Cúp máy mà lòng mình có cái gì đó xốn xang. Nói như vậy là anh Vũ nghiêm túc thật sự rồi, vì trước giờ mình chưa bao giờ nghe anh Vũ nói chuyện nghiêm túc về một cô gái nào đó với mình, mặc mặc dù có đôi lần mình đi café và cứ lâu lâu lại có cô gái xinh đẹp cạnh bên ảnh nhưng mình chưa bao giờ tin anh Vũ nghiêm túc với ai trừ chị lúc này cả.
Bước vào phòng mình vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau đó mình chị và chị Trâm ngồi nói chuyện một lát, uống vài ly bia vui xuân rồi cũng chia tay chị Trâm. Chị còn hứa hôm nào 3 người ngồi lại nói chuyện lâu hơn nữa vì hôm nay chị Trâm còn phải đi thăm bạn bè. Chia tay chị Trâm xong mình lên nắm tạy chị đi lên phòng. Đợi chị ngồi xuống mình từ tốn nói với chị.
– Em có biết hôm nay em đến nhà anh còn có ai nữa không ?
– Ai anh ?
– Anh Vũ ?
– Hả ? Anh Vũ… anh Vũ đến làm gì ?
– Thì mẹ anh đón dâu, anh Vũ đón vợ qua nhà mẹ chồng chứ sao nữa ?
– Nè, đừng có nói bậy bạ.
– Hehe anh đùa.
– Vui quá ha. Anh đùa cái gì em không thích đó.
– Rồi rồi anh biết rồi, mục đích anh kéo em lên đây là thế này. Giờ anh chạy về nhà trước, em qua sau. Em nhớ cứ bình thường đi đừng có mất tự nhiên hay gì khi nói chuyện với ảnh. Còn về phần anh, anh sẽ xưng hô chị – em, em nhớ là phải xưng hô cho đúng không là lộ hết đó, thứ hai tuyệt đối đừng biến anh thành trung tâm chính của buổi trò chuyện, chỉ hỏi anh mấy cái hỏi bình thương thôi. Ok vậy hết.
– Rồi, rồi em biết rồi. Cô này cũng hay thật, kéo anh Vũ kia qua gài mình đây mà.
– Vậy em chuẩn bị đi, anh thay đồ về nhà liền.
Lúc mình thay đồ xong chuẩn bị ra về, chị cứ nhìn mình chằm chằm, vừa mới đeo ba lô lên vài thì chị chạy lại lấy ra rồi nói.
– Anh làm gì vậy ?
– Thì anh mang ba lô về chứ làm gì nữa ?
– Anh bỏ xuống, tính trốn luôn về hả ? Đâu có dễ ?
– Trời… Anh xin em, cái gì anh nói với em anh làm được là anh làm được, em không cho anh mang về thì anh để nói lại vậy. Anh để nó ở lại đây vậy.
Đúng là lúc đó mình hơi có giân vì lúc vội vàng thế này chị lại “con nít” như vậy với mình. Mình đi xuống luôn nhà dưới rồi ra sân lấy xe, còn chị thì đứng trơ ra đó mà chả nói năng gì. Đến lúc mình ngồi lên xe chị mới chạy xuống bên mình rồi nói.
– Hôm nay anh sao vậy, tự nhiên lại đùng đùng với em thế hả ?
– Ngồi nói nữa là hết thời gian, thôi em vào nhà đi, tí em qua nhớ gọi taxi mà đi cho an toàn nhé. Anh đi đây.
Mình mỉm cười một cái để chị an tâm. Nếu là mọi hôm mình sẽ nhẹ nhàng mà nói cho chị, nhưng giờ mình đang bận về nhà xem tình hình ra sao nữa nên thật sự không có thời gian nữa. Mình hơi khó chịu vì tính trẻ con của chị, mình biết chị giữ ba lô mình lại làm gì, không phải là chị không tin mình mà chị muốn mình để quần áo mình ở lại đó và muốn mình ở đó nhiều hơn 1 hay 2 ngày. Và chuyện đó mình làm thế nào mà tính được, ít nhất chị cũng phải nói mình rồi hỏi mình chứ, đằng này không nói không làm gì hết kéo ngược ba lô mình lại. Mặc dù mình khá yêu chị nhưng mình không thích ai áp đặt mình bất cứ cái gì nếu chưa nói với mình.
