Anh Vũ lấy điện thoại ra gọi cho mẹ, khôn khéo hỏi.
– Mẹ công việc xong chưa? Khi nào về ?
– Chưa con ơi, vài hôm nữa mới về ? Mà em con nó làm gì ở nhà mà sáng giờ mẹ gọi không được ?
– À cái điện thoại nó rồi, con vừa bên nhà chạy về đây.
– Nhắc em ăn uống đàng hoàng vài ngày nữa mẹ về.
– Dạ con biết rồi.
Cúp máy rồi anh Vũ mới thở phào nhẹ nhỏm…
Mình vẫn ngủ như chết. 2 giờ chiều mình được đưa ra nằm phòng riêng nhưng vẫn trong tình trạng mê rất sâu. Mặc dù mọi người đã khuyên chị hết lời nhưng chị dường như chị vẫn cứng đầu, trưa không ăn tối cũng không ăn, sau khi về nhà tắm rửa rồi lên lại phòng chị vẫn ngồi như thế mình cũng không hiểu tại sao anh Vũ lại không nghi ngờ gì về thái độ và cảm xúc của chị lúc đó.
Mãi đến tận 2h sáng mình mới tỉnh dậy. Trong cái tiềm thức của mình lúc chớm tỉnh dậy tức là não mình bắt đầu kích thích các cơ quan như mắt mà tay chân thì mình cảm giác mình đang lo, lo cái gì mình không biết cũng không nghĩ ra được, cảm giác nó cứ rối tung lên vậy. Lờ mờ mở măt ra thì cái cảm giác cay xè đôi mắt làm mình không thấy gì cả, phải nhắm mắt lại một hồi rồi lại mở ra mới thấy rõ cái trần nhà màu trắng, đâu đó là tiếng tít tít cái máy bên tai mình.
Lúc này mình cố nhớ lại chuyện gì đang xảy ra thì những hình ảnh máu me, cái chai những nắm đấm như trời đánh vòa đầu mình lại hiền về. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là bệnh viện rồi, bất giác trên đầu mình lại nhớ đến chị, nó như một phản ứng tự nhiên vậy “Chị đâu rồi, chị có làm sao không “ là câu hỏi mình đặt ra lúc này, mà quên cả mình bị thế nào ra sao luôn.
Mình càng lúc cành tỉnh táo hơn đưa đôi mắt qua nhìn xung quanh thì thấy chị ngồi cạnh mình đôi mắt mơ màn nhìn về phía mình, một đôi mắt xưng húp lên và có gì đó rất mệt mỏi, lại có miếng băng trên đầu làm mình sốt ruột, chỉ muốn quay ra bứt hết cái đống dây ở miệng rồi ở tay mình ra, nhưng chỉ vừa mới quay người qua một tí bỗng mình cảm nhân cơn đau tế tài từ vùng gáy chạy dọc xuống sống lưng làm mình vã cả mồ hôi.
Không dám đụng đậy, mình hé miệng ra định gọi lên thì ôi thôi cái hàm mình đau buốt cả óc, như kiểu bị đau một lần nguyên cả hàm răng, chỉ còn biết nghiến răng mà chịu. Cơn đau nhức, ê ẩm và rát buốt nó vẫn tiếp tục hành hạ mình, tự nhiên mình bắt đầu chóng mắt và đôi mắt mình có chút đó cay lắm, mình nhắm nhắm lại rồi mở ra, mọi vật xung quanh biến thành đen trắng rất kinh khủng. Mình cảm nhận được phần chân là phần mình không bị gì hết, nhân quyết định đạp vào thành giường phát ra tiếng động. Và cứ thế chị tỉnh giấc nhìn mình, hét lên
– Anh tỉnh rồi hả, anh có sao không ?
Mình liên tục đạp vào thành giường mắt nhắm nhắn nghiền lại tỏ thái độ cầu cứu, lúc đó mình hoảng lắm không biết vì sao tự nhiên lại nhìn mọi vật xung quanh lại thành trăng đen.
Thấy vậy chị hốt hoảng gọi anh Vũ chạy đi gọi bác sĩ đến. Lúc bác sĩ đến, đo nhịp tim, huyết áp cho mình rồi mới nói.
– Bệnh nhân mới tỉnh dậy, còn yếu lắm, do động vết thương máu chảy ra nên tuột huyết áp.
Mình cố gắng hé miệng ra nói.
– Bác sĩ con chóng mặt lắm, mắt thì nhìn ra đen trắng.
– Không sao giờ anh cứ nằm đó nghĩ đi, để bác sĩ nói y tá mang thuốc kháng sinh và giảm đau qua cho anh uống. Do tụt huyết áp đó, giờ anh uống thuốc xong mọi người đừng làm phiền bệnh nhân nhé, để bệnh nhân nghỉ ngơi, chú ý đừng nói chuyện nhiều đau hàm, nghỉ vài hôm sẽ bớt.
