Như mong đợi, trưa hôm ấy, tôi ăn cơm ở nhà Tiểu Ly. Mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, xem ra không giống là một gia đình cho lắm. Nhạc phụ thì có vẻ khoái chí với sự có mặt của tôi, tiện thể có thêm bạn nhậu cũng đỡ buồn. Tiểu Ly thì mặt mày nhăn nhó cau có không khác gì đống thịt bằm nấu cháo, còn tôi… à tôi và nhạc mẫu thì có vẻ mặt tương đối giống nhau, cả hai đều cười khổ vì sự oái ăm này. Riêng thằng nhóc Tuấn em trai Tiểu Ly thì khác, nó ăn uống một cách nhiệt tình và vui vẻ tột bậc, có vẻ như trên đời này không còn thú vui nào khác cho nó ngoài ăn và ăn cả, hây dà.
Dường như nhận ra, à mà chắc chắn rồi, cái mặt tôi như đưa đám vậy thì ai mà không nhận ra cơ chứ. Bạn nhậu của tôi – tức ba vợ tương lai đã hỏi han bằng một… ly rượu to tổ bố:
– Ê nhãi con, làm gì mặt mày buồn thiu vậy, con Ly nó đánh mày à, dô con!
Tôi chẳng có tí tâm trạng nào trả lời đâu, Tiểu Ly không có đánh tôi, chỉ riêng cái độ lạnh nhạt bơ không đường kia đã đủ khiến tôi muốn đi đầu xuống đất rồi:
– Dạ… không.
Vừa nói tôi vừa khẽ liếc nhìn Tiểu Ly, mặt em ấy vẫn nhăn nhó như lúc đầu, chỉ khác là… thật sự có quay sang nhìn tôi nhưng rồi lại lờ đi rất nhanh. Chẳng biết nữa, chắc tại em ấy vô tình nhìn thôi, chứ lạnh như mông đít thế kia thì không có gì xoay chuyển được đâu:
– Ly, rót rượu cho ba đi con, mày đánh con rể tao hay sao mà nó như này?
Tiểu Ly rượu thì vẫn cứ rót nhưng chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi, thậm chí em ấy còn chẳng thèm đưa cái ly tận tay tôi mà quăng cái bẹp xuống bàn, phũ vãi chày. Thấy cô con gái “rượu” không có chút phản ứng, nhạc phụ cũng không thèm đoái hoài gì đến nữa, chỉ tập trung vào ăn và uống. Bỗng, tiếng thằng nhóc Tuấn khiến tôi muốn lộn cái bàn:
– Chị hai có người yêu mới nên ghét anh Phong chứ gì, hây dà, yêu với đương.
Thằng nhóc nói như ông cụ non khiến song thân phụ mẫu cươì tét rốn, ấy thế cơ mà hai nhân vật chính của câu chuyện thì lại chẳng có chút phản ứng gì đặc biệt, cứ chai lỳ như lúc nãy mà thôi. Tôi không chấp thằng nhóc, vậy nên tôi cũng chẳng muốn quan tâm xem sự tình như nào, tôi chỉ hai tay chống cằm mà ngắm Tiểu Ly bé bỏng của tôi một cách say đắm và đê tiện mà thôi. Bất thình lình, Tiểu Ly đặt bát cơm xuống bàn rồi quay sang nhìn tôi, khẽ cau mày rồi tát tôi cái bốp muốn lộn mẹ nó cổ rồi bỏ lên phòng:
– Con no rồi.
Trong khi mặt mũi tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì bạn nhậu lâu năm đã tiến đến an ủi:
– Thôi, gái gú là phù du, rượu ngon mới là tất cả, uống mày.
– Con thua, Ly cứng đầu quá, xin lỗi mãi rồi, hức hức.
Tôi chả hiểu sao Tiểu Ly lại tát tôi nữa, nhưng chí ít thì có vẻ là em ấy vẫn còn một chút tí tẹo cỏn con gì đó gọi là để mắt đến tôi. Chả biết nữa, cơ hội vẫn:
– Ba mẹ ơi con đi có việc chút ạ.
Tiểu Ly sửa soạn các thứ, ăn mặc sạch sẽ bóng bẩy, trông đẹp… trai hẳn lên:
– Tiểu Ly, cho anh đi nữa, anh chở em đi.