Tính phóng xe đi nhưng sao thây đôi mắt chị buồn lắm, nhìn mình rất chăm chú. Thấy vậy tự nhiên mình lại mềm lòng, dựng xe xuống đi thẳng lại chổ chị, kéo chị vào hôn một cái thật sâu, sâu đến độ mình cảm nhận được mùi hương từ da của chị. Chị thì ôm mình chặt hơn rồi nói.
– Nhất định anh khó chịu rồi.
– Tất nhiên rồi, nhưng chưa đến độ nghiêm trọng như em nghĩ đâu, giờ anh về đây.
– Tí nữa anh phải nhất định ngồi lại nói chuyện với em nghiêm túc đó.
– Rồi. Em vào nhà đi anh đi đây, nhớ là gọi taxi qua nhé, tết nhất em đi xe anh không an tâm đâu.
– Dạ em biết rồi, anh đi cẩn thận nhé. Có gì là nhắn tin qua cho em liền nhé.
– Uh anh đi đây.
Tạm biêt chị xong là mình một phóng một mạch về đến nhà. Lúc mình về thì thấy mẹ mình đang dưới bếp, mình xuống thì thấy mẹ đang loay hoay với một nùi thịt cá, rau…
Mình bỏ ba lô xuống rồi đi lại chào mẹ mình.
– Mẹ con mới về.
– Ủa con về đó hả ?
– Hôm nay có tiệc gì mà quá trời đồ ăn vậy mẹ ơi.
– Hôm nay tết. Trinh nó qua nhà, tiện thể mẹ gọi anh hai con qua đây để 2 đứa gặp nhau.
– Nãy anh hai có điện con rồi, nói vậy là anh hai và mẹ thích chị Trinh và tính chuyện nghiêm túc thật đó hả ?
– Uh mẹ tính rồi. Hai con cũng cô đơn lâu rồi, thấy nó trai gái quá mà con Trinh về chắc là bắt vía được nó.
– Mẹ không thấy làm vậy thiệt cho chị Trinh quá hả ?
– Thiệt là thiệt sao. Hai con nó một đời vợ, bé Trinh nó cũng có đứa con rồi.
– Nhưng mà tính anh Vũ mẹ biết mà trai gái thế con sợ làm khổ chị Trinh kia thôi.
– Tại nó sát gái thôi chứ đâu phải con nào nó cũng quen đâu.
– Nãy anh hai điện thoại con về nói ảnh cho xem chị dâu thì ra là vậy. Coi bộ hai mình mê quá rồi mẹ nhỉ ?
– Mẹ con kết con bé nữa nói gì anh con. Mà lần đầu mẹ thấy hai con thích ra mặt như vậy, mà con bé này tính hơi khó, không biết anh hai con làm được không.
– Mà anh hai đâu rồi mẹ ?
– Nó mới chạy ra ngoài mua ít đồ về nhà đó.
– Dạ. Vậy con lên phòng đây.
Nói xong mình lên phòng dọn dẹp lại phòng. Nhìn chiếc piano mà cả năm trời chưa từng chơi một bản nào nằm đó mà mình thấy phí phạm quá. Đó là món quà mẹ mình tặng mình, có thể nói là món quà đầu tiên mình nhận được từ mẹ mình nhưng mình thật sự không thích nó vì so với guitar nó khó học và tốn kém hơn rất nhiều.
3 … 4 năm trước mình cũng cố gắng học nó, cũng thành thục được nhưng do không đam mê và tập bài nào là phải tổ hợp rất khó nên mình đã bỏ. Ngay lúc này mở cái khăn phủ lên nó bấy lâu cảm thấy chưa bao giờ mình cần nó như bây giờ. Nghĩ là làm liền mình đi lấy khăn lau sạch nó lại, nói là lau lại thôi chứ nói chả bụi bẩn gì nhiều lắm đâu vì mình vẫn dọn phòng thường xuyên mà.
Làm quần quật một hồi mô hôi ra quá trời nên mình đi tắm. Lúc đi ra cầm vào điện thoại thì thấy chị nhắn cho mình cái tin “Anh trốn trên đó hả ? xuống đây với em”, đọc xong mà mình giật mình, thế là vội chạy xuống nhà.
