Trở về Sài Gòn, vì một số lý do riêng tư nên mình buộc phải đổi chổ ở. Sau khi thăm hỏi nhiều nơi thì may mắn mình biết được thằng bạn làm chung trong quán cũng đang tìm người ở cùng. Phòng nó ngay đường Bà Hạt quận 10, chạy qua Cao Thắng cũng gần mà tới trường mình học cũng không xa bao nhiêu.Thế là dồn hết đồ đạc vào cái balo con cóc, hì hục đạp qua phòng mới. Nơi ở này nằm sâu trong hẻm và phòng mình nằm trên tầng ba của một căn gác chật chội. Ở nội thành mà không có điều kiện thì toàn như vầy thôi, dù sao thì cũng rộng rãi và thoáng đãng hơn cái khe ba mét vuông bên quận Tám. Lại còn có cả ban công nhìn xuống đường nữa, thế này cũng tạm gọi là quá ổn.Cái thằng rủ mình vào ở cùng tên là Thuận, bằng tuổi mình. Nó làm khác buổi nhưng do đợt tết vừa rồi anh em sáng chiều tăng ca làm chung nên mới biết nhau. Thằng này lúc đầu nhìn trắng trẻo yếu ớt cứ tưởng là bede, đến khi về ở chung rồi mới biết thì ra nó là bede thật. Đàn ông khỉ gì mỗi lần đi tắm đều xách một cái bông lưới với một rổ sữa siếc các loại đi theo. Phòng không có bàn ghế gì, mỗi lần thay vì như mình ngồi cái bịch chàng hảng xuống đất thì anh chàng lại khép hai đầu gối lại rồi từ tốn chống tay ngả người sang một bên, bên còn lại thì thu hai chân cứ như nàng tiên cá. Nói chuyện lúc nào cũng dùng ngón giữa chỉ chỉ, múa may như là bị tật.
Mình thì cũng toàn nghe nói chứ trước giờ chưa biết bede thực sự là nó như thế nào, cũng đoán đại là vậy chứ không dám chắc. Dù sao nó sống đàng hoàng thì mình cũng vô tư thoải mái chẳng có gì phải nghĩ.
Nhớ đêm thứ ba ngủ ở phòng mới, tính mình thì hay nằm nghiên, nữa đêm chẳng hiểu vô tình hay cố ý tự nhiên anh chàng vòng tay ra trước ôm mình . Sẵn cái cùi chỏ mình giật cho phát ngay giữa mặt, thế là từ đó phận thằng nào thằng đó ngủ, chớ hề dám dụng gì nhau.
Ngoài cái chuyện kỹ tính và sạch sẽ quá mức cần thiết ra thì Thuận rất được. Dù đã bỏ học từ lớp chín và sống bằng nghề phục vụ nhưng anh chàng lúc nào cũng mày mò tìm hiểu đủ mọi thứ. Trong khi tới giờ mình còn chưa biết chứng khoán chơi ra sao thì hồi đó sáng nào anh chàng cũng tập tễnh đạp xe ra sàn đặt lệnh như đúng rồi. Dù mỗi lệnh chỉ vài ba trăm ngàn nhưng có thể thấy ý chí bên trong con người này là không tầm thường như những đứa làm chung khác trong quán.
Thỉnh thoảng làm về khuya, Thuận cũng hay dẫn mình đi ăn…chè. Là chè thái Ý Phương nổi tiếng ở Sài Gòn nha các bác, nó nằm ở Nguyễn Tri Phương, cách phòng trọ mình cũng chỉ vài chục mét. Có hôm cao hứng thì ra mấy quán lẩu gần đó kêu hai chai bia ngồi tâm sự. Con đường này thì sầm uất, buôn bán suốt đêm nên lúc nào người qua lại cũng nhộn nhịp đông đúc. Những lúc nhậu say, Thuận hay kể chuyện quá khứ và cuộc sống cho mình nghe, cũng buồn và nhiều trắc trở hơn là mình tưởng…
Nói chung quen người bạn này cũng thú vị, ít ra cũng đỡ phải thui thủi một mình như hồi còn ở bên kia.
