Về tới nhà thì cũng gần 12 giờ, đi đêm kiểu này công nhận cũng ngán và nguy hiểm thật, nhưng biết làm gì hơn. Tranh thủ làm tô cơm nguội rồi mở mấy hộp quà của tụi kia ra xem. Coi nào, hai chai Romano được gói riêng, một dầu gội một sữa tắm. Hộp kia là một cái áo sơmi trắng tay dài, dạng vải rất mềm và co giãn. Mặc thử thì vừa y, nhìn đẹp phết, bọn này thật là thông minh, biết mình thiếu áo luôn mới ghê. Mình cứ vậy và ngồi bóc luôn tấm thiệp của bé Th, cái này cố tình để cuối cùng. Thiệp thôi chứ có gì đâu mà sao gói kỹ quá, không biết bên trong có thư từ nhắn nhủ gì không mà dày cui thế này, hồi hộp hết sức.…Những tuần học trở lại sau tết cực kỳ vui. Người ta nói tháng giêng là tháng ăn chơi, ai sao hổng biết chứ riêng học sinh trường mình thì quậy thôi rồi. Ngày nào đi học tụi nó cũng xách theo ba bốn bộ bài, chưa vô lớp dĩ nhiên là phải đánh, 15 phút đầu giờ ngại gì mà không đánh, ra chơi là bắt buộc phải đánh, rồi chuyển tiết có 5 phút cũng đánh nốt. Tóm lại là đánh mọi lúc mọi nơi. Đến nỗi mấy giờ Anh, Sinh, Công Dân…cũng lén la lén lút lôi ra chiến, có điều chỉ đám bàn cuối chứ ở trên sao dám.
Thằng Linh chia bài, phát tới đứa nào là đứa đó chìa tay sung sướng đón nhận, ngoác miệng cười híhí như ngựa, xong một vòng là phải ngước lên canh giáo viên. Riêng cái việc chia bài đã mất gần 5 phút. Sau đó cứ thằng nào đánh cây gì thì ngửa lên 1 cái cho mọi người cùng thấy rồi nhẹ nhàng cất vô học bàn của mình. Lâu lâu có chặt heo, thúi ba đôi thông hay đè sảnh dài gì đó là cả đám bịt miệng cười gần chết. Móa nhiều lúc cười đau cả ruột, bụng cứ co thắt từng cơn vì ráng nín. Nhớ có đoạn ông nội Nhân đen người như cột nhà cháy, đỏ mặt tía tai ráng nín mà chịu hết nổi, thế là cả lớp đang im phăng phắt nghe cô giảng thì lão há mồm cười ha hả một tràng như thằng điên làm cả lớp ngơ ngác. Mấy tên còn lại hoảng hồn, lật đật giấu hết chứng cứ vào chổ nào có thể. Thế là cô Anh gọi lên hỏi cười cái gì, nó cứ đứng lớ ngớ không dám trả lời, hỏi ba bốn câu cũng không trả lời. Kết quả là Nhân đen vô sổ đầu bài, còn bị thêm xét đền bài cho ván vừa rồi tức là tương đương với hai ván bét.
Mình cũng ức gần chết mà đen cái là ngồi chung bàn với hai con bánh bèo nên đành ráng đợi tan học rồi ra quán café cạnh trường, anh em đã hẹn nhau nghĩ trưa ở đó từ hôm sau tết.
…
Hai chai Romano mình để ở nhà, lâu lâu cuối tuần về tắm một cái cho thơm người. Còn cái áo sơmi thỉnh thoảng đi đâu thì mặc chứ đem qua phòng trọ tụi nó ké chưa tới hai tuần là chỉ có nước làm giẻ. Cái bông hồng mình ép trong tấm thiệp đã bắt đầu ngã màu và khô dần. Nội dung trong thiệp rất đơn giản nhưng khá ý nghĩa với mình, vỏn vẹn chỉ hai chữ Happy Birthday thiệt bự viết bằng font “VNI-Bay Bướm” và được làm thủ công rất khéo léo. Một lớp keo được vẽ công phu trên thiệp, kế tiếp là rắc thật nhiều kim tuyến lên trên, sau đó thổi hết phần thừa đi thì sẽ hiện ra dòng chữ nổi như ý muốn. Nhìn đơn giản như nếu làm thì cũng hơi cầu kỳ và mất thời gian, nếu không có một sự yêu mến nhất định thì thường người ta sẽ ra shop xúc một cái cho nhanh. Phía dưới còn có mấy cái dòng gì đó nhỏ xìu mờ mờ được bôi bằng bút xóa mà mình rặn nguyên cảm đêm không ra chử gì…
Sau tết còn rủng rỉnh chút ít trong túi nên cuối tuần này mình lại rủ Tr lù khù lên Long Khánh chơi, cũng muốn cảm ơn vụ sinh nhật.