Xuống nhà thì thấy không có ai, mình đi vào bếp thì thấy cả mẹ mình, anh Vũ và chị đều ở đó. Anh Vũ thì đang ngồi nhặt rau với chị, còn mẹ mình đang cắt cà rốt. Vừa thấy mình xuống mẹ mình nhìn mình với cặp mắt giận giữ rồi nói.
– Sao kêu nãy giờ không ời hởi dạ một tiếng ?
– Con dọn phòng xong đi tắm nên không nghe.
– Anh hai gọi xuống đó.
Nghe mẹ mình nói thế mình quay sang anh Vũ.
– Hehe chào anh hai, nay mùng 3 rồi không đi đâu hay sao mà có dịp sum vầy đây.
– Hôm qua giờ hai mày đuối quá rồi.
Vừa nói anh Vũ vừa cười kiểu nguy hiểm. Thấy chị vẫn quay vào trong làm mà không thèm nhìn mình lấy một cái. Mình tiến lại gần chị và lấy hơi thật sâu rồi hỏi.
– Chào chị Trinh. Năm mới vui vẻ luôn nhé chị.
Vừa nói mình vừa cười đê tiện. Chị đưa mắt lên lườm lườm mình rồi đổi sắc mặt, rồi nhẹ nhàng nói.
– Uh, chị cảm ơn em nhiều nhé. Tết em không đi đâu chơi hả ?
– Dạ em đi chơi xa mới về luôn đây chị.
Nghe mình nói xạo chị buồn cười mà không dám cười, mím chặt môi là rồi giật giật vì buồn cười. Mà nói thật cái cảm giác vừa nói xạo vừa đóng kịch thế này làm mình khó chịu cực độ. Đúng lúc đó thì mẹ mình lên tiếng.
– Thôi dưới bếp làm gì cho đông, mày lên phòng khách chơi đi H.
Vừa nói mẹ mình vừa lườm mình một cái kiểu “mày đi chổ khác cho anh hai mày làm ăn nào”. Mình thấy vậy nên cù nhây lại.
– Để con phụ cũng được mà.
– Thôi đi lên nhà chơi đi, làm cũng sắp xong rồi.
Như hiểu ý mình chị chen vào một câu như để cứu lấy mình.
– Em ở đây ngồi nói chuyện cho vui chứ ở trên nhà có ai đâu mà ở đó một mình.
Nhưng chị làm vậy làm mình càng khó xử, nên mình đã quyết định đứng dậy đi lên nhà. Một thứ gì đó không phải quá ghê gớm nhưng cũng gây cho mình sự khó chịu nhất định. Lúc mình quay đi chị cũng không dám nói gì chỉ nhìn mình với ánh mắt thông cảm.
Đi lên phòng khách ngồi một lúc lâu, lâu lắm mới thấy anh Vũ đi lên nhìn mình rồi nói.
– Hehe nhóc con thấy chị Trinh thế nào.
– Thế anh thấy sao ?
– Hồi đứng nói chuyện thì tao thấy đẹp lắm rồi, hôm nay mới có cơ hội gần nhau vậy mới phát hiện còn đẹp hơn tao nghĩ nhiều.
– Em cũng thấy chị đẹp thật. Anh cố mà theo đi, em đi lên phòng đây, chừng nào ăn gọi em xuống nhé.
– Hôm nay mày bị sao vậy ?
Cái cảm giác mình nếm phải lúc này nó không hề dễ chịu thế nào, mặc dù đã chuẩn bị trước rồi nhưng mình không tài nào vừa cam chịu, vừa im lặng, vừa bị cô lập như lúc này. Mà cái bù lại làm mình vui hơn là chị và mẹ mình khá thân nhau. Lên phòng mở máy tính lướt web một lát thì Vũ gọi mình xuống ăn trưa.
Bữa ăn thì đẩy đủ món ăn, nhưng mà mấy bác biết rồi đó, tết nhất thì làm gì có ai ăn nổi chứ đừng nói tâm trạng mình đang vấn đề như lúc này. Nhìn chị cũng không được tự nhiên cho lắm mặc dù chị đang cố tỏ ra tự nhiên nhất, thi thoảng chị lại đưa cặp mắt nhìn mình. Những ngày quen chị chưa bao giờ mình phải đối mặt với tình huống như thế này, nhìn người con gái mình yêu thương ngồi bên kia đang được chính anh ruột mình ân cần hỏi hang rất tình cảm làm mình cảm thấy rất khó xử.
