây vậy? – con nhỏ bối rối.
Chẳng hiểu sao, lúc đó cảm giác đầu tiên của mình là xấu hổ, mình vốn tính sĩ diện. Xấu hổ với thằng cờ hó kia vì bị nó cắm sừng cho từ lúc nào mà đến giờ vẫn không biết, xấu hổ với con vẹo khốn nạn vì bị nó đá cho hổng cẳng ngay trước mặt, giữa bao nhiêu người mà không thể làm gì, xấu hổ với cả hai đứa nó vì giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, trong khi người ta đang rúc rích hạnh phúc trong vòng tay nhau thì mình nhìn chẳng khác gì thằng cà lơ phất phơ đang lang thang ngoài đường. Xen giửa cảm giác xấu hổ còn là một nỗi căm phẩn đến nghẹn ngào mà nhất thời mình chưa biết phải làm sao.
– Đi chơi game! – mình trả lời với thái độ bất cần.
Nó xong thì mình lầm lủi bước thẳng ra đường, ngoài trời mưa vẫn tát vào mặt.
Sau ngày hôm đó thì dù không ai nói với ai nhưng cả hai đều hiểu mọi chuyện đã chấm dứt. Bọn cả lớp cũng bắt đầu nhao lên khi thấy hai đứa kia cặp kè công khai. Tất cả mọi người đều tiếc cho hơn một năm hạnh phúc của cặp đôi duy nhất và đẹp nhất trong lớp lúc bấy giờ, mình thì không. Có vài đứa tò mò hỏi nguyên do, mình chỉ trả lời một câu là không hợp….
Bảy giờ mười lăm, quăng mấy cuốn vở học thêm lên bàn rồi tranh thủ đớp chén cơm, mình cuốc bộ ra công viên. Tới nơi thì thấy ẻm đã ngồi sẵn từ bào giờ, trên tay cũng cầm mấy quyển vở, chắc là học xong ra đây luôn. Trường mình thì ai thích học ở đâu, lớp nào thì tùy, trường không quản, thế nên lịch học của ẻm mình không rõ.
– Tới lâu chưa? – mình cười một cái cho không khí bớt căng thẳng.
– Cũng mới tới à! T ăn cơm chưa?
– T ăn rồi!
– Ở nhà nấu hả, hay ăn tiệm?
– Nhà nấu chứ!
– Hihi, mấy ông cũng chịu khó quá ha!
– Uh, bình thường mà.
Im lặng
– T dự định thi trường nào zậy?
– Chắc T thi Sư Phạm Kỹ Thuật, còn Mai?
– Mai thi Kinh Tế, lớp mình nhiều người thi Kinh Tế lắm đó!
– Vậy hả, T cũng không rõ.
Im lặng, thỉnh thoảng không khí bị ngắt quảng vì hai đứa không biết nói gì, mình cũng không có hứng gợi chuyện.
– Hihi, nhớ vụ thằng Linh lớp mình mắc cười ghê!
– Vụ gì vậy?
– T hông biết hả? Thì chuyện nó thích con Hiền đó.
– Cũng đoán đoán, nhưng mà có thấy gì đâu?
– Cu cậu thích em Hiền lâu rồi, nhưng mà hổng dám nói, nhìn ngoài mặt hay đùa giỡn vậy thôi chứ khờ lắm, đang nhờ Mai làm quân sư nè.
Linh là thằng quậy nhất trong lớp, còn Mai với con Hiền thì thân như hai chị em.
– Thế à? Kể nghe chơi!
– Uhm, lâu rồi! Hắn cứ hay viết thư cho con Hiền rồi nhờ Mai gửi giùm. Ngày nào cũng rủ đi căn-tin mà con Hiền không chịu đi nên cứ phải rủ Mai với Ngọc Anh đi cùng, ngoài Mai ra cả lớp không ai biết đâu.
– Có chuyện đó nữa hả?
