Sau những ngày cắm trại thì khối mười hai bắt đầu lục đục ôn thi học kỳ hai các môn không thi tốt nghiệp, mục đích để dành thời gian luyện sáu môn chính rồi còn thi thử thi thiệt các kiểu nữa. Có thể nói đây là giai đoạn nước rút nên đứa nào cũng cắm đầu cắm cổ tu luyện, cả mình và thằng Tr cũng vậy. Lần đầu tiên trong cuộc đời, những ngày nghỉ nó xách vở lên nhà mình để hai thằng cùng học.Một lý do nữa là không hiểu sao gian đoạn này thằng nào cũng rơi vào tình trạng khánh kiệt, cực kỳ khốn đốn. Có lẽ là vì đã vào cuối năm nên phải thanh toán hầu như tất cả các khoản nợ: nợ tạp hóa, nợ quán cơm, nợ tiệm nét… mà đặc biệt là nợ tiền nhà. Một tháng có 150k mà tính ra đến giờ cũng nợ hơn 500k cmnr, chẳng biết đào đâu ra mà trả. Thế nên gần như cả tháng trời tụi mình không lên chổ bọn Long Khánh chơi được.Sáng chủ nhật, hai tuần sau hôm rượt bắt ngoài tượng đài. Trời tháng tư oi bức không thể tả, mình với thằng bạn già cứ đi ra đi vô mà chẳng biết làm cái gì. Học hoài cũng ngán, nữa muốn lên nhà tụi kia chơi, nữa lại không. Đang ngồi phè phỡn trên salon nhà nó xem hài thì đột nhiên mình có một ý nghĩ táo bạo. Thế là tắt tivi, gọi thằng Tr lên triển khai ý tưởng. Cu cậu sau một hồi lơ ngơ thì cũng hiểu ra vấn đề liền vào phòng lấy giấy bút ra và hai thằng bắt đầu… soạn văn.
Hí hoáy gần nữa tiếng cũng xong, bắt đầu hành động, thằng Tr nhấc điện thoại bàn lên bấm số nhà con H:
– Alo!…Bé Th hả, có chị H ở nhà không? Uh..À, kiu bả lên nghe điện thoại…không cả em nữa, uh.
Nhà con H có hai điện thoại bànm một cái phòng khách, một cái nhà dưới.
– Nó nghe rồi, tới mày!
Thằng Tr bịt đầu ống nói, vội vàng đưa qua cho mình.
– Alô xin chào hai bạn! Đây là tổng đài 1080, chúng tôi nhận được yêu cầu của hai thanh niên tên T và Tr muốn gửi đến các bạn ca khúc “Khi Cô Đơn Em Nhớ Ai” do ca sỹ Đan Trường thể hiện, chúc hai bạn vui khi nghe bài hát này.
Thằng Tr đã chuẩn bị loa liếc đầy đủ, mình vừa dứt lời phát là nó bấm Play ngay tức khắc. Thế là hai thằng chổng khu ngồi cầm điện thoại chìa sát bộ loa vi tính, mặt mày căng thẳng tột độ.
“Nhẹ nhàng ru trong đêm thâu, Lung linh cơn mưa ngâu, Mưa gieo mãi làm gì giọt sầu.
Hỡi trái tim cô đơn lạc loài hãy nở nụ cười, Để thấy quanh em tình yêu vẫn có đôi…”
Mình chọn bài này đơn giản vì đây là bài…mình thích, nhạc dạo của nó nghe cũng đã nữa. Lời một vừa dứt, thằng Tr nhanh tay vặn nhỏ volum, mình móc tờ giấy soạn văn lúc nãy ra, kê điện thoại sát mồm và đọc:
Đại loại là như vậy, mình không nhớ chính xác. Lúc đó hơi run run, cố đọc thật chậm và rõ để sao cho tụi nó nghe không sót chữ nào, mà còn phải canh thêm sao cho vừa đọc xong thì lời hai vừa tới. Há mỏ hihihi xong một cái là thằng Tr lại vặn volum to lên, tiếp tục ngồi chổng khu giữ điện thoại.
