Sự im lặng từ Ly, ánh mắt của Ly, cái nhìn đầy xúc cảm và có chút tia gì đó hạnh phúc từ mắt em làm mình rụng rời tay chân. Một không gian ngột ngạt, cảm giác như mọi thứ đặc quánh lại bên tai mình. Nhưng giấu cảm xúc là cái mình làm rất tốt mình thừa nhận là vậy. Mình nở một nụ cười thật tươi nhưng sâu trong lòng mình nó đau đơn đến tột độ thế nào. Mình nhẹ nhàng đi lại gần Ly rồi nói.
– Em nói thật chứ ?
Ly nhìn mình với ánh mắt đầy xúc động rồi gật đầu, sau đó Ly cầm tay mình đặt lên bụng của Ly xoa nhẹ nhẹ rồi nói.
– Con của anh đó, anh được làm bố rồi anh à.
Đưa tay xoa xoa mà lòng mình nó ai cào xé kinh khủng. Nhưng rồi mình cũng định thần lại mà suy nghĩ. Đây là con mình mà, có phải của người khác đâu mà mình phải đau lòng oán trách sự có mặt của nó. Bằng những cử chỉ thân mật cuối cùng Ly cũng nằm trong lòng của mình như một người vợ thật sự mà mình không biết tránh né thế nào. Đến lúc này mình mới thấy cái tai hại trong việc sống quá nặng tình cảm, ngay từ đầu mình nên dứt khoát nói thẳng với Ly, còn bây giờ thì đã muộn rồi…
Mình trở về phòng, đóng cửa lại mà lòng mình vẫn không thoát ra được một mớ suy nghĩ hổn tạp kia. Mọi việc đã đi quá xa, xa ngoài tầm với của mình rồi. Bế tắc thật sự là mình bế tắc, nhưng cũng không đến độ phải mù quán thêm một lần nào nữa và đi đến quyết định chọn ngày về nói hết sự thật cho chị mình không muốn giấu chị bất cứ chuyện gì, thà nói trước cho chị sớm vượt quá vì ít nhiều chị và mình quen nhau cũng chưa phải là lâu. Nghĩ đến lúc nghe tin chị buồn rầu là mình đau đớn không thôi…
Những ngày hôm sau mình cố gắng gần gũi Ly bằng trách nhiệm của người làm bố chứ thật sự mình không có chút tình cảm gì. Vài ngày sau mình quyết định xin nghỉ một tuần về giải quyết việc với chị. Sáng hôm đó mình dậy từ rất sớm, thấy Ly lọ mọ dưới nhà làm điểm tâm sáng. Nghĩ cũng thấy thương Ly, từ lúc biết có thai với mình Ly chịu khó lo việc nhà, nhất là ở khâu chăm sóc mình. Nghĩ lại thấy mình khốn nạn vô cùng, giờ có tự chửi mình thì cũng không giải quyết được gì, tự trấn an mình bằng cách Ly xinh đẹp, Ly hiền lành, Ly biết thay đổi bản thân có điểm gì để chê trách em ấy ? Có trách là trách mình mà thôi. Miên man suy nghĩ thì Ly quay lại nhìn mình cười thật tươi rồi nói.
– Anh ! Anh dậy rồi hả ?
– Uh. Anh dậy rồi nè, mấy việc này anh làm được mà, mấy nay em cứ dậy sớm hoài, phải để mẹ nghỉ, con nghỉ chứ.
– Hừm… Sắp làm mẹ, làm vợ rồi đâu có lười được đâu anh.
– Thôi em lên nghỉ đi anh làm cho, ăn xong chắc anh phải về lại nhà anh có tí việc đó em.
– Việc gì vậy anh ?
– Liên quan đến chuyện anh và em đó mà, anh về giải quyết chuyện vài hôm rồi về với em nha. Hay là em về nhà với anh luôn đi.
– Thôi không cần đâu anh, anh cứ giải quyết việc của anh đi em ở đây tự chăm sóc mình cũng được mà, có gì em qua nhà mẹ chơi.
– Nếu em ở lại thì gọi điện bên nhà hàng làm đồ ăn mang qua cho em hằng ngày nha, em đừng vào bếp làm cho cực nghỉ cho con anh nghỉ luôn đi.
Cười… Ly chỉ cười thôi, Ly khá trầm tính ngày nào cũng vậy cười với mình rất nhiều, cười mĩm không cười thành lời nhưng không hiểu sao bên trong ánh mắt của Ly mình cảm nhận thấy Ly buồn hơn là vui, dù sao cũng là cảm nhận vì thật sự mắt Ly cứ như mùa thu ấy.
Ăn sáng với Ly xong, Ly vào hẳn phòng mình dọn dẹp quần áo cho mình. Tính mình thật sự là không thích ai đụng vào đồ hay vật dụng cá nhân của mình nhưng không hiểu sao mình lại đứng nhìn Ly làm, cái cách Ly xếp từng bộ quần áo cho mình như những nhát dao đâm xuyên thấu qua tim mình vậy. Cái cảm giác một người mình không có tình yêu nhưng ở bên cạnh chăm lo quá tốt cho mình như vậy làm mình thấy tội lỗi. Thấy Ly cứ lọ mò mình lại phải gọi Ly
– Em để anh làm cho, em nghỉ cho khỏe đi mà.