Sau khi mình uống thuốc xong anh Vũ vì mệt quá cũng ngủ thiếp đi, chỉ còn có 2 cặp của mình và chị nhìn nhau. Chị nhìn mình vô cùng tình cảm và trìu mến, chị muốn nói gì đó nhưng chị không nói được mà vừa cười mỉm vừa khóc rất đau đớn, mình có thể cảm nhận được sự kìm nén trong nụ cười và những giọt nước mắt đầy uất ức kia.
Mình không biết mọi người thế nào chứ đối với riêng mình, khi mình thấy chị khóc mình đau lắm, đau mình chịu được, nhưng đau mà không nói được càng đau hơn cái nổi đau thể xác mà mình đang chịu. Mắt mình rưng rưng như muốn khóc, mình cũng không biết tại sao lại như vậy vì bản thân mình từ nhỏ đến giờ lì không cần nói, ăn đòn không khóc, té rách cả đầu máu chảy như mưa cũng không khóc. Lần gần nhất mình khóc là người thân mình mất năm lớp 7 tức là cả chục năm rồi mình chưa khóc.
Lúc đó mình sợ, mình sợ người con gái mình yêu lúc mình bất tỉnh có bị ai làm nhục không, có bị thương gì không. Minh không muốn chị thấy mình khóc, do vậy mình quay đầu đi để tránh né nhưng dường như sự nhạy cảm của phụ nữ và anh mắt biết nói của mình đã báo cho chị biết. Chị xoay lại phía sau thì thấy anh Vũ ngủ rồi mới dám ngồi dậy đưa đôi tay của chị lên lau nước mắt cho mình, cái hành động mà mình vẫn hay làm cho chị, hôm nay có chị là có cơ hội làm lại cho mình. Chị cúi đầu xuống hồn lên mắt mình rồi khẻ nói.
– Đừng khóc vì em, em không xứng đâu, em nợ anh nhiều lắm nhưng giờ anh phải nghỉ đi, anh phải tin em. Mọi việc vẫn ổn anh yên tâm đi nghỉ đi.
Chị ngồi xuống đưa tay ra ôm miệng lại mà khóc nức nở. Còn mình thì cố nhắm mắt để không phải thấy cảnh tượng này nữa, rồi cứ thế mình chìm vào giấc ngủ lúc nào mà không hay.
Mình ngủ một mạch đến tận 10h sáng hôm sau mới dậy, lần này thì mình dậy khỏe hơn và cơn đau cũng bớt đi nhiều rồi. Nhìn qua thì thấy chị đang ngồi kế bên nhìn mình, thấy mình tỉnh dậy chi ngồi dậy rồi nói.
– Anh dậy rồi hả ? Nằm im đó đi, đừng có động nữa.
– Không sao anh cũng bớt đau rồi.
– Đừng có nói mà, không đau hả ?
– Bớt đau rồi, nói nhỏ nhỏ thế này cũng được. Anh Vũ đi đâu rồi ?
– Anh Vũ về nhà tắm rồi đi mua đồ ăn rồi. Anh yên tâm đi, chuyện vẫn chưa lộ, em chỉ nói là anh vô tình thấy em rồi đứng ra can nên bị đánh, còn mẹ anh vẫn chưa biết, em với anh Vũ đang lo cái chuyện này đây, mẹ anh mà biết là chết.
– Không sao, cái đó để anh nói mẹ là được. Mà em có bị sao không, bọn kia có làm gì em không ? Nói thật em cho anh đi.
– Em không sao, nó đánh anh như vậy xong bỏ đi, còn em bị nhẹ ở chổ trán. Anh mới nặng kìa.
– Mà hình như anh thành thầy chùa rồi đúng không ?
– Cạo mất rồi.
– Haha thầy chùa rồi, xấu vậy em có yêu anh không ?
– Anh còn cười được hả ? Bác sĩ bảo người anh không còn gì để nát nữa, khâu cả mấy chục mũi trên người kìa. Nhưng cũng may là toàn ngoại thương thôi, không có bị gì bên trong. Anh mà có chuyện gì là em sống không nỗi đâu.
– Em không sao là tốt rồi, anh làm gì mà dây oxi gì quá trời vậy nè, anh rút ra nhá.
– Anh đừng có khùng nha, nằm yên đó đi. Mà anh nè ?
– Hả ?
– Em xin lỗi anh, đáng lí ra chuyện này em không nên gọi anh đến để anh bị thế này. Cái gì em cũng có thể nhận được với anh nhưng chuyện vu oan cho em ngoại tình em không bao giờ thừa nhận.
– Anh tin em mà, với cả nếu có chuyện đó xảy ra thì anh vẫn phải ở bên cạnh em lúc đó, em mà có chuyện gì anh mới là người ân hận đó. Thà anh nằm viện thế này chứ không muốn em bị làm nhục ở chổ đông người đó.
