Thả hồn một lúc xong mình đến quán cafe đợi chị. Chờ một tí thì thấy chị đến. Vẫn lại bộ trang phục công sở ấy, có lẽ không mất quá lâu để chị tìm ra mình. Thấy mình chị liền đi nhanh lại, chắc là chị nhớ mình lắm. Mình chả dám nhìn thẳng vào chị, chỉ cần nhìn khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười đó là mình không làm được. Chưa đi đến nơi thì chị lừa gọi tới.
– Anh ơi, sao anh lại hẹn em ra đây, về nhà với em đi.
Chị vừa nói vừa kéo ghế ngồi rồi nhìn mình. Mình cũng cố nở một cười với chị rồi cầm lấy bàn tay mềm mại của chị rồi nói.
– Em có mệt không ?
– Dạ không, em không mệt, nay em về sớm tí với anh nè.
– Thế dạo này cu Lin nó có khỏe không em ?
– Có chứ, nó nhớ anh đó, về không thăm con hả ?
– Anh thương con lắm, thương cả 2 mẹ con.
– Anh hôm nay sao vậy, sao mà nói toàn gì gì đâu không á, có gì nói em nghe đi.
Nói xong chị đưa 2 tay chị nắm lấy tay mình như muốn mong chờ một câu nói gì đó từ mình. Mình là một người cũng khá là bình tĩnh với mọi chuyện xảy ra nên hít một hơi thật sâu rồi nói.
– Em có chấp nhận một người đàn ông vô trách nhiệm, quất ngựa truy phong không ?
– Tại sao anh lại hỏi em như vậy hả anh ?
Lúc này chị lộ rõ sự lo lắng trên khuôn mặt. Mình nói tiếp
– Anh yêu em, anh rất yêu em, yêu em hơn cả bản thân anh, nhưng anh không thể giữ em bên cạnh vì anh đã phạm phải sai lầm chết người rồi em à.
– Anh làm sao nói em nghe đi mà.
– Anh làm người khác có thai rồi, anh vượt rào với người mà anh không hề có tình cảm.
Chị thẩn thờ nhìn mình như bị đứng hình, rồi bất ngờ chị cười một nụ cười gượng gạo rồi nói.
– Anh đừng đùa với em như vậy mà anh.
– Anh nói thật, anh không muốn dối em. Anh thầm tránh bố cu Lin vô trách nhiệm nhưng bây giờ chính bản thân anh đang rơi vào hoàn cảnh như vậy, anh thương em, yêu em không có một người con gái nào thay thế được cả. Nhưng anh không thể vô trách nhiệm được em à, anh thấy em và cu Lin như vậy là quá đủ rồi.
Cái khó nhất mình cũng đã nói ra được rồi. Lòng mình như đang có ai đâm vào trong đó khi thấy đôi mắt của chị đỏ hoe lên nhìn mình không chớp mắt. Bất ngờ chị thu tay về cầm lấy ly thủy tinh dài tính tạt nước vào mặt mình, nhưng do phản xạ nhanh mình đưa tay lên che lại thì vô tình cái ly va vào cùi chỏ làm cái ly vỡ tan một cái “tách”, nước văng tung tóe lên mặt mình. Cảm giác đau rát ở cùi chỏ nhanh chóng lớn dần, lúc mình nhìn xuống thì thấy bị rách một miếng rất lớn, máu cứ thế chảy ra. Thấy mình bị vậy chị hoảng sợ rồi nói.
– Anh ơi, anh có sao không.
Chị vừa khóc vừa nói.
– Anh ơi, em xin lỗi, anh có sao không vậy anh.
Thấy chị hoảng loạn mình bình tỉnh trấn an chị.
– Anh không sao đâu, ngoài da thôi.
– Không được em đi lấy đồ băng lại cho anh rồi đi bệnh viện anh nhé.
Tự nhiên lúc này mình lại trở về trạng thái hạnh phúc khi bên chị, một cô gái lúc nào cũng ân cần, thương mình bất chấp có chuyện gì xảy ra. Mới lúc nãy đây thôi còn hận mình mà bây giờ lo lắng cho mình quên cả mọi việc. Tự thấy bản thân mình không xứng với tình cảm chị dành cho mình, thời gian quen chị có lẽ là thời gian mình hạnh phúc nhất, cảm ơn chị vì tất cả. Thấy chị bối rối nước mắt đầm đìa mình đưa tay lên sờ lấy khuôn mặt đang đẫm lệ ấy. Chị nhìn mình âu yếm, đưa tay lên cầm vào tay mình rồi nói.
– Tại sao anh lại lừa dối em, tại sao anh lại có thể làm như vậy với em hả H. Anh có biết là em yêu anh như thế nào không.
– Anh biết điều đó, bản thân anh cũng biết em yêu anh rất nhiều. Em không có lỗi gì, lỗi do anh.
– Em không tin anh là người như vậy, em cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em mà.
– Tai nạn anh chỉ biết đó la tai nạn…
Chị khóc nức nở, nhưng giọt nước mắt của chị cứ thế lăn dài trên bàn tay mình. Thật sự lúc đó mình muốn thời gian dừng lại để bên chị như thế này, được nhìn chị mặc cho mình đau khổ như anh cáu xé vậy. Bất ngờ chị không khóc nữa ngước lên nhìn mình rồi nói.
