Chuyện bắt đầu từ vài năm trước các bác ạ. Đó là một đêm Noel định mệnh của hai thằng nhà quê mặt còn thơm mùi sữa. Theo kế hoạch, cả hội khoảng chục đứa sẽ kéo ra thị trấn Ông Đồn để đập phá, vậy mà thế quái nào lũ ác ôn lâu ngày thọt được xe cùa ông bà già ra đường nên kéo lấy kéo để, phóng như trâu đuổi, bò rượt, bỏ lại hai thằng em vì chậm mà chắc nên lạc mịa đằng sau.
Lúc đó toàn trẻ trâu, nhà nghèo, ngoài thằng bạn em được ông cậu trên xì phố tặng thì làm gì thằng nào có điện thoại đâu. Đang loay hoay chưa biết làm thế nào thì lại hết xăng, hai thằng chơ vơ đẩy bộ trên quốc lộ gần cả cây số mệt lòi càng, đã vậy lại cùng mặc hai cái áo thun màu xanh lá mạ y chang nhau mà thằng nào cũng kết nổ mắt nên quyết mua cho bằng được trong một lần lên Biên Hòa thăm người quen. Thế là ai cũng dòm, thật, nhìn chẳng khác hai con bống xà bang một chút nào.
Đổ xăng xong, sẵn đang quê tụi bạn cờ hó nên em quyết:
– Ê Tr, lỡ rồi lên Long Khánh chơi luôn mậy, chứ giờ lang thang ở đây có vẹo gì đâu?
– Uhm, đi thì đi – thằng bạn lụ khụ như ông già trả lời với thái độ nhìn đời bằng nữa con mắt.
Nói là làm, từ đây lên đó cũng gần 30 cây, hai thằng thì lúc nào cũng tàn tàn, ì à ì ạch trên con Dream thái mới keng xà beng mà ông già nó rửa hồi chiều.
Đến nơi thì cũng 11 giờ đêm rồi. Dự là ghé luôn nhà thờ lớn làm vài shot ảnh để đời rồi lượn chứ hai thằng vốn chẳng theo đạo gì. Nhưng người tính không bằng trời tính, tới nơi mới thấy dân chúng tụ tập đông hơn cả quân nguyên, chả hiểu khuya thế này rồi sao không về ngủ cho khỏe mà còn chen chúc ở đây làm gì. Thôi thì lượn trước, tí ghé lại sau vậy, cứ vậy 2 thằng chạy búa lua xua, cái thị xã thì bé bằng lỗ mũi mà có thằng nào biết đường. Một lúc đói quá lại đớp 2 quả bánh mì, chống xe lên vỉa hè ngồi gặm, nhìn như hai đứa nông nô mới đi rẫy về. Vừa cho xong miếng cuối vào họng, nuốt chưa trôi thì thằng Tr đã lèm bèm.
– Tranh thủ làm vài pô rồi về mày ơi, trễ cmnr.
Phóng xe tới nơi thì cũng vắng thật, lúc này đã hơn 12h.
– Kìa, mày lại kia đứng, tao làm cho trước một quả – chống xe xong, mình kiu thằng Tr ra gần tượng Chúa gần đó đứng để chụp cho nó
Đang lui hui lấy góc nào cho ăn tiền thì bổng một giọng oanh vàng ở đâu cất lên:
– Bạn ơi chụp cho mình một tấm được không? – Một đứa con gái tầm ngang tuổi, hơi tròn trịa, mặt cũng khá xinh, không biết xuất hiện từ khi nào đề nghị, lúc đó chẳng hiểu mình nghe thế nào lại ra bạn ơi cho mình chụp chung với được không? Thế là mình ok luôn.
– Ờ…được chứ, bạn lại đứng với bạn mình đi.
Trong lúc hai thằng mặc sức chém gió long trời lỡ đất thì một lão ất ơ nào đi xe máy từ đằng xa lại. Con C vừa nhìn thấy đã thì thầm gì đó với con H rồi xin lỗi 2 thằng phải về trước. Uh thì C về, chắc là người nhà đi kiếm. Dẫu sao cũng đã trễ nên 3 đứa quyết định cùng về luôn, 2 thằng kè xe máy theo sau con H đi xe đạp, tính là đưa về cho biết nhà, lần sau có dịp lại lên chơi cũng dễ. Thật lòng mà nói thì H xinh hơn C một chút, tướng mi nhon hơn, nên thằng nào cũng âm thầm tia lấy tia để trong bụng.
Từ nhà thờ lớn, rẽ vô đường Trần Phú, tới một con hẻm nhỏ thì quẹo vào. Đi một đoạn thì H dừng lại trước một căn nhà nho nhỏ màu xanh, cửa sổ màu xanh, cổng sắt cũng màu xanh nốt, hê hê, ngộ thiệt.