Như thường lệ, cơm nước no nê hai thằng lại tàn tàn lên đường mà không gọi điện báo trước. Cứ như tụi nó không biết đi đâu mà ngồi nhà chờ hai thằng không bằng ấy.
Mình biết bé Th tan học là tầm tám giờ ba mươi nên cố tình đợi đến bảy rưởi xuất phát cho đẹp. Mà chẳng hiểu sao năm ngoái tán con thủ quỷ lên được bao nhiêu là ý tưởng hay, thế mà bây giờ người cứ ngu ngu đần đần, không nghĩ ra được trò gì. Thiệt sự là cứ bước tới đâu rồi hay tới đó chứ không có một cái chiến thuật nào ra hồn.
Tới nơi, mình tự động mở cửa chạy xe vô luôn chứ không kêu réo gì nữa. Quái vật mủi to không biết đang đớp cái gì thoáng thấy hai thằng bên ngoài thì vọng ra một câu: “Mấy ông vô nhà ngồi chơiiiii!” rồi lấm la lấm lét vứt của chạy vô phòng.
Nhà ẻm có thể hình dung như một hình chử nhật dài, phòng khách phía trước, tới hai phòng ngủ kề nhau bên trái, lối đi xuống nhà bếp dưới cùng bên phải. Mình đâm thẳng luôn xuống bếp kiếm mẹ H bắt chuyện làm thân:
– T đấy à, uhm cô khỏe. Hai đứa mới tới đó hả?
– Dạ, trời ơi mấy công chúa nhà mình đâu mà để cô phải rửa chén thế này!
– Ui làm cho đỡ rỗi chân rỗi tay. Thế hai đứa ăn gì chưa?
– Dạ con ăn rồi. Cô nói vậy chứ cứ để tụi nó làm cho quen chớ cô.
– Việc vặt ấy mà, cô làm tí là xong, con cứ lên nhà ngồi chơi đi, tron tủ lạnh có trái cây đấy!
– Dạ con biết rồi!
Mình rót hai ly nước rồi thong thả đi lên, tự nhiên như người trong nhà. Gì chứ tới nhà bạn bè mình được cái rất lễ phép và không khách sáo bao giờ nên hầu như người lớn ai cũng quý.
Con mụ H áo quần chỉnh tề xong xuôi mới thò đầu ra:
– Đi café luôn không hay đợi C qua?
– C biết chổ hả? – Tr hỏi.
– Uh, C biết, ra tới nơi rồi gọi!
– Cứ gọi C qua đây đi, đợi tí bé Th về rồi đi nhậu luôn! – mình rủ.
– Cái gì, nhậu hả?
– Sao, bà không thích hả?
– Không, nhậu thì nhậu, có gì đâu!
Con H với con C có một cái tính rất hay là luôn luôn tỏ ra thoải mái và dễ chịu. Dù thích hay không thì tụi nó cũng không bao giờ làm gì mất lòng người xung quanh. Cách nó sử xự luôn khiến cho người đối diện hài lòng, có lẽ đó là lý do mà chơi với nhau đến tận bây giờ nhưng chưa một lần cả đám có chuyện mâu thuẩn. Th thì ngược lại, mặt dù hiểu chuyện hơn hai đứa kia nhưng ẻm rất thẳng thắn. Một là một, hai là hai. Không thích là nói không thích, khó quá thì bước ra bật co, không loằng ngoằng.
Tầm mười lăm phút sau thì C tới. Nhìn đồng hồ cũng đã tám rưởi:
– Giờ này bé Th về chưa nhỉ! – mình nhắc khéo.
– Nó tan học rồi đó, chắc đang về, chắc khoảng hai chục phút nữa!
– Sax! Nó đi bộ à, hay bà đi rước đi.
– Tui hông biết đi xe máy!
– Trời đất, giỡn hay thiệt vậy?
– Thiệt mà, hay ông đi rước đi!
Con này vô tình hay cố ý mà đưa cái kèo thơm dữ. Mình tỏ ra ngần ngại một chút rồi để cho chắc ăn, mình quyết định chở nó đi cùng. Thật ra thì cũng không biết bé Th sẽ về đường nào.