Bài hát vừa dứt một phát là cúp điện thoại cái rụp, hai thằng ngồi phịch xuống đất thở phào nhẹ nhàng. Công nhận trò này cũng hay phết.
– Ê mày, tắt nguồn đi chứ để tụi nó gọi lại thì ngại bỏ mịa.
– Uh, tí thì quên – Tr lụ khù móc con nokia ra tắt nguồn ngay lập tức
– Không ngờ văn vẻ của hai đứa mày lại kinh khủng đến vậy, sến nghe hát ói – bà chị thằng Tr nghe trộm nãy giờ bay ra nhận xét.
Hơi nhục chút xíu mà thôi cũng kệ, tuổi nhỏ làm việc nhỏ, vầy là vui rồi. Chờ cho bả đi khỏi thì lại tiếp tục kịch bản củ với bà C, cũng là thằng Tr gọi điện và mình đọc lời bình.
Xong việc, hai thằng bê ca trà đá ra hè ngồi, công nhận làm được việc tốt tinh thần phấn chấn hẳn. Tâm trạng thoải mái, mình và thằng Tr bắt đầu lao công cuộc đi tìm phương pháp căng bằng hóa trị.
…
Tiếp tục hai tuần sau đó là những ngày vật lộn với thi cử, cả môn chính lẫn môn phụ. Gần năm trời ăn chơi nhảy múa, giờ phải tụng ngày tụng đêm. Có bữa mình học luôn tới sáng rồi thay đồ đi thi chứ không chợp mắt được một phút nào. Cuộc đời từ nhỏ đến lớn đi thi toàn chỉ bài cho người ta chứ chưa copy của ai được một chữ bao giờ, thiệt buồn hết sức.
Kết thúc đợt thi cũng là lúc bà con được nghĩ lễ 30/4 – 1/5. Anh em trong bang sau khi tụ hội đầy đủ nhà thằng Tr liền lên kế hoạch đi biển La-Gi Bình Thuận để ăn mừng ngày thống nhất đất nước. Nói là làm, sau khi chia phe bắt cặp thì tất cả lên đường luôn trong buổi sáng.
Chổ mình nói chung ngoài biển ra thì cũng chẳng biết đi đâu, đợt 2/9 thì đi Vũng Tàu, tết vừa rồi thì đi Mủi Né, giờ thì La-Gi, đi tắm biển còn hơn đi chợ.
Nhớ hôm 2/9 đi Vũng Tàu mới hãi, lúc về xe mình kẹp ba, Tâm Keo không biết cầm lái, lúc bo cua ôm không hết thế là va mịa vô chiếc @ của hai vợ chồng nhà nọ. Đúng hơn là chỉ quẹt nhẹ vào cái đuôi cá, không thì đã mang nợ. Khi đó đóng cũng tầm 80-90, ba thằng văng ra khỏi xe, hai thằng kia sao không biết chứ mình cứ bay tà tà mặt đất, thỉnh thoảng cái đầu gỏ chóc chóc xuống mặt đường như gà mổ thóc. Lúc đó mình chỉ đội một cái nón lưỡi trai, hên sao lúc cà mặt xuống đất thì nguyên cái lưỡi trai cúp lại, che cho một bên má. Đến khi body dừng hẳn nhìn lại thì mình nằm cách cái xe cũng tầm 20 mét, lật nón lên thì thấy cái lưởi trai đen xì, cháy khét, nhựa chảy ra mặt, thiệt là vãi chà đạn. Nguyên hai bên cánh tay, nhất là mấy cái khớp trầy trụa tè le hột me, đầu gối rách cả một mảng… Nói chung không biết ông bà đỡ thế nào mà ba thằng chỉ bị xây xướt, rách quần rách áo, mình văng xa và nặng nhất nhưng cũng không có gì nghiêm trọng.