– Suốt ngày hắn cứ hỏi ý Hiền thế nào, hôm nay Hiền có chuyện gì buồn hả, sao hổng trả lời thư hắn.v.v. nên cứ bị Mai với Ngọc Anh dụ dẫn đi ăn mới nói, hahaha!
– Haha, thằng này giàu dữ, để mai lên dọa mới được.
– Í, đừng có nói Mai kể đó nha!
– Ok, cứ yên tâm!
Lại im lặng. Tầm năm phút nhìn trời nhìn mây thì ẻm lên tiếng:
– T nè!
– Hả?
– Nếu…bây giờ Mai muốn hai đứa mình…trở lại như trước kia thì..liệu có được không?
Cuối cùng ẻm cũng nói ra lý do của buổi hẹn hôm nay, thật không ngờ đó là điều ẻm muốn hỏi. Câu nói làm mình phải thật sự suy nghĩ.
Dưới ánh sáng lờ mờ, con người ấy, đôi bàn tay bé nhỏ đang vặn lại đan vào nhau, đôi mắt nhìn mình buồn bã.
– Mai nghĩ liệu có được không?
– Mai đang hỏi T mà? Nếu hai đứa mình cố gắng, Mai nghĩ mình sẽ làm được.
– Tại sao Mai lại muốn quay lại? Sau tất cả những gì đã dành cho T, Mai nghĩ T sẽ đồng ý sao?
– Mai sẽ thay đổi..
– Vấn đề không phải là Mai có thay đổi hay không – mình ngắt lời – Mọi thứ đã không còn giống như trước, Mai và T bây giờ quá xa vời, tình cảm cũng đã khác hẳn. Những vết rạn nứt sẽ mãi nằm đó, cho dù…mình có quay lại, T nghĩ đó cũng là một thứ tình cảm miễn cưởng. Mai chưa đủ chính chắn để hiểu được tình yêu thực sự nó như thế nào.
Thật sự thì mình vẫn không đủ dứt khoát để nói lên tiếng không, có lẽ ít nhiều, vẫn còn một chút tình cảm dành cho ẻm. Thành ra cứ vòng vo, như là chờ đợi…một sự quyết liệt từ phía ẻm.
Lúc này ẻm đang cuối mặt nhìn xuống đất, mình cũng chẳng dám nhìn, mình rất yếu đuối.
– Vậy là không thể hả T?
– T…không biết, chỉ có Mai là người có thể trả lời.
– Là sao? Mai không hiểu?
Con nhỏ quá ngu ngốc, nó vẫn chưa đủ trưởng thành, giờ thì chắc là chút cơ hội nhỏ nhoi dành cho ẻm đã hết, mình nên cứng rắn hơn
– Mình không trở lại được đâu, T về đây!
Mình trả lời lạnh lùng và đứng lên bỏ đi. Tốt nhất là nên quên chuyện này.
Dường như ẻm vẫn ngồi đó, mình cứ đi thẳng, không ngoảnh mặt lại. Được tầm 50 mét, vừa qua chổ nhà hát thì thấy ẻm đang vòng từ phía bên kia đi lại, từ từ tiến đến rồi đứng trước mặt mình.
– T nè!
– Sao hả Mai? – mình hơi bối rối.
– Cố gắng…học cho tốt nhé!
– Dĩ nhiên rồi!
– Mai chúc T sẽ đậu đại học, hy vọng hai đứa mình sẽ vẫn là những người bạn, được không?
– Uhm, được, Mai về nghỉ đi!
– Uhm, mai gặp!
– Mai gặp, bái bai!
Một lần nữa mình chủ động bước đi trước, nếu cứ thế này e sẽ có chuyện không ổn.
Lần này thì hai đứa về thật, dù có một thoáng luyến tiếc nhưng có lẽ kết thúc ở đây là điều tốt nhất. Tình đầu sao bao giờ cũng tan vỡ, thật là lạ lùng.
…
Hôm sau đi học thì mình cũng tỏ ra rất bình thường, thậm chí còn không nhìn ẻm lấy một lần. Mình muốn thật sự chấm dứt.