Bon bon qua vòng xoay Hùng Vương một chút thì bà H phát hiện ra ẻm. Vẫn cái điệu bộ lạnh lùng đóng băng, ẻm mặt bộ đồ đen, quần sơ mi và áo cụt tay, đeo cái cặp màu đỏ bên hông. Hai tay nhét túi quần, đi thong thả, mắt nhìn xuống đất.
– Ốc tiêuuuuu!
Nghe con H gọi, ẻm nhìn qua thấy trai đẹp hai mắt sáng rực rỡ:
– A, anh T! Hai người đi đâu thế?
– Đi rước mày chứ đâu!
– Hihi, sao bữa nay tốt đột xuất zậy!
Ẻm vừa nói vừa ngồi lên xe, không hiểu hai chị em nó sắp xếp thế nào mà mình cảm giác là có một khoảng trống rộng mênh mông như sa mạc ở giửa dù cái yên xe Dream nó ngắn củn. Qua mấy chổ sốc xe nảy tưng tưng vẫn không hề có sự va chạm nào, tài tình thiệt!
– Thay đồ lẹ đi, cả nhà đợi mỗi mình mày đó! – vừa vào nhà con H đã hối thúc.
– Vậy hả, tính rủ em đi đâu thế?
– Ông T rủ đi nhậu!
– Ố ồ, được à nha, hihihi!
Sau một hồi bàn bạc thì con H dẫn cả đám ra một quán ốc bình dân trên đường Nguyễn Văn Cừ. Nó nằm ngay ngã tư, trên một bãi đất trống rất rộng, ngoài các món ốc còn có cháo vịt và trứng lộn các loại. Cái quán sang trọng nằm lộ thiên giữa trời, nội thất gồm một cái bàn củ mèm để chế biến bên cạnh hai bếp than to đùng, quán cũng không có tên tuổi gì sất, ánh sáng duy nhất là thứ được hắt xuống từ hai ngọn đèn đường. Chắc có vẻ đồ ở đây rất ngon hoặc có thể là do cái không khí rộng rãi thoáng mát và bình dân của nó mà người ta tụ tập rất đông, kê đến gần hai chục cái bàn nhựa.
Tụi mình gọi năm tô cháo, hai đĩa gỏi vịt và tạm thời hai xị rượu đế. Mình rót cho mỗi người một cái chung bé tí vừa đủ một ngụm sáu đó phát biểu:
– Thôi không dài dòng, trước là để cảm ơn tình bạn tốt đẹp mọi người đã dành cho mình, sau thì cũng biết anh em lâu ngày không gần rượu, hôm nay ta nâng cốc, không say không về!
– Haha dữ dữ, nói được làm được à nhà! – Th đầu sọc khoái chí.
– Zôôôôô!
Cả đám đồng thanh và đưa ly lên miệng làm cái ực, không còn một giọt.
– Thấy rượu được không anh Tr? – đầu sọc hỏi như dân chuyên nghiệp
– Uhm, cũng được!
– Ngon là ngon, dở là dở chứ cũng được là sao? Hay ly nhỏ quá nên không đủ ép phê? Hahaha!
– Uhm, ly nhỏ quá, chắc anh mời em thêm một cái cho nó có ép phê! – tỏ vẻ đừng đùa với Tr.
– Ê, ê! Em giỡn chút xíu mà anh làm gì căng dữ zậy?!!
– Làm gì căng, giờ anh mời em, em uống không được thì từ chối thôi chứ có gì đâu!
– Xí, cho em hai ly anh T!
– Cứ thoải mái, rượu còn nhiều lắm!
Mình nháy mắt, rót một vòng đầy ly cho tất cả mọi người, rồi tranh thủ hai con gà đang chiến nhau, làm vài muỗn cháo cho nó hạ nhiệt ly đầu
– Sao hổng ai mời ông T để ổng buồn, ổng ăn quá trời kìa. Chị C đâu rồi?
Sax, con gà Th vừa nốc hết ly với thằng Tr xong bắt gặp mình đang húp lấy húp để liền cà khịa.
– À C quên, bạn T ơi, bạn đang làm gì đó!
– T có làm gì đâu, mọi người tranh thủ ăn nhanh không để cháo nó nguội hết ngon!
– Biết bạn T cũng gần hai tháng nay mà chưa có dịp uốn với bạn T ly nào, thôi giờ C xin phép được mời T một ly.