Cả đám quay lại, đổi tài và lên đường chạy tiếp. Lúc về tới Đồng Nai thì trời vừa mưa xong, cả bọn không biết nên đi đường tắt trong rừng cao su, thế là ôi thôi sình lầy trơn trợt, nhơ nhớp không chịu được. Thằng chóa Tí Nguyên không biết cầm lái thế nào, đm đang chạy ngon lành nó lại trợt vũng nước xòe mịa ra đường, vết thương của mình đang rỉ máu vẫn chưa băng bó gì lại cà hết xuống đường sình. Thế là giữa rừng cao su thanh vắng, một tiếng thét vang lên thảm thiết khiến cả muôn thú nào loạn, lũ đầu trâu chạy đằng trước cũng vội vã lao tới, đm nó rát tới tận xương tủy, đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy thốn.
Chưa hết, về tới nhà cũng gần chín giờ tối, mình lén lút chạy ra sau xã nước để rửa vết thương, lại thêm một lần thốn tới óc. Rửa xong thì âm thầm chui vô phòng ngủ, mắc công bả biết được lại chửi cho một trận. Cả đêm người đau nhức nên đâu có ngủ được, cái đầu hồi chiều đập mấy phát xuống đường không sao giờ lại bắt đầu thấy đau đau. Đã vậy con Cú vọ mấy tuần nay hoành hành trong xóm đột nhiên cất tiếng kêu ghê rợn dưới góc vườn. Tuần đầu nó về, kêu đâu bốn năm ngày thì cháu ông hàng xóm cách hai căn nhà chết. Thằng này trước đi làm trong rừng, tối hay ngủ dưới đất nên nhiễm độc, người sưng phù nề, đưa về nằm nhà mấy tháng trời, đến khi con Cú xuất hiện rồi kêu vài ngày thì nó lên đường.
Im được vài ba bữa, qua tuần thứ hai thì con chóa Cú trở lại, nó kêu đứng hai ngày thì ông anh ở hẻm trên chết. Ông này không biết cãi vả gì với vợ rồi uống thuốc sâu tự tử, đến gia đình phát hiện thì đã ngủm củ tỏi từ đời nào. Thế là trừ mình ra thì cả xóm ai cũng sợ, gần tuần nay không thấy mẻ đâu tưởng là buồn đời đi chổ khác ở rồi. Ngoài đường cờ tang của hai lão kia vẫn còn chưa kịp nhổ, vậy mà thế éo nào đúng hôm nay, ăn hai quả té xe, cái đầu giờ đau như búa bổ thì con chóa Cú lại xuất hiện. Nó kêu đâu ngoài vườn mà mình nằm trong mùng sợ gần chết. Đm nói thiệt là cả đêm éo dám ngủ, sợ ngủ xong sáng mai bà già lại vác đi chôn nữa thì bỏ mịa. Tay chân nhức nhối, cứ thế nằm thở phì phò đến khi trời sáng, đuối quá rồi ngủ thẳng cẳng lúc nào không hay.
…
Trở lại chuyện hôm nay, cảm đám mủ giáp khí thế, tính ra cũng được bảy xe lên đường. Xe mình bon bon chạy qua Xuân Tâm một đoạn tự nhiên lại mất dấu bọn kia, vậy là lại đóng một mình. Đường đi thì thằng nào cũng biết nhưng mà đi kiểu này cứ thấy chán thế nào, mình kêu thằng Tr ghé quán bún làm hai tô rồi từ từ tính tiếp chứ trời nắng quá.
Đớp xong hai tô bún, căng da bụng bắt đầu chùng da mắt, thằng nào cũng bắt đầu thấy làm biếng.
– Trời nắng đổ lửa mà còn kéo hơn trăm cây, thôi chắc tao với mày kiếm chổ nào chơi mịa nó đi rồi chiều về, giờ mà đi tao oải quá! – mình gạ gẫm thằng Tr
– Ở đây thì biết đi chơi ở đâu?