Khó xử vì như mọi khi là mình ôm chị vào lòng, hôn chị thật nhiều là sẽ thấy bớt đi nhưng giờ đến một câu cũng không thể hỏi. Mình chỉ biết cặm cụi ăn, và không muốn xoáy vào cuộc trò chuyện của mẹ mình, anh Vũ và chị. Nhiều lần chị cố gắng tìm cách kéo mình vào cuộc trò chuyện nhưng ngay lập tức mẹ mình lại đẩy mình ra. Không muốn chị khó xử nữa mình xin phép đứng dậy lên phòng khách trước. Một lúc sau chị ở bếp mang lên một đĩa trái cây, chỉ có duy nhất mình chị, còn mẹ mình và anh Vũ chắc còn ở dưới. Chị tiến nhanh lại phía mình tính nói gì đó, nhưng mình đưa tay lên “suỵt suỵt” rồi nói.
– Đừng nói gì hết, không là lộ hết.
– Nhưng mà em khó chịu quá.
– Anh mở điện thoại ra cho em nhắn tin đi.
– Mở ra là lũ bạn nó gọi đi chơi đó. Em cứ bình thường đi anh được mà.
– Nhưng mà tội anh quá.
– Thôi em qua ghế kia ngồi đi mau không là lộ hết.
Chị cũng muốn nói nhiều hơn nhưng mà cả hai đều sợ lộ nên chị lại ghế đối diện mình ngồi. Mà ngồi không cũng kì nên mình mới nghĩ trò chọc chị. Mình nhìn chị cười nguy hiểm một cái rồi nói.
– Chị Trinh
– Hả ?
Chi ngơ ngác nhìn mình.
– Chị thây anh Vũ em thế nào ?
Chị trợn mắt phồng môi nhìn mình, đúng lúc đó anh Vũ ở dưới đi lên rồi nói.
– Cu H nó hỏi thì em cứ trả lời đi Trinh, anh xấu chổ nào thì kể ra luôn đi ở đây toàn người nhà không mà.
Nghe anh Vũ nói vậy trong bụng mình thầm cười, phen này để xem chị xử lý ra sao. Nhìn qua thì chỉ thấy chị cười cười rất tự nhiên, chắc thể loại này chị quen quá rồi thì phải.
– Anh Vũ em hả ? Thế nào là thế nào ?
– Thì nhìn bên ngoài rồi tính tình nhìn sơ qua theo cảm nhận của chị thế nào ?
– Tết nhất mà hỏi khó khách thế này rồi hả nhóc con.
– Chị cứ nói đi sợ gì, ảnh đứng sau đang hóng kia kìa.
– Uhm chị thì không dám nói gì anh Vũ em đâu, nói ra sợ anh Vũ nghe nhiều rồi nên nhàm thôi, có khi chị là cô gái thứ n khen ảnh rồi đó chứ.
Câu trả lời như đọc kịch bản của chị làm mình ớn lạnh và rùng mình, có lẽ chị nhạy cảm đến độ biết được cảnh Vũ là một tay sát gái thượng hạng nên nói bóng nói gió. Lúc ấy mặt anh Vũ đần ra thấy mà thảm, nhưng mà anh ấy cũng không phải tay mơ. Cười cười rồi đi lại cạnh chị ngồi xuống rồi nói.
– Khen thì ai chả được khen, anh tin em cũng được khen nhiều rồi đúng không. Nhưng mà quan trọng là cảm xúc của mình với người ta như thế nào thôi. Em tất nhiên là khác rồi chứ, ngại gì mà không trả lời câu hỏi của cu H đi.
Mình ngồi nghe mà thầm nghĩ ông này ăn nói vậy, hèn gì gái nó chết mệ đầy ngoài kia.
Lúc ấy chị cũng rất bình tỉnh nhẹ nhàng đứng dậy cười cười đi qua phía sau lưng ghế mình nghiêng người chống hai tay vào chổ dựa của mình rồi nói.
– Anh đừng làm khó em vậy chứ, chả nhẻ đầu năm em lại chê anh.