– Bạn C khách sáo quá, ok không thành vấn đề.
Thế là lại làm thêm cái ực với con C, đô đã yếu mà mới vô chưa ăn uốn gì đã tấp hai phát liền nên hơi nhợn.
– Từ từ anh T ơi, thấy không nổi thì cứ nói, người nhà không à, đừng ngại! hahaha.
Vừa đặt ly xuống thì lại cái giọng của con gà Th, thế đếch nào nó cứ đâm chọt mình hoài vậy trời.
– Em nói vậy khác nào trách khéo anh quên em, coi bộ không mời em một ly là không được rồi!
– Ý, ý! Em có trách gì anh đâu!
Muốn giỡn mặt với anh đâu có dễ, mình lẳng lặng rót đầy hai ly rồi nói tiếp:
– Cái này coi như anh mời riêng em, em thấy không nổi thì cứ nói, người nhà không à, đừng ngại!
– Xí!
Ẻm chu mỏ nguýt một cái rõ dài rồi nhìn mình đầy căm phẫn.
– Nói vậy thôi chứ mấy ly cỏn con này xi nhê gì bé Th nhà mình, Th nhể! – mình cầm ly đưa trước mặt ẻm, cưởi đểu một cái
– Uhm, cảm ơn tấm lòng của anh, đồ mỏ nhọn! – ẻm cầm ly mà gằng từng tiếng.
Vậy là thêm một cái ực nữa. Tính chụp ca trà đá đổ vô mồm chửa lữa mà sợ mất mặt nên đành ngữa mặt nhìn trời nhìn trăng. Thong thả rót một ca đưa cho ẻm trước, đợi ẻm uốn xong mới dám rót cho mình, công nhận, chưa bao giờ uốn trà đá mà thấy ngọt như zậy.
Chưa ăn uống gì, mời qua mời lại đã hơn nửa chai rượu. Nãy giờ con mụ H thấy chiến sự căng thẳng nên ngồi im re, lâu lâu ngoác miệng cười híhí chứ không dám to một tiếng. Con Th tưởng thế nào ai dè mặt mủi cũng bắt đầu hồng hồng, coi bộ nói năng thấy ngoan hiền hơn. Chỉ có C là cứng nhất, nhìn nó với thằng Tr uống rượu cứ như uốn nước ngọt. Mình tranh thủ đớp miêng thịt cho nó bớt cào ruột
– Hôm nay chưa ăn tối hả anh T?
Vừa thò đũa chưa kịp gắp thì con đầu sọc bơm câu muốn đứng hình.
– Đâu, trộn nó lên, phải trộn nó lên mới ngon, bà này bán gỏi mà ẩu quá!
Mình quê tay trộn luôn hai đĩa gỏi, xong gắp cho mỗi người một cục. Mà công nhận gỏi vịt ở đây nhiều mà ngon ghê thiệt, hèn gì người ta ăn đông đen. Cái đĩa thiệt bự mà toàn thịt là thịt, chi có chút xíu rau.
– Anh T dễ thương quá, cứ để em! – ẻm vừa nói vừa gắp cho mình cái cánh toàn da với xương.
– Em cũng dễ thương đâu kém đâu Th!
– Hí hí, còn phải nói!
– Sao ít nói vậy H? – thằng Tr quay sang bắt chuyện.
– Tui hổng có uống được đâu nha, đừng có mời tui!
Chưa gì con nhỏ đã phân bua làm cả đám cười rần rần.
– Hổng uống được ít hay là sao?
– H không có uốn được, Tr có lòng cứ mời C nè! – con C cứu bồ ngay tức khắc.
– Hề hề, Tr hỏi chơi vậy thôi chứ rượu ai cũng có, cần gì đâu phải mời!
– Ủa hai ông, mấy tấm hình sinh nhật của tui đâu, sao bây giờ còn chưa thấy?
– Bọn tui gửi rồi mà, đến giờ vẫn chưa nhận được à?
– Chưa, có nhầm lẫn chổ nào hông?
– Không đâu, đúng địa chỉ lớp của bà mà, hay bà lên hỏi bảo vệ thử?
– Uhm, để mai tui hỏi thử!
– Nghi lắm à nhà! – lại cái con Th lại ma lanh.