– Th ơi, mở cửa giùm chị với – bà H lên tiếng gọi người trong nhà.
– Hừm, giỏi quá ha, đi đâu mà giờ này mới về? Có biết mấy giờ rồi không? Hả?? Hả??
Tiếng mở cửa lạch cạch kèm theo cái giọng đanh đá chua lè chua lét của con mẹt nào trong nhà phóng ra. Chằn lữa nào đây không biết, ăn nói bất lịch sự, nghe giọng là biết cá sấu rồi, mình lẩm nhẩm trong đầu mà không biết rằng ngay cái giây phút định mệnh ấy, kẻ mà mình đang lầm bầm chửi rủa kia lại chính là người sẽ gây ra bao sóng gió cho cuộc đời mình sau này.
Một con bé tầm mười sáu mười bảy, dáng người nhỏ nhắn, tóc dài hơi quá vai, mặc chiếc váy màu den, áo thun trắng in hình pikachu, một tay bế con mèo, một tay bước ra mở cổng. Ôi đệch, gì thế kia, tim mình như ngưng lại, chân tay bủn rủn, tai thì ù lên, dưới cái ánh sáng nhạt nhòa từ trong nhà hắt ra, một khuôn mặt xinh xắn, làn da trắng ngần, đôi chân thon thả đang làu bàu bước ra mở cửa.
Nói thật, không biết các bác có tin vào tình yêu sét đánh không, em trước giờ thì vẫn không mãi cho đến cái khoảnh khắc ấy. Từ cái dáng người, cái khuôn mặt, cái giọng nói, cái tính cách… cứ như là em đã chờ đợi và ấp ủ bao lâu bổng một ngày bất ngờ đứng trước mặt mình vậy. Em đơ ra, chẳng nói được tiếng nào khi con H quay ra chào 2 thằng và chúc ra về cẩn thận. Cô bé kia sau khi thấy có người lạ thì chẳng nói thêm tiếng nào, lẳng lặng ôm con mèo bước vô. Sau khi định thần lại thì cũng không quên chào tạm biệt, hẹn ngày tái ngộ và 2 thằng quay xe đi về.
Đêm Noel dưới quê, đường đã hoang lại vắng nên lạnh vãi đái ra, em ngồi sau run cầm cập nói với thằng bạn:
– Con nào ấy nhỉ, hung dữ vcl, tao là tao chúa ghét mấy con như thế.
– Ừhm, tao cũng thế mày ạ. – thằng bạn đáp gọn lỏn.
Cứ vậy, hai thằng vừa chạy tà tà vừa bàn luận chuyện bất ngờ quen được hai con bạn trên trời rơi xuống. Nào là con này nhìn hiền, con kia nhìn dễ thương, ông anh con C sao mà dữ quá, tuần sau tết tây hay lại lên chơi nữa nhỉ, lúc nãy tụi nó nói yahoo là gì? Mày còn nhớ không.v.v. và v.v..đủ thứ chuyện, có điều tuyệt nhiên là không thằng nào nhắc tới con bé Th nữa. Tâm trạng phấn khích vì vừa được gái làm quen, hai thằng cứ thế huyên thuyên liên tục nên đường về ngắn đi bao nhiêu.
Cuối cùng cũng tới nhà, bỏ mình xuống trước ngỏ rồi thằng Tr cũng tranh thủ phi về. Không biết nó sao chứ mình cứ lâng lâng cả đêm không ngủ được. Thời học sinh mà các bác, được gái làm quen là đã phê lắm rồi, lại còn bỗng đâu xuất hiện bé Th, người con gái cứ như trong mộng của mình nữa. Ôi tự nhiên sao đau ngực quá, cảm giác gì thế này ?! Không biết giờ này em đã ngủ chưa hay còn đang làm gì? Hôm nay ngày lễ chắc nhà em phải thức khuya lắm, không biết lúc nãy trong mình thế nào, có được đẹp trai và quyến rủ như những lúc tắm xong chải đầu không, hay lại lôi thôi nhếch nhác như con hợm con hủi đây nữa. Mà sao em nhìn thấy tụi mình lại im re đi vô thế nhỉ? Không chào hỏi lấy được một câu. Phải rồi, khuya như thế còn thấy dẫn chị nó đi chơi, chắc em lại nghĩ mình giống mấy thằng không ra gì rồi. Ấn tượng ban đầu mà như thế, sau này biết phải xoay sở làm sao đây, hic, sao mà khổ tâm quá.
Nằm loay hoay bứt rứt mãi đến khi gà gáy mới bắt đầu ngủ.