– Hay là lên Long Khánh, trước giờ toàn lên ban đêm, bữa nay lên ban ngày coi thử nó…thế nào?
– Đm bọn kia mà biết nó chửi chết!
– Cứ nói là đi lạc, ai biểu tụi nó chạy cho cố éo biết đợi thằng nào.
– Hừm…thôi sao cũng được, mày chở đi!
– Ok.
Thế là hai thằng mình đổi kế hoạch, kéo thẳng một hơi từ Xuân Tâm lên tới Long Khánh, tính ra cũng gần năm chục cây nên tới hơn 1h30 mới tới. Lần này thì quyết định ghé nhà C trước…
Sau khi mở cổng, C dẫn tụi mình vào nhà, đi ngang qua phòng khách thấy ba của C đang đọc báo, vẻ mặt rất là nghiêm nghị. Hai thằng dạ thưa cực kỳ lễ phép rồi theo con C xuống phòng dưới ngồi, phòng dưới gắn liền với nhà bếp và có một bộ salon nhỏ. Cả già đình hình như đang nghĩ trưa, anh chị C chắc đã đi ra ngoài, ba đứa ngồi nói chuyện thì thầm như đang bàn mưu tối trộm gà, mình cố tỏ ra thoải mái nhưng cứ thấy ngột ngạt sao sao, cảm giác không như ở nhà con H. Chắc tại nhà có nhiều người, thỉnh thoảng đi lên đi xuống nên không được tự nhiên. Ngồi chơi khoảng một tiếng thì cả ba quyết định sang nhà con H, lúc này đã ba giờ kém.
Bon bon mười phút thì cũng tới, dừng xe trước cổng, thấy ba đứa mình qua con H rất vui và ngạc nhiên.
– Ủa, sao mấy ông kêu hôm nay bận, không lên được?
– Bận xong rồi, tranh thủ lên kiếm bữa lẩu không biết có được không đây, hehe!
– Lẩu hả? Ok, giờ còn sớm mà, vô nhà chơi đã!
– Chứ hổng lẽ đứng ngoài đây?
– Bắt bẻ quá à!
Ba đứa dắt xe vô nhà. Như thường lệ, mình tót xuống nhà dưới:
– Cháu chào cô, hôm nay không đi đâu chơi hả cô?
– Mới lên đó hả T? Cô ở nhà thôi, già rồi, còn đi đâu nữa! – mẹ H đang coi tivi mỉm cưởi đáp lời mình.
– Trời, thì lâu lâu cũng đi đâu đó ra ngoài chứ cô, hôm nay lễ mà!
– Lễ cho mấy đứa trẻ như tụi con chứ lễ gì cho cô. Lên nhà ngồi chơi đi, lát tối ở nhà cô ăn cơm luôn nghen!
– Dạ!
Ngó tới ngó lui hổng thấy con tắc kè đâu, từ hôm chơi rượt bắt ngoài công viên thì mình đặt cho ẻm biệt danh tắc kè vì cái tướng chạy lẹt đẹt mà lủi nhanh như quỷ. Thằng Tr với con C cũng đi xuống chào mẹ H rồi cả đám lên phòng khách ngồi chém gió. Hỏi qua hỏi lại năm ba câu thì mình liếc ra cửa số thấy con chằn tinh từ từ mở mở cổng đi vào, trên tay đang bế và vuốt ve con mèo như chuẩn bị làm thịt, hình như là ẻm vừa từ bên nhà hàng xóm về.
– A, em chào anh Tr, chị C, chào Xêkô mỏ nhọn! Mọi người tới lúc nào thế?
– Sax!
Mấy đứa kia tự nhiên ngoác mồm cười ồ lên.
– Con nhỏ này, ăn nói xấc xược nhỉ? – mình nổi điên.