Nhạc phụ nhạc mẫu thật là tâm lý, cũng nhân cơ hội đó mà thêm mắm thêm muối giúp đỡ thằng con rể đáng thương này:
– Tao không biết hai đứa giận dỗi nhau chuyện gì, nhưng Ly này, thằng Phong nó chờ mày từ 5h sáng đến giờ mà mày cứ như vậy là sao, có gì thì hai đứa từ từ rồi nói.
– Đúng rồi đấy, ba không biết, nói chung là năm sau phải có cho tao một con bé con để tao ẵm nó đi chơi, vậy thôi.
Ngoài mặt thì vẫn tỏ vẻ đau khổ, thế nhưng mà trong thâm tâm tôi lúc này thì sướng như muốn bay con ngừa nó lên giời. Ơ nhưng mà:
– Hứ.
Tiểu Ly hếch mũi lên và đi một cách vô cùng… kệch cỡm, cô nàng bỏ ngoài tai tất cả những lời ngon tiếng ngọt nãy giờ mà từ từ tiến ra phía ngoài, bấm điện thoại gọi cho một ai đó rôi lẳng lặng đứng chờ ngoài cổng.
Nhận thấy tình hình có vẻ như đã đến hồi kết, tôi cũng nên biết thân biết phận mà té cho nhanh không lại mang tiếng đi cầu xin tình yêu của con gái nhà người ta. Trước mặt tôi thì nhạc phụ nhạc mẫu nói vậy để giữ chút thể diện, kiểu gì lúc chỉ có gia đình họ với nhau thì không xúm lại chửi tôi mới là lạ, thứ gì đâu chai lỳ thấy ớn, ở nhà người ta từ sáng tới trưa mà vẫn không thèm về.
Tôi lết cái thân tàn ma dại của mình ra cửa với một bộ mặt nặng trĩu, thiếu sức sống, tôi chỉ biết cắm mặt xuống đất mà đi, tôi chẳng muốn nhìn Tiểu Ly nữa, sợ em ấy lại không vui. Thở dài ngao ngán, tôi leo lên xe, hất cái bộ mặt ủ rũ lên, cố gắng rặn hết cứt ra mà cười nốt một cái khổ đau sau một ngày chinh chiến cũng đau khổ không kém:
– Em đi chơi vui vẻ, anh… về đây.
Chưa kịp nổ máy xe, Tiểu Ly đã nghiêm mặt:
– Ông định đi đâu đó?
– Anh… về thôi.
– Không phải qua nhà… chị Linh à?
– Không… chị Linh sắp cưới anh Mạnh rồi, anh qua đó làm gì. Đừng mắng anh, anh đi liền mà.
Cô nàng lắc đầu cười mỉm:
– Ai mắng ông, thế ông không định chở tui đi chơi à?
Cái luyện gì thế, con này có phải là cái con ban nãy mới tát tôi hay không, rõ ràng ban nãy còn làm mình làm mẩy mà, sao giờ tự dưng lại thay đổi 180 độ thế. Thiệt đúng là mấy con đàn bà, không thể nào mà hiểu nổi:
– Hả?
– Có đi hông hay để tui đi vô lại nè.
– Á á có có, đi, lên xe đi.
Tiểu Ly cười tươi như hoa, ôi lâu lắm rồi tôi mới được thấy lại cái nụ cười đó, bữa giờ làm mặt lạnh không hà:
– Đi thôi, go go go.
– Em tha cho anh rồi hả?
– Tha gì, tui với ông có là gì mà tha, đi đi, nói nhiều.
Chả biết từ bao giờ, tôi đã nghe lời Tiểu Ly rẳm rắp, bảo gì nghe nấy, cứ như con chó. Nhưng tôi nguyện làm con chó con của Tiểu Ly, em ấy chơi với tôi như cách này còn hơn là cứ bơ tôi đi, coi như tôi không tồn tại, cảm giác đó thật sự rất là khủng khiếp đấy, mọi người có hiểu không.