– Anh đùa tí mà, làm vậy không phải làm khó khách đầu năm rồi.
– Anh cũng biết đùa nhỉ.
Dứt lời chị tiến lại gần mình, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh mình. Nhìn mình bằng ánh mắt như mọi khi chị và mình bên nhau, rồi lại cười rất tươi, cái nụ cười mà đủ sức đánh bật bất cứ ai đang nhìn thẳng vào mắt chị. Rồi chị nói.
– Thế cu em có giống anh trai của mình không mà hỏi chị như vậy thế ?
Đến lúc này mình mới thấy được sự thông mình của chị trong nghệ thuật tránh né. Hỏi mình là để trả đũa lại vị mình gài chị, còn múc đích thứ hai là để cho anh Vũ không có lí do gì để qua đây ngồi nữa. Mục đích chị hỏi mình là phụ thôi cái chính là thăm dò tự mẹ mình và anh Vũ xem trước giờ tình sử mình như thế nào. Đúng lúc đó thấy mẹ mình đã ngồi bên cạnh anh Vũ từ lúc nào rồi, mình đưa mắt nhìn mẹ rồi gật gật cái đầu cho mẹ mình ra ám hiệu. Mẹ mình cười cười rồi lắc đầu nói.
– Con hỏi câu đó không biết chạm vào nổi đau của nó hay là nổi đau của mẹ nó nữa.
– 21 tuổi đầu rồi không thấy gái trai gì hết. Không biết có phải nó bị đồng tính gì không nữa. Hồi còn đi học thấy có con bé gì đó qua rủ đi học hoài, con bé cũng dễ thương đẹp gái bảo nó tới đi nó cứ lầm lầm lì lì.
Nghe vậy chị buồn cười nên lấy tay che miệng lại cười một lúc rồi quay qua nói với mẹ mình.
– Cô yên tâm đi, con trai nhìn như cu H im im thế này chứ gái chết dài dài cô ơi.
Vừa nói mẹ mình vừa nhìn qua mình rồi nói.
– Có không có ông kia ?
– Mẹ nghe chị Trinh nói hả ?
– Nhưng mẹ mày thấy chị Trinh nói đúng đó.
Nghe mẹ mình nói vậy chị như mở cờ được đà làm tới.
– Nói thật cho chị với mẹ em nghe đi, mấy em rồi H ơi ?
Nói thật mình bí quá rồi nên chơi điên luôn, mình cười hề hề rồi đáp lại.
– Nói thật em không thích gái teen teen giờ chị ơi, em thấy mấy chị lớn tuổi hơn kìa.
Mẹ mình giật mình nheo mắt nhìn mình rồi nói.
– Mày thử đi, tao đập cho chết chứ ở đó mà nói nhăng nói cuội. Cũng lớn rồi có quen ai thì dẫn về nhà đàng hoàng cho mẹ mày coi mặt, mày mà làm mấy cái bậy bạ gì mà để nó ôm bụng bầu đến nhà là chết mày nhé.
– Mẹ cứ nói quá, con làm gì có chuyện vậy. Mà chuyện tình cảm của con mẹ nói là không can thiệp rồi mà.
– Mẹ không can thiệp nhưng cũng phải đàng hoàng chứ.
– Rồi rồi con biết rồi.
– Thôi vào đây mẹ nói cái này.
Vừa nói mẹ mình vừa đứng dậy kéo mình vào phòng mẹ, mặc dù rất muốn ở lại với chị nhưng mình hiểu mẹ mình đang muốn làm gì. Còn chị thì đờ mắt nhìn mình từ từ rời đi…
Vào phòng chỉ thấy mẹ mình ngồi ở ghế nhìn mình rồi nói.
– Cái thằng này, né đi cho anh chị nói chuyện chứ.
– Rồi, rồi con biết rồi. Không cho con ngồi đó thôi con về phòng đây.
– Từ từ. Lì xì cho con này.
– Thôi mẹ ơi, con mà lì xì gì nữa ?
– Chứ muốn gì nữa ?
– Thôi còn không muốn gì đâu, con lên phòng đây.
– Từ từ, đưa ví đây cho mẹ.