…
Mấy ngày gần đây chẳng hiểu ở dưới có chuyện gì buồn mà mỗi lần online thấy Th có vẻ lạ lắm. Hay hỏi mình mấy câu không đầu không đuôi, chẳng hiểu mục đích ý nghĩa là gì. Mình gọi điện thì cũng nói chuyện với giọng nặng nề, không còn hào hứng, vui tươi như trước. Cố gặng hỏi thì em lại càng tránh né bảo không có gì nhưng đến lúc chat thì lại có biểu hiện không được bình thường. Em hay bảo muốn nghỉ học, muốn đi làm hoặc kiếm nghề gì đó vừa làm vừa học. Lúc thì bảo không muốn dựa dẫm gia đình, lúc lại bảo chán nản muốn rời xa nơi này. Đôi khi còn nói chán không muốn sống nữa…
Nhiều khi muốn về dưới thăm xem em thế nào mà mãi không thu xếp được. Học có thể cúp nhưng cái chổ làm nó nghiêm như quỷ. Đợt này cũng gần Ba mươi tháng tư, một tháng năm. Mình với Tr lù khù tính rủ tụi nó đi chơi xa một bữa, sẳn tiện hỏi han xem em có chuyện gì. Dường có điều gì đó nhiều lần em muốn bày tỏ nhưng khoảng cách quá xa cộng với hình thức giao tiếp bất tiện khiến em không thể chia sẽ.
Mình thật sự rất nóng lòng và cảm thấy bức bối khó chịu. Nếu có điều gì đó đang giày vò người con gái mà mình yêu thương thì thật sự mình muốn là người đầu tiên được biết và giải quyết nó ngay tức khắc.
Qua hôm sau gọi điện thì nói chuyện bình thường, mình cũng không dám nhắc gì tới chuyện hôm qua. Linh tinh một hồi thì hẹn cuối tuần này mình về và cả đám sẽ đi đâu đó chơi cho khuây khỏa…
…
Cái đợt gần tám tháng không gặp, có đôi lúc mình cảm tưởng dường như đã chẳng còn hy vọng gì nữa. Một tình bạn bâng quơ chợt đến và lặng thầm qua đi khi mà sự gắn bó vẫn chưa đủ nhiều để tạo một nền tảng vững chắc cho những bước tiến xa hơn. Cộng với khoảng cách xa xôi và cả kiếp sống khốn khổ của một thằng tương lại bất định như mình không ngừng giày vò tâm trí. Nghĩ chắc duyên số cũng chỉ có vậy nên mình chỉ biết đành cố lao đầu vào công việc và học tập cho quên luôn những ký ức đẹp đẽ đang dần trở nên mơ hồ ấy. Nhưng rồi kể từ hôm về dưới và đi chơi với nhau một buổi, nhìn thấy em vẫn rất vô tư và nồng nhiệt như trước kia, hoàn toàn như không có gì thay đổi. Thì cảm xúc và niềm tin lại một lần nữa nghẹn ngào trở dậy. Không dám ảo tưởng gì nhiều nhưng bấy nhiêu đã đủ làm mình phải bao đêm trằn trọc trăn trở. Càng ngày càng cảm nhận được những nhịp đập như xé tan da thịt khi nỗi nhung nhớ về em ngập tràn tâm trí .
Mình suy nghĩ, suy nghĩ nhiều lắm. Nó không đơn giản như cái thứ tình cảm bọ xít thời học sinh mà mình từng tưởng là tất cả. Rất phức tạp và rắc rối, những thứ cảm xúc nặng nề của con tim và nỗi bi quan lạc lõng về tương lai như xáo tung tâm trí. Chúng luôn hiện diện cùng lúc và làm mọi thứ có thể để ngăn mình tìm ra điều gì là sáng suốt. Quá khó khăn! Có lẽ, chỉ những người đã từng trãi qua và ở vào vị trí như mình thì mới cảm hiểu hết được. Yêu đã không đơn giản và ngọt ngào như những gì một thằng con trai mười tám tuổi từng tưởng tượng.
Mình được nghĩ và về trước lễ hai ngày, thằng Tr cũng vậy. Ban ngày hai đứa phải ở nhà phụ giúp gia đình những công việc lặt vặt, chỉ có buổi tối là rảnh rang và hẹn hò bàn chuyện thế sự. Cuốc bộ xuống nhà thờ, gọi hai ly café và ngồi ở quán đối diện, những câu chuyện đẹp đẽ thời học trò luôn là chủ để chính của câu chuyện. Nhanh thật, mới đó mà đã hơn bảy năm chơi với nhau. Nhớ ngày nào còn cùng tụi Long bún, Thái duối… cả chục thằng rủ nhau cúp học mua rượu, mì tôm lên đồi trộm xoài ngồi nhậu, rồi say quắt cần câu ngủ lê lết trong mấy rẫy chuối. Tối trăng sáng thì mổi thằng năm ba ngàn, thằng có thằng không hơn chục đứa góp lại mua bia hơi, bim bim lên con dốc trước nhà mình nhâm nhi chém gió. Bọn con gái học thêm về đi ngang qua đây toàn bị mấy thằng hú hét dọa cho sợ vãi ra quần. Đi thì lúc nào cũng động vậy chứ mà hễ có biến là mỗi thằng một ngã, té còn nhanh hơn spaider men… Biết bao nhiêu là kỷ niệm, mới đó mà giờ mỗi thằng đã một nơi, học máu mủi bon chen với đời…
– Ở bên đó sống ổn không mày? Có làm thêm gì không? – nhấp ngụm café, mình đưa câu chuyện về thực tại.