– Quá đáng lắm, thà em bị một nửa anh bị một nữa, em cũng bất tỉnh như anh để em không phải một mình đối mặt với sự thật tàn khốc như thế này. Cái cảm giác mình lành lặn còn người mình yêu thương sống chết ra sao không biết đau gấp nhiều lần, khóc từ đầu bệnh viện đến cuối bệnh viện mà có ai biết đâu, những lúc như thế em lại nhớ anh, cần anh bên cạnh nhưng mà chính bản thân em hại anh thê thảm như vậy thì càng đau hơn.
– Thôi đừng có khóc nữa, anh Vũ vào lại thấy giờ. Chuyện qua rồi, anh cũng trách em đâu. Sợ anh tàn phế này rồi em bỏ anh thôi.
– Bỏ cái đầu anh đó, hôm qua gì lẽo đẽo theo anh không rời luôn, em nói chuyện này anh đừng mắng hay giận em nhé.
– Chuyện gì vậy.
– Từ trưa hôm qua đến giờ em chưa ăn.
– Cái gì ? Em nói thật à, tại sao lại như thế ?
– Em lo cho anh, em ăn không vào được, em cũng cũng không muốn ăn, chỉ muốn ngồi thế này nhìn anh thôi.
– Đi ăn đi, mau mau.
– Chưa muốn ăn mà.
– Giờ không nghe lời đúng không.
Mình đưa trái tức là tay mình ít bị thương nhất lên dậy truyền đạm tính giật nó ra. Chị thấy vậy hoảng hốt nói.
– Đừng đừng, để tí anh Vũ vào rồi ăn luôn, đừng mà anh.
– Anh nằm đây là vì em, em còn khỏe còn tỉnh táo phải biết lo cho thân mình chứ. Tại sao từ trưa hôm qua đến giờ mà không ăn, thảo nào thấy người em hốc hác quá.
– Em biết rồi, em xin lỗi mà đừng có giận em.
– Khóc gì mà 2 con mắt to bằng cái mũi em rồi đó, xấu mất hình tượng mỹ nữ của em rồi đó.
– Em không cần cái đó nữa, em tính luôn rồi, em nghỉ làm ở đó không muốn tiếp tục làm việc với những con người như thế nữa.
– Nè. Cấm tuyệt đối nghe chưa, công việc là công việc, cái đó là chuyện riêng, nghỉ sao được, em còn phải lo cho cu Lin nữa. Nếu là hiểu nhầm thì sẽ có cách thôi.
– Nhưng em không muốn, một lũ khốn nạn, kể cả sếp của em, anh có tội gì mà bọn họ đánh anh như vậy chứ. Em có nói với con Trâm rồi, anh khỏe sẽ giúp anh kiện bà kia.
– Thôi bỏ đi, anh cũng không nguy hiểm lắm là tốt rồi, gia đình anh cũng ngại dính vào CA lắm.
– Hèn gì hôm qua anh Vũ nói chạy đi bồi thương quán kia để người ta không báo CA. Còn anh đó, sống hiền quá người ta ăn hiếp.
– Không phải là hiền mà là cái gì bỏ qua được thì bỏ qua, anh không muốn rắc rối.
– Nghĩ lại thấy anh ngốc quá, tại sao lại đỡ cho em, mốt không có được làm người hùng kiểu vậy nghe chưa. Đối với em 1 lần như vậy là quá đủ rồi.
– Có lần sau nếu không còn cách nào anh cũng phải làm vậy thôi.
– Bó tay anh luôn. Cái quân khốn nạn mất hết nhân tính đánh thì đánh vừa vừa thôi đến cái ngon tay anh nó đánh dập bong luôn cả móng tay, anh coi có được không.
– Trinh em lại đây anh nói cái này.
Chị kéo ghế lại ngồi gần mình.
– Đưa sát mặt vào đây.
Chị loại ngoan ngoãn đưa xác mặt vào. Mình nhanh chóng hôn một cái thật sâu vào má chị rồi nói.
– Anh không đánh răng được nên chỉ dám hôn vậy thôi. Bất tỉnh mà cũng nhớ em gần chết.
– Ý, anh hôn vậy người ta thấy thì sao.
– Vợ anh, anh hôn ai thấy kệ người ta.
– Hôm nay bạo dữ.
Nói xong chị đưa miệng vào hôn môi mình một cái thật sâu rồi nói
– Anh nằm đây anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh.
– Trưa nay em về nhà nghỉ đi, cả ngày hôm qua lo cho anh rồi đêm ở đây ngủ không thoải mái.
– Không được, em phải ở đây với anh.
– Không được cái gì, về nhà ngủ đi, em mà ở đây hoài anh Vũ nghi đó.
– Đi mà, cho em ở lại đây đi.
Mình trợn mắt lên nhìn chị, thấy vậy chị xị mặt xuống rồi nói.
– Em vậy biết rồi nhưng mà chiều và đêm nay cho em ở đây đó nhé, anh Vũ không cấm rồi anh lấy quyền gì mà cấm.
– Cứ ngủ đi chiều qua đây với anh.
– Dạ. Vậy em đi gọi bác sĩ đây.
…