Mẹ mình vẫn vậy, mỗi lần cho tiên mình mình là cầm một nùi rồi nhét vào ví mình thôi. Bản thân mình không phải là một đứa sống phung phí tiêu sài quá mức nên cũng không quan tâm chuyện tiền bạc lắm, và cái chính là mình được may mắn sống trong một môi trường rất đẩy đủ nếu không nói là dư giả. Lặng lẻ bước ra từ phòng mẹ, cười nhẹ rồi nói với chị một tiếng.
– Chị với anh Vũ ngồi chơi, em lên lầu nghỉ ngơi tí.
– Mới ăn xong mà em, lại đây ăn trái cây nè, nghỉ sớm vậy ?
– Dạ thôi chị, em hơi mệt, chị cứ ngồi chơi đi.
Mặc dù rất muốn nháy mắt hay làm dấu cho chị biết nhưng trước mặt mình là anh Vũ, mình không thể làm gì hơn ngoài quay mặt đi. Cái cảm giác ấy không bao giờ là dễ chịu chút nào. Về phòng trong lòng mình tồn tài một thứ gì đó rất không yên lòng, trằn trọc mãi thì mình mở điện thoại ra. Y rằng vừa mở ra được 2-3 phút thì điện thoại có tin nhắn của chị với dòng chữ “Anh ơi, anh sao vậy ? Giận e hả ?”. Ngay lập tức mình nhắn lại “Không có gì đâu, chỉ là mẹ anh muốn em và anh Vũ được tư do nói chuyện thôi, anh không sao đâu, em cứ tự nhiên đi anh nghỉ tí, đừng nhắn tin cho anh nữa không là mẹ anh biết đó.”
Nhắn tin xong mình thở dài một cái, tự nghĩ là mình đang ghen ư ? Không hề, chị có làm gì đâu mà mình phải ghen ? Lo sợ anh Vũ cướp mất chị ? cũng không phải, nhìn cách nói chuyện của chị thì anh Vũ đã nằm vào danh sách đàn ông đào hoa, mà chị nói rồi chị thật sự không thích người đào hoa rồi. Cái mình nhận ra chính là cái cảm giác ngồi cạnh nhau, nhưng không được ôm chị, hôn chị mà phải gồng mình lên thành chị – em. Để rồi giờ mình phải bị đẩy lên đây như bị cô lập, chán nản hết mức mình ngồi dậy, bật XBOX lên làm ván FIFA. Nói là chơi Fifa nhưng mà tâm hồn mình vẫn không tài nào thả vào game được, kết quả mình cầm Chelsea thua Liverpool tận 2-4. Cố gắng ngồi chơi chầy chơi cối cũng đến được 4h chiều thì mẹ mình gọi mình xuống. Xuống nhà thì thấy cả mẹ mình, chị và anh Vũ vẫn ngồi đó. Chưa kịp nói gì thì chị nhìn mình rồi nói.
– Em thay đồ đi chùa luôn không ?
– Đi luôn cũng được chị.
Vừa nói dứt lời thì mẹ mình lại nói vào.
– Thôi đi chùa đông lắm đó, con thì đâu có thích đi chổ đông người đâu.
Nghe mẹ mình nói vậy là mình hiểu ý mẹ mình thế nào rồi. Mình cũng nhanh trí đáp lại.
– À con quên, tí con còn đi chơi với mấy đứa bạn, có khi đi vài hôm luôn nên chắc không đi được rồi.
– Ủa lại đi nữa hả ? Mới về mà.
– Dạ tại nhà mình hôm nay có khách đặc biệt nên con ghé về gặp người đặc biệt tí ấy mà.
Mình biết nếu mình quyết tâm đi thì mẹ mình cũng không cản mình được, nhưng làm thế để được gì ? Để tiếp tục bị cô lập chăng ? Cách tốt nhất là mình tranh thủ cơ hội này thoát ra và tìm cách để đêm nay được ở với chị, cái gì cũng vậy phải hi sinh một cái thôi. Có thể một nơi đông đúc nào đó mình không thích tới, nhưng nếu là đi chùa thì mình rất thích đi, bản thân mình là một phật tử mà. Nhưng mình cảm thấy chị có một cái ma lực gì đó khiến mình phải từ bỏ sở thích đi chùa đó đi, và gác nó lại ở lần sau vậy.