– Cũng tàm tạm, tao ở chung với một thằng cùng lớp. Buổi tối thì cũng làm thêm ở cái club ở ngay đầu hẻm! – thằng Tr giờ ở Phan Đình Phùng, trong một con hẻm đối diện trường Kinh Tế Đối Ngoại.
– Club gì thế?
– Dạng như phòng trà hát với nhau, nó còn có nhiều phòng: karaoke, bida, café…
– Thế cũng được rồi. Từ bữa Noel giờ mày có hay liên lạc với tụi nó không?
– Không, tao ít gọi lắm.
– Hôm sinh nhật con H sao không qua chơi?
– Tao về trước mấy ngày rồi, bữa đó vui không?
– Cũng được, có mỗi ba đứa ăn uốn rồi hát hò trong phòng, chả biết đi đâu.
– Uhm, mai mày có tính gì không? – mai là lễ 30/4.
– Chưa, sáng mai cứ lên đi, xem ý tụi nó thế nào.
– Oh, tranh thủ đi sớm chứ chiều giờ Long bún với Tèo Nga cứ lượn lên lượn xuống rủ mai Núi Le.
– Mấy thằng ôn suốt ngày nhậu nhẹt. Vậy tí gọi cho tụi nó hẹn café, cũng chưa có dịp uốn café sáng ở Long Khánh lần nào.
– Uh.
Ngồi chơi một lúc thì Tâm keo với một bầy chiến hữu của ảnh tới nhập bàn, không khí hơi ồn ào nên cũng không nói chuyện riêng được. Quên nói là đợt năm ngoái Tâm keo không đi nghĩa vụ, đúng hơn thì ảnh chỉ là lính dự bị. Vẫn có lệnh gọi, sáng sớm vẫn tập trung bình thường, nếu có thằng nào trốn hay vằng mặt thì ảnh mới bị thay còn không thì về. Thế mà cả đêm hôm trước bà con dòng họ, anh em bạn bè mở tiệc linh đình tiễn chàng nhập ngủ. Bốn giờ sáng ông già nó chở lên huyện, tám giờ hai cha con lại lóc cóc mò về, nhìn mà cười đau cả ruột…
…
Sáng hôm sau, bảy giờ, thằng Tr lên nhà mình và cả hai lên đường. Cảm giác thật quen thuộc, khác chăng là một chút cảm giác chững chạc và già dặn của bản thân đang hình thành trong mỗi suy nghĩ. Không còn cái vẻ ngây ngô, vô tư như trước đây nữa.
Tới tượng đài thị xã, hai thằng ghé vào quán Da Vàng, cũng nghe tiếng tăm nhiều, đi qua nó bao lần nhưng hôm nay mới có dịp bước vào. Hôm nay ngày lễ nên người đông quá xá, gọi café xong suôi Tr lụ khục móc điện thoại alo cho mấy con nhỏ. Tầm mười phút sau thì C đến, thêm một lúc nữa thì hai chị em nhà kia cũng lọ mọ xuất hiện. Xe vừa tấp vào quán, như một sự tình cờ, giữa bao nhiêu con người thì hai ánh mắt của mình và em lại tìm và gặp nhau đầu tiên. Hôm nay em trang điểm nhẹ, nhìn mặt rất tươi tắn.
– Lâu lắm mới lại đông đủ vậy nhỉ? Anh Tâm đâu sao không lên vậy anh Tr? – đặt chìa khóa xuống bàn, ẻm vừa kéo ghế vừa hỏi. Hơi bất ngờ vì nhìn cách nói chuyện không còn cái kiểu chọc ngoáy, ương ngạnh như mọi ngày.
– Oh, có rủ mà nó không đi được! Em dạo nạy khỏe không?