Tiểu Ly chỉ dẫn tôi vòng và vòng vèo một lúc, lâu lâu lại bảo tôi dừng lại trước quán cafe, nhưng thoáng chốc lại đổi ý đòi đi chỗ khác. Hai đứa chúng tôi rong ruổi giữa trưa hết nửa tiếng đồng hồ, ấy vậy mà tôi vẫn không một lời oán trách, bình thường là tôi chửi cho nát gáo rồi, chả hiểu sao dạo này hiền thế nữa. Quanh đi quẩn lại, rút cục thì cũng đến nơi cần đến. Tiểu Ly ra lệnh cho tôi dừng xe lại trước cửa một quán… cafe… mèo con, cái thể loại mà thả một mớ mèo rồi cho chúng nó chạy lăng quăng ấy. Khốn nạn, tôi chỉ thích chó thôi:
– Xuống coi, không vô thì về.
– Có mà có mà, anh xin lỗi, em vào trước đi, anh cất xe.
Tiểu Ly không bỏ tôi vào trước, em ấy vẫn lặng im đứng nhìn tôi cất xe xong xuôi rồi mới từ từ tiến vào trong. Phải nói rằng giữa phố phường đông đúc, giữa biển người mênh mông, vào một buổi chiều âm u lạnh lẽo, được hòa mình trong tiếng nhạc du dương, được vuốt ve nô đùa cùng những chú mèo con đáng yêu quả thực là một cái cảm giác gì đó khiến người ta không thể nào không cảm thấy yên bình được. Thế nhưng, tôi thích chó. Tiểu Ly thì khác, em ấy rất thích thú cưng, bất kể là con gì, chó mèo gà vịt thỏ chuột các thứ, tất cả đều khiến Tiểu Ly vui vẻ và yêu đời hẳn lên:
– Aaaawww, đáng yêu quá, sen đâu, vuốt ve em này cho ta.
Tiểu Ly đưa cho tôi một chú mèo nhóc lông vàng, trông cái chân ngắn của nó chẳng khác nào… Tiểu Ly, mỗi tội là béo khỏe béo đẹp, có chút thịt hơn mà thôi, mỗi tội nhìn cái mặt nó cứ ngu ngu kiểu gì ấy, mắt thì lúc nào cũng ướt, ngơ ngơ như bò đội nón:
– Em ơi lấy cho anh hai cốc… cappuccino.
– Không, đá chanh cơ.
– Á á, một đá… à thôi em ơi cho 2 đá chanh vậy.
Rõ ràng đây là cái quán cafe, ấy thế nhưng tôi thề là tất cả những người đang có mặt ở đây đều đang chỉ chăm chăm mà chơi với mấy con mèo nhóc, chả ai còn tâm trí đâu mà ăn với uống, kể cả tôi dù không thích lắm nhưng cũng đang vật lộn với một… à không hai cái của nợ đây. Của nợ Ly thì đang gặp trò vui nên tạm thời chưa có biến động, còn cái của nợ bé tí tẹo màu vàng này thì đang tìm đủ mọi cách để leo lên người tôi, nhìn cu cậu cứ leo một tí lại té oạch xuống sàn, trông cũng đáng yêu ra phết đấy nhỉ:
– Lên đây, mẹ, vô dụng vãi, chân ngắn mà cứ thích leo trèo… Ai da, sao đánh anh?
– Đồ vô duyên, im đi.
– What the fuckkk?
Tôi lúc này chẳng khác nào hồi bé mỗi lần đi đâu chơi mà quậy phá là y như rằng bị mẹ mắng, mấy lúc đó thì chỉ có ngồi xị mặt ra mà ăn vạ thôi, giờ cũng vậy, cơ mà hồi đó thì mẹ quan tâm tôi, còn Tiểu Ly thì chẳng có tí ti gì gọi là để ý đến cả.
Tiểu Ly dường như thích thú với mấy người bạn nhỏ xíu lắm, cô nàng chơi quên cả giờ giấc, cứ hết bốc em này lại quay sang bốc em kia, tôi thì chỉ ôm khư khư chú mèo vàng từ đầu đến giờ, tôi thích cái bản mặt ngu ngu ngơ ngơ của nó, nhìn cứ tội tội làm sao ấy:
– Về thôi, chán gòi.
– Hả, uống nước đi hẵng, trời vẫn còn mưa lâm râm mà, cảm đấy.
– Pleuuuuuu.
Tiểu Ly có vẻ cũng chẳng quan tâm đến lời tôi nói, cô nàng lè lưỡi trêu tôi rồi chạy lạch bạch ra ngoài xe. Ôi đời tôi từ bao giờ lại phải thành ô sin cho một con bé điên khùng như này hả trời.