Vài ngày sau thì trường tổ chức cắm trại, học phổ thông thì có thể nói đây chính là những ngày vui nhất mà không gì có thể sánh được. Đặt biệt là những trường ở thôn quê như mình, đất đai rộng rãi, cây xanh thoáng mát. Riêng cái vụ chơi giải mật thư không là muốn đi hết gần cả xã, trèo đèo lội suối, băng rừng vượt thác ôi thôi đủ cả.
Từ sáng sớm, nguyên cả khu vực ngã tư đông vui như có lễ hội. Vì mỗi lớp đều dựng cổng trại ở nhà một đứa nào đó gần trường cho nên vừa đúng sáu giờ, hơn bốn mươi lớp, mỗi lớp một đoàn tầm vài ba chục đứa hò hét vác cổng trại từ tứ phía tiến về cổng trường, tiếng hét vang cả một góc trời. Cổng được dựng sẵn thành ra rất to và công kềnh, vì sợ ngã nên mỗi bên gần chục thằng bu vô giữ, theo sau là một đoàn tùy tùng nào xoong chảo chén bát, nào dây nào bạc, rồi loa, tivi, vật dụng lỉnh kỉnh đủ các kiểu. Cứ tưởng tượng hơn năm ngàn đầu người đổ về một chổ với đủ thể loại cây cối, lều bạc, cổng trại thì hiểu, cứ như là quân giải phóng về làng. Có lớp còn thuê nguyên chiếc cải tiến chở hai cây cầu thiệt bự tới làm cổng, đúng là hoành tráng.
Sau một giờ căn, dựng thì bắt đầu chấm điểm thi đua, kế tiếp là ăn sáng rồi tám giờ bắt đầu khởi động những trò chơi đầu tiên: nấu cơm đi động, kéo co, đổ nước vô chai, đi xe đạp chậm.v.v. hơn mười mấy trò. Lớp mình chơi đủ cả dù không giành lấy dù là một giải an ủi. Vui nhất là màn nấu cơm di động, mỗi lớp thiết kế một cái bếp dã chiến, làm sao mà đặt cố định được trên một cái cán tự chế nho nhỏ để hai thằng nắm hai đầu, con nhỏ đi giữa sẽ phải lo vo gạo, mồi lữa và nấu cho chính cơm. Cứ thế ba đứa vừa khiên bếp vừa chạy vòng tròn quanh trường, mà phải chạy đua với bốn mươi lớp còn lại cứ không phải chạy một mình. Cứ một đoạn tầm hai mươi mét là có chướng ngại vật, nào mấy chồng bàn ghế chất cao gần hai mét phải leo qua, rồi chui qua mấy sợi dây căng ngang sát mặt đất, hay phải bơi qua mấy hồ nước nhân tạo cao tới ngang lỗ rốn. Ngán nhất là những chốt có mấy ông thấy xách vòi nước leo lên lầu một đứng xịt xuống. Vượt địa hình đã khó, mấy lão còn lấy vòi rồng bắn xuống, đứa nào đứa nấy ướt như chuột, che mà không khéo thì đổ mịa nó nồi cơm. Mấy lão thì cứ canh ngay nồi cơm của con người mà xịt, còn cười phớ lớ, bếp núc nào mà chịu cho nổi….
Trưa thì bắt đầu giải mật thư và đến tối thì văn nghệ đốt lửa trại. Trong lúc bọn nó chen lấn ngoài sân trường thì mình với Hải tặc đi lòng vòng địa gái. Có mấy thằng khốn nạn xách mắm tôm đứng giữa đường, cứ đứa nào đi qua là nó phệt một cái, ai không biết về trại đùa giỡn đụng người này người kia là một chốc nó thúi um cả lều, không khác gì dịch ebola.
Đêm khuya thì lại có vài còn linh cẩu chuyên xách chén đi ăn chực, cứ thấy lớp nào đang ăn uống xôm tụ, tới chào hỏi mấy câu là thế nào cũng được mời vô xơi. Mỗi lớp đớp vài cục là không món nào nó không biết, đúng là mặt dày không thể tả…