– Thôi anh đứng lên em đi băng cho anh đi máu ra quá trời rồi kìa.
– Em cứ kệ anh đi, anh muốn ngồi với em một tí nữa.
– Em xin anh mà, đừng có hành hạ mình được không.
Chị nói như cầu khẩn mình thì mình cũng không cố chấp nữa. Để cho chị đi lấy băng với nước sát trùng ra ngồi băng bó cho mình. Lúc này chị cũng bình tỉnh lại rồi hỏi mình, để một người con gái có thể bình tỉnh nói chuyện được như chị lúc này thì mình tin chắc trên đời này chắc hiếm lắm.
– Anh với người kia là gì ?
– Thật ra người kia là con riêng của dì anh với người chồng nước ngoài. Cách đây mấy tháng có về VN nhưng vì nhiều lí do nên ở lại chổ anh. Từ lúc ở đến bây giờ anh vẫn chỉ em người ta như em gái, nhưng hôm đó là ngày vui anh và người ta có nhậu tí để chúc mừng nhưng rượu vào anh không kiểm soát được và xảy ra chuyện đó. Thật sự bản thân yêu em, nhiều lúc anh nghĩ nói người ta phá thai rồi đến với em, nhưng anh không làm vậy được, làm vậy anh lại nghĩ đến hoàn cảnh tương tự như em…
Chị im lặng rất lâu rồi khóc, khóc xong rồi lại nói.
– Em không ngờ em mất anh lại theo một cái cách em không ngờ tới như thế này. Nếu em bảo anh ép người kia phá thai thì em không làm được. Nhưng mất anh kiểu thế này em không can tâm.
– Em nói đi, giờ em muốn thế nào anh cũng sẽ từ bỏ hết tất cả để về với em và con.
Chị không nói gì chỉ lau nước mắt rồi ngồi băng bó cho mình. Mình cũng không nói gì nữa ngồi ngắm chị. Băng cho mình xong, chị ngước lên nhìn mình bằng ánh mắt lạnh tanh rồi nói.
– Em hết trách nhiệm của mình với anh rồi. Sau này làm bố rồi nhớ thương vợ thương con nhiều vào, không được bỏ bê như bố cu Lin. Anh đừng tìm em nữa, không hay đâu anh à.
Nói xong chị đứng dậy quay thẳng đi bỏ mặc mình trong tuyệt vọng đau khổ. Mới đó chị còn dịu dàng hỏi hang mình mà giờ đây chị lại lạnh lùng quay đi.
Trở về nhà trong tâm trạng tồi tệ nhất, mẹ mình mình vẫn chưa về. Chợt nhớt lại cái điện thoại thì cầm vào ôi thôi 5 – 6 cuộc gọi nhỡ của Ly, bấm máy gọi lại cho Ly ngay lập tức thì đầu dây bên kia là giọng buồn bã.
– Sao em điện anh không nghe ?
– Anh về là đi công việc liền nên cũng quên mất em à.
– Em cứ nghĩ anh bỏ con và em.
– Anh mà bỏ em là lúc quan hệ xong anh bắt ép uống thuốc rồi.
– Em chỉ đùa anh thôi mà. Anh đi về nắng nóng có mệt anh không ?
– Không em à, anh cũng cố gắng giải quyết xong rồi về với em nè. Em nhớ ăn uống ngủ nghỉ cho tốt nha, đừng để con anh nó đói đó.
– Em biết rồi mà, thôi anh nghỉ trưa đi, có gì gọi cho em nha.
– Anh biết rồi.
Hết chị rồi đến Ly làm mình stress cực độ, quá mệt mỏi mình lăn ra ngủ lúc nào mà không biết. Lúc dậy là đã chiều tối rồi, vội trườn qua lấy điện thoại xem chị có nhắn tin không, nhưng thật sự không có một tin nhắn nào của chị. Tại sao mình mong tin nhắn của chị mà không mong tin nhắn của Ly thì mọi người tự hiểu nhé.
Dậy tắm rửa xuống bếp làm đồ ăn đâu vào đó thì mình lại nhớ chị, nhớ rất nhiều. Trong vô thức mình ấn máy gọi cho chị thì chỉ là thuê bao và thuê bao liên tục, qua buồn chán mình gọi điện thoại hỏi thăm Ly vì sợ Ly cơ đơn Ly buồn. Đêm đó mình không tài nào ngủ được, sáng sớm hôm sau dậy mình lại gọi cho chị nhưng vẫn nhận được là thuê bao tự nhiên mình lạnh sống lưng, trong đầu mình tưởng tượng ra những tình huống thật sự mình không dám nghĩ tới. Rửa mặt đánh răng vội vàng phóng xe qua nhà chị thì chỉ thấy nhà chị khóa ngoài rồi. Thật sự thì mình không phải gặp chị để níu kéo, mình muốn gặp chị để nói hết những cái mình cần nói rồi mình đi, chưa nói được mình khó chịu lắm, nhưng cái làm mình lo hơn là chị đi đâu sao mình không gọi được…
Mình vội thở dài rồi nói “nếu chị có chuyện gì mình cũng chả muốn sống nữa”…