Công nhận bình thường thì nóng, mưa cái thì lạnh thấy mẹ, vừa đi tôi vừa run cầm cập, áo thì ngắn tay, răng môi cứ thế mà gõ vào nhau một cách lẫn lộn. Tiểu Ly thì không vậy, con gái mà, lúc nào ra đường chẳng chơi cái áo khoác theo, vừa đỡ đen da, gặp mưa thì cũng đỡ lạnh. Cô nàng ngồi phía sau cứ chúi mặt vào điện thoại, chốc chốc lại ngóc lên nhìn tôi rồi thôi. Dù rằng tôi lạnh tụt cả quần. nhưng đàn ông con trai, lẽ nào lại hỏi xin lòng thương hại của con gái, vậy nên, tôi vẫn cố quay ra sau tỏ vẻ ga ra… à nhầm ga lăng:
– Tiểu Ly, lạnh không?
Cô bé ngóc đầu nhìn tôi, cười tít mắt rồi vòng tay ôm tôi một cái, rất nhanh rồi ngay lập tức rút tay về:
– Hết lạnh nè, Ly quá giỏi, hihi.
– Ế ôm thêm đi, ôm vậy khác gì đâu. Lạnh.
Bộ mặt cún con nài nỉ của tôi cũng chẳng khiến Tiểu Ly động lòng, cô nàng cứng rắn:
– Hông.
– Đi mà, Tiểu Ly oppa, oppa đẹp trai mà, ôm anh miếng thôi!
– Đẹp trai thiệt không?
Tôi nhanh nhẩu, đớp thính rồi:
– Thiệt, đẹp trai so ciu nhất vũ trụ.
– Ò, biết vậy, hì.
Ngơ ngác:
– Ế, không ôm hả?
– Không, mắc gì phải ôm, lo lái xe đi, tung giờ.
– Hức hức.
Tiểu Ly bây giờ đã ở vị thế khác rồi, em ấy không phải là cô nàng dễ bị bắt nạt nữa, cũng chẳng phải là người luôn nhẫn nhịn chịu đựng những trò lố lăng của tôi, chính tôi bây giờ mới là cái người như vậy. Tôi theo đuổi em, không phải là để tôi tiếp tục làm em buồn nữa, tôi biết chứ, thế nhưng em phải cho tôi cơ hội, tại sao em cứ nhây nhây cà chớn như vậy, tôi đáp đôi dép vào mặt cho thì lại hỏi sao tôi vui tính. À mà này, mấy bạn nữ muốn bắt chước Tiểu Ly thì thôi nhé, bỏ đi, cho tôi xin, làm khổ con trai bọn tôi như vậy là đếu có hay ho gì đâu, thiệt.
Trong lúc tôi đang tuyệt vọng nhất, Tiểu Ly oppa của tôi vẫn biết cách làm cho trái tim tôi sôi động trở lại. Một cơn gió lạnh buốt vừa thoảng qua khiến toàn thân tôi như đông lại thành đá, thì bỗng, từ phía sau, Tiểu Ly bé bỏng vòng tay ôm lấy tôi, áp mặt vào lưng tôi, em ôm tôi chặt, chặt lắm. Em chẳng nói gì cả, tôi cũng vậy, thế nhưng tôi biết, tôi biết em đang chơi một trò chơi, và trò chơi này, tôi là người phải kết thúc nó. Trò chơi có thể khiến mối quan hệ của chúng tôi trở nên tốt đẹp hơn chăng… Chả biết nữa, nhưng tôi nghĩ là đã đến lúc tôi phải biết quan tâm Tiểu Ly nhiều hơn, phải ở bên cạnh em nhiều hơn và không được làm bất cứ điều gì có lỗi với em nữa, phải không?
Trở về nhà sau một buổi chiều đầy thu hoạch, tôi tạm biệt Tiểu Ly một cách quá đỗi là tự tin, nhưng mà:
– Vào nhà đi không cảm lạnh, anh yêu em.
– Cuối tuần cho ảo tưởng một chút thôi, tuần sau thì không có đâu, bai sếp.
– Hả?
Nói rồi, Tiểu Ly quay mặt lạnh lùng bỏ vào trong để lại tôi với bản mặt ngu si không khác gì con mèo nhóc hồi nãy, như vậy là sao ta?