Sự là không biết giải thích thế nào vụ đốt hình dưới gốc mít nên hai thằng giả vờ gọi điện báo cho con H là gửi hình qua bưu điện lên địa chỉ lớp nó rồi, sau đó ra sao thì kệ. Giờ bốn năm ngày rồi mà không thấy nên con H thắc mắc.
– Mấy ông chỉ nhà cho bọn tui đi, hôm nào bọn tui xuống chơi! – H đột ngột đổi chủ đề.
– Có gì đâu mà chơi, xuống chi mắc công, để bọn tui lên là được rồi!
– Thì xuống cho biết nhà, hông lẽ mấy ông lên hoài! – con H nói cũng có lý.
– Uhm thì chổ nhà Phi Nga hôm bữa đó, chạy ngược lại tầm 500m là nhà thằng Tr, tới đó hỏi là người ta là biết.
– Nhưng hôm đó trời tối qua, tui hổng nhớ đường sao hết.
– Vậy cứ ở đây đi, bọn tui lên là được.
– Trời đất, nói vậy cũng như không.
Con Th chẳng nói gì nghe mình với con H nói chuyện, ẻm có vẻ nghĩ nghĩ gì đó trong đầu làm mình hơi lo lắng. Nói thật, nhà tụi mình đúng chốn khỉ ho cò gáy, trên này còn đi chổ này chổ kia chơi chứ dưới mình chẳng có quán sá tụ điểm gì sất, nên tốt nhất là khỏi xuống cho khỏe.
– Tr có bạn gái chưa Tr, thấy Tr hiền, ít nói quá! – C tò mò
– Hì hì, Tr chưa, tính Tr vậy đó, mọi người cứ nhiệt tình Tr hưởng ứng hết à!
– Mấy người như ông Tr chắc là khó tính lắm nhỉ? – tới mụ H.
– Uhm, cũng hơi khó tính, ai làm gì cho Tr bực là mệt lắm đó!
– Haha, dữ dậy đó hả?
– Còn ông T kìa, sao hổng ai hỏi ổng? – cái con ma lanh này, ý gì đây.
– Anh bạn gái thì bao la em ơi, Tr không có cửa với anh đâu!
– Uhm, nhìn ông T tui cũng đoán vậy! – bà H ra vẻ am hiểu sự đời.
– Nó xạo đó, cũng như tui à!
– Haha, hai người có cần không tui làm mai cho mấy đứa bạn trên lớp…
– Thôi thôi, thế này được rồi!
…
Sau đó thì toàn những chuyện trên trời dưới đất, mình với bốn đứa kia thì bình thường chứ riêng với con Th thì cứ hễ mở miệng ra là toàn chửi lộn, kiếm chuyện sốc nhau. Có điều chửi gì chửi cũng không quên xin cái nick yahoo của ẻm. “tinhyeumauxanhlk_***”, hehe nick gì màu mè hết sức!
Về sau chén hết năm tô cháo và hai đĩa vịt, được em Th tham ăn giới thiệu có món ốc hút ngon số một nên mình gọi thêm hai đĩa, sợ nhạt mồm lại bổ sung hai xị rượu. Kết quả cuối cùng là con mụ H không hiểu được mấy ngụm mà nôn thốc nôn tháo ra đầy cả đường, mặt mủi xanh như đít nhái. Mình cũng thì cũng xiển niển, ngồi thêm tí nữa có khi lật tại bàn, chỉ có con C với thằng Tr là vẫn tỉnh như ruồi. Cuộc chơi kết thúc, mình đứng lên thanh toán và chở con mụ về nhà cho bà già cạo gió.
Đưa mụ H vô phòng xong, mọi người chia tay cổng nhà H. Bé Th bịn rịn:
– Thôi hai anh về cẩn thận nha!
– Anh biết rồi, em vô nhà đi. – Tr cầm lái từ biệt.
– Anh Tr chạy cẩn thận coi chừng rớt tên mỏ nhọn dọc đường đó!
– Giờ sao, thích thì kêu thêm két bia về anh với em nhâm nhi?
– Haha, em biết anh T đô cao rồi, thôi về nghĩ đi, hẹn hôm khác.
– Uhm, nói vậy may ra còn nghe được. Tụi này về nhà C?
– Uh, bái bai!
– À khoan, đợi em tí!
Vừa chuẩn bị vô số thì đột nhiên con Th reo lên rồi chạy luôn vô nhà.
– Cái gì vậy mày?
– Không biết, lằn nhằn thêm tí nữa có khi tao phun mẹ nó ra đây không chừng! – mình gục đầu trên vai nó thì thào.