Chị vẫn thế, nhìn mình với cặp mắt vô hồn, có lẽ chị hiểu được gì những gì mình đang nghĩ. Bỗng mẹ mình quay lưng vào trong rồi nói.
– Cô đi thay đồ, con ngồi đợi cô tí. Để anh Vũ anh đi đánh xe.
– Dạ.
Anh Vũ quay đi, mẹ mình cũng quay đi, chỉ còn mình đứng đó, đối mặt với mình là chị. Mình không biết nói gì hết, lặng lẽ ngồi xuống nhìn chị rồi nói nhỏ.
– Em đi chơi vui vẻ, nhớ không có gì quan trọng đừng có nhắn tin hay điện thoại cho anh, lộ hết. Giờ anh chỉ biết ngồi nhà một tí rồi thu xếp đồ qua lại nhà em đây. Anh cũng khổ lắm chứ có sướng đâu mà lúc trưa em bắt anh để ba lô lại, cái gì cũng phải cho anh thời gian sắp xếp chứ.
– Em mà biết khổ anh thế này là em không qua đâu.
– Khổ nhiều quen rồi haha. Thôi em ngồi đó đi, anh đi lên không là lộ thật đó. Nhớ là có gì cần thiết mới liên lạc anh thôi, về là báo với anh.
Nói xong mình vừa đứng dậy là anh Vũ đi vào nhìn mình và chị cười làm mình hết hồn.
– Hai chị em nói chuyện gì mà mê say vậy. Cho anh nói với được không.
Vừa nghe anh Vũ dứt lời là mình biết mình hết phần cơm cháo rồi, nên đứng dậy nhường chổ anh Vũ ngồi. Đúng như dự đoán mình vừa đứng dậy là anh Vũ ngồi vào ngay chổ mình vì chổ mình gần chị mà. Thấy thế chị nhích ra xa anh Vũ hơn một tí làm mình buồn cười. Một lúc sau thì mẹ mình ra, lúc mọi người chuẩn bị đi mình vẫn đứng dậy tiễn mọi người. Chị thì cứ nhìn mình mãi, lại chả nói gì được nên im lặng. Đưa chị ra xe vẫy vẫy tay rồi lại nói.
– Mọi người đi chơi vui vẻ nhé.
– Được rồi em vào nhà đi.
Câu nói duy nhất mà chị có thể nói lúc đó, và với một người nhạy cảm như mẹ mình thì không ngại mà đánh cho chị một cái liếc. Nhận thấy được hành động đó mình vội vàng quay lưng đi thật nhanh để tránh mẹ mình. Nhìn chiếc xe rời đi lòng mình lại thấy cô đơn và có chút gì đó buồn buồn. Có lẽ những ngày quen chị, quen với cuộc sống bên cạnh thoải mái nói cười biểu lộ cảm xúc nên giờ đây khi phải giấu giếm hay kiềm hãm nó lại làm mình như phát điên.
Trở về lại với căn phòng của mình, dọn dẹp quần áo xong nghe mệt mệt là mình đánh một giấc đến tận 6h tối. Thế là xách ba lô lên lại đi, chưa bao giờ mình thấy mình đi nhiều như từ lúc quen chị. Nhìn đường phố ai cũng có đôi có cặp, ôm nhau tình cảm, mình thì cũng có mà giờ người ta đi chơi rồi mình phải bơ vơ thế này đây. Qua đến nhà mình nhắn tin cho chị biết rồi lại ngồi xem phim tết. Đang mãi mê xem thì tự nhiên điện thoại mình kêu lên nhìn lại thấy chị gọi vội bấm máy nghe.
– Alo.
– Anh hả ?
– Anh đây, có việc gì hả em ?
– Giờ mẹ anh với anh Vũ chở em về nhà luôn, nên em phải mời cô với anh Vũ vào nhà, giờ sao đây anh ?
– Vậy em cứ để mẹ anh vào nhà đi, anh trốn ra ngoài tí.
– Làm vậy sao được ?
– Sao mà không được, cứ vậy đi, chừng nào mẹ anh về thì gọi anh.
Cúp máy là mình mặc quần áo vào, dọn dẹp sạch những thứ liên quan đến mình vội vàng đóng cửa phóng xe ra đường. Thật sự là một ngày điên rồ với mình…