– Dạ khỏe, toàn ăn với ngủ nên sắp biến thành con heo rồi nè!
– Sắp giống con Tượng rồi chứ heo gì! – mình thọt gậy.
– Ê..ê..! ông kia mới sáng sớm đã muốn kiếm chuyện hả?
– Kaka! Thôi mọi gì uống gì gọi luôn đi!
C gọi một café sữa, H thì sữa chua, còn con Tượng thì sting như mọi lần.
– Ai chọn quán này dậy? Sao không lên Victoria? – bà H ngó dáo dác một hồi rồi lên tiếng.
– Tui đó, ai biết Victo của bà ở đâu mà lên!
– Trên đó đẹp hơn, với lại tui với bà C hay uống ở đó!
– Chứ ở đây thì sao?
– Ở đây cũng được, nhưng mà ngày trước kìa, bây giờ nó tạp nham quá, nên cũng ít vô!
Nói cũng phải, cái tên Da Vàng nghe trữ tình thế mà nãy giờ toàn mở ba nhạc bá láp bá xàm.
– C sao rồi? Học dưới đó có buồn không? – mình quay qua C.
(Sorry là C học ở Biên Hòa nhé, sau một năm mới về lại Long Khánh, hôm bữa mình nhớ nhầm,)
– Vui nữa là đằng khác, toàn là ăn nhậu chứ có học hành gì đâu!
– Ghê vậy! Nhậu với ai thế?
– Thì với bọn trong dãy trọ, cứ thâu đêm suốt sáng, riết rồi hư hết cả người ông ơi!
– Sax, giờ chắc đô cao lắm nhỉ, thế sáng giờ đã làm ly nào chưa?
Con Tượng nghe mình hỏi tí phun sting vô mặt thằng Tr.
– Khùng quá, tui tính hết năm chuyển về đây học!
– Học gì ở đây trời?
– Nó có liên kết với trường bé Th mà!
– À, mà sao không lên Sài Gòn ở bọn tui cho vui!
– Hehe, mình hông thích bon chen. Các bạn cứ ở trên đó đi, lâu lâu mình lên chơi là được rồi!
Có vẻ như không cùng chủ để nên bé Th im re, chẳng biết nói gì.
– Hôm nay trời mát quá, mọi người có kế hoạch gì không? – thằng Tr gợi ý đi chơi.
– Uhm, trời đẹp quá, đi đâu xa xa chơi đi! – có vẽ nãy giờ ẻm đợi câu này thì phải.
– Đâu giờ? Hay xuống nhà mấy ông chơi đi, quen cả năm chưa biết nhà cửa mấy ông ra sao cả? – H đề xuất làm hai thằng nghe mà giật cả người.
– Sax! Thôi thôi, dưới đó chán lắm, đã té lên đây rồi bà còn rủ xuống đó nữa! – mình phân bua.
– Bộ mấy ông tính giấu không cho tụi tui biết nhà luôn hả?
– Nỏ phải, chỉ là để dịp khác, hôm nay kiếm chổ nào chơi đi!
– Hay đi câu cá? – C đề nghị.
– Câu cá thì thường quá!
– Ở đây ngoài café, ăn uống với mấy chổ câu cá thì còn gì nữa đâu! – bà H lèm bèm.
Mình suy nghĩ, ở đây có năm người, ba xe, giờ kiếm được thằng nào nữa phi mẹ nó ra Long Hải chơi cho sướng.
– Hay đi Vũng Tàu nhé!
– Hế hế! Cũng được à nha! – mắt sáng rỡ, con Tượng chép miệng.
– Hơi bị xa đó! – H đắn đo.
– Xa gì, trước bọn tui cúp học đi hoài! – thằng Tr nhếch mép.
– Cũng được, giờ đi sao? – C nhìn mình thắc mắc, ý là năm người đi thế nào.
– Vầy đi, để gọi rủ Tâm keo nữa, rồi tụi mình xuống đó đi luôn.
Nói làm liền, mình bấm số alo Tâm keo, anh chàng có vẻ làm biếng, hình như cũng đang có kèo gì đó trước rồi. Sau một hồi thương lượng, chèo kéo thì cuối cùng lão cũng đồng ý. Cả bọn thống nhất về nhà con H cất một xe rồi lên đường.
Tới nơi, tấp vào quán café ngoài ngã ba, ngồi tầm mười lăm phút thì Tâm keo với con xế độ của mình xuất hiện. Lúc này cũng tầm mười giờ, cả đám cũng đứng dậy đi luôn.