– Em muốn xếp đồ cho anh.
– Nhưng anh tự làm được mà.
– Em chăm một tí cho người em thương không được hả anh?
Nói xong Ly ngoáy lên nhìn mình, cặp mắt long lanh nhìn thẳng vào mình rồi trĩu xuống. Biết lỗi của mình, mình liền ngồi xuống nói.
– Thôi anh xin lỗi.
– Anh có lỗi gì đâu mà xin chứ.
– Anh có nhiều lỗi lắm, đợi mọi việc ổn rồi anh sẽ nói cho em.
Ly cười, một nụ cười nhìn rất tươi tắn xinh xắn của em ấy nhưng bây giờ ngồi viết lại mình mới biết đó là nụ cười chua xót.
Lúc mình chuẩn bị đi, Ly cứ quyến luyến không rời mình, làm mình có cảm giác sao sao mà mình không nói nên lời được, nhưng mình tin chắc sắp có chuyện gì đó…
Ly cầm mũ bảo hiểm đưa cho mình rồi đưa bàn tay mềm mại của Ly sờ sờ mà mặt mình rồi nói.
– Anh đi cẩn thận nha, anh đi nhớ về sớm với em đó. Đừng có chạy luôn là được hì hì.
– Em nói gì kì vậy, anh đi chuyến này là vì em vì tương lai của gia đình mình đó.
– Em chỉ thấy thương anh thôi, em thương anh lắm anh à. Em xin lỗi anh.
Nói đến đây Ly chợt xúc động và rơi nước mắt. Cô gái mà trước kia mình gặp có nét cứng rắn cá tính giờ lại mềm yếu trước mình làm mình rất bất ngờ. Mình cầm lấy mũ bảo hiểm đặt lên bàn rồi nói.
– Sao nào, sao lại khóc, có chuyện gì nói anh nghe.
– Không có gì đâu anh, chắc tại em không muốn xa anh thôi mà. Anh đi đi không lại nắng đó.
– Ngoan đừng khóc nữa, anh thương mà.
– Em không sao đâu, sợ anh đi lâu em nhớ anh thôi mà.
– Xong việc anh về với em liền mà.
– Vậy anh đi nhanh còn về với em.
Nói xong mình đội mũ lên rồi quay lưng treo lên xe. Cũng không hiểu sao lúc đó mình lại có cảm giác gì đó niếu kéo mình, rất lưu luyến ấy. Mình ngoáy đầu nhìn lại thấy Ly đứng ở cửa cứ nhìn theo mình. Chịu không nổi, mình chống xe xuống chạy lại ôm lại Ly vào lòng, Ly cũng ôm mình rất chặt. Mình đẩy Ly ra rồi hôn nhẹ lên trán Ly một cái thật sâu, bất ngờ Ly trườn lên hôn vào môi mình. Mình cũng rất bối rối, nhưng nghĩ lúc này cần một nụ hôn ngọt ngào để trấn an Ly. Mình chỉ biết lúc đó Ly ôm mình rất chặt, môi Ly không rời mình dù một giây. Kết thúc những phút giây tình cảm hiếm hoi đó là mình lao vút lên xe rồi đi.
Về đến nhà là trưa nắng nóng lắm rồi. Mình vứt balo quần áo mình trong phòng lấy máy ra gọi cho chị, đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói quen thuộc.
– Em nghe nè anh.
– Em đang làm hả ?
– Dạ em đang làm, sao nay anh gọi em sớm vậy ?
– Anh về rồi nè.
– Ủa vậy hả ? Sao anh không nói cho em, anh ở đâu rồi trưa nay qua với em nha.
– Anh có tí việc, tí em về chạy qua cafe anh có việc nói với em tí.
– Chuyện gì mà gấp vậy anh, qua nhà em cũng được mà.
– Anh có việc nữa nên cafe cho tiện em à.
– Vậy tí anh nhắn tin qua cho em nha.
Cúp máy là một tâm trạng nặng như đá đang đè nặng lên ngực mình, nằm vật ra rồi thở dài. Mình không biết nói thế nào, đối mặt với chị ra sao, điều mình có thể mong duy nhất lúc này chị đón nhận nó nhẹ nhàng nhất có thể, và có thể sớm quên được mình. Nói hơi hèn nhát là mình thật sự đau khổ, sợ cái cảm giác mất chị, sợ cái cảm giác thấy chị đau đớn vì mình. Ngồi dậy mình vào phòng tắm tắm rửa cho sạch sẽ, thay quần áo xong bất chợt mình nhìn cái đàn guitar mình lại nhớ về chị. Mình liền ngồi xuống vừa đàn vừa hát
…