– Xấc xược gì? Em thấy cái tên này rất hợp với anh mà! Hahaha! – ẻm ôm con mèo ngồi xuống bên cạnh.
– Zô zuyên, tên đó thì liên quan gì tới anh? – thật tình là mình cũng hổng hiểu cái tên này có dính líu chổ nào tới mình.
– Thì “mỏ nhọn” tức là “nhỏ mọn”, ý của nó là muốn nói tính ông hay giận lẫy, nhỏ mọn ấy! – mụ H mỉm cười giải thích.
– Sax, tui mà nhỏ mọn á? Từ trước giờ anh đây vốn nổi tiếng vừa tốt bụng đẹp trai, lại còn rộng rãi, hào phóng. Mấy người có mắt không thấy núi Thái Sơn rồi!
– Ặc..ặc… ! – con Th ôm bụng như bị ngộ độc – sao mà lại có người trơ trẽn, nói dối mà không biết ngượng miệng như thế không biết!
– Quên đi, nói tóm lại là không được gọi bằng cái tên đó!
– Sao không được? – ẻm liếc mắt nhìn mình thách thức – Từ trước giờ em mà đã đặt biệt danh cho người nào là đúng y chóc người đó, không sai bao giờ! Bởi zậy anh phải biết trân trọng cái tên này, nhớ chưa!
– Còn khuya, có muốn chết không?
Mình lao qua, tính nắm đầu con nhỏ dần cho một trận thì bất ngờ ẻm quay lại cạp một cái thiệt mạnh lên cánh tay mình. Đậu móa, con này có chiu gì kinh khủng vậy trời, nó ngậm cứng ngắt không chịu nhả ra luôn mới ghê chứ. Mình đau gần chết, vùng vẫy mấy cái cũng không thoát ra được, mà càng quẩy thì càng đau, thốn tới tận xương.
– Cái gì mà cải nhau ầm ĩ đấy? – mẹ H từ dưới nhà đi lên, vừa nói vừa cười – con Th sao cắn anh T thế hả?
Mình ngơ người luôn, không biết trả lời sao. Lúc này ẻm vẫn đang cạp cứng ngắt cái tay mình, nhìn cứ như zombie, nghe mẹ nói thì mới từ từ nhả ra và ngóc đầu lên:
– Ngươi liệu hồn đó, định ám sát bổn cô nương à!
Mịa nó nguyên hai cái dấu răng in một vết thiệt sâu trên da, dã man thật. Nhìn mặt mà muốn ngứa gan, không có mẹ H ở đây thì đã biết tay ông.
– Con Th không được hỗn, suốt ngày chỉ biết quậy phá không à.
– Tại ổng định bắt nạt con chứ bộ!
– Mày không bắt nạt người ta thì thôi chứ đứa nào mà dám bắt nạt mày?
– Hê, mẹ nói zậy là ý gì đây, con gái của mình hổng bênh mà đi bênh người ngoài là sao?
– Thôi..thôi! Mấy đứa tối nay ăn gì để cô đi chợ luôn?
– Hai ổng tính rủ ăn lẩu đó mẹ, hay mua đồ về nấu lẩu đi! – mụ H lanh lẹ trả lời.
– Ăn lẩu à? Thế muốn ăn lẩu gì?
– Mấy ông muốn ăn lẩu gì?
– Gì cũng được mà H! – Tr ngại ngùng phân bua.
– Để con chở cô đi chợ cho, cô mua gì tụi con ăn cũng được mà! – mình đứng dậy xung phong.
– Thôi T ở nhà đi, mình cô đi được rồi, con trai ai lại đi chợ thế kia!
– Không sao đâu mà cô, cứ để con chở đi cho!
Mình nói xong đứng dậy ra dắt xe luôn, không quên lườm con tắt kè đầu sọc một cái:
– Hừm..! có ngon thì cứ đợi đó, lát nữa về thì biết tay ta!
– Xin mời! – ẻm rung đùi, nghểnh mặt lên vênh váo.