Cái đêm hôm ấy thật sự là một đêm đáng quên nhất trong cuộc đời tôi, tôi không biết tại sao tôi lại bị thả thính một cách ngu xuẩn đến thế, chả biết nữa, dù gì con trai mà lâm vào tình cảnh như vậy, không phang kể cũng hơi phí.
Nhưng nói thì nói vậy, một tiếng sướng mà cả năm khổ, tôi không nhớ lúc đó tôi đã làm những gì, chỉ biết là sáng hôm nay, tôi cảm thấy thực sự rất tồi tệ, một cảm giác khốn nạn và suy sụp không tả được. Nhìn Linh bên cạnh, tôi chỉ thấy ghê tởm, nhưng là ghê tởm chính tôi. Tại sao tôi lại có thể sống một cách hai mặt như vậy, tôi đâu có make up như Linh, sao tôi lại làm vậy với Tiểu Ly, tại sao?
Không ai nói, Ly sẽ không biết, nhưng tôi sợ Linh, tôi sợ Linh sẽ không để tôi dễ dàng mà đi như vậy. Ôi, 1 năm quen biết mà tôi vẫn không thể hiểu nổi cô gái này, từ ngoan hiền đáng yêu giờ lại nguy hiểm một cách ghê sợ:
– Gấu…
– Xin lỗi, tối qua… anh
Linh mỉm cười, nhìn Linh cười mà tôi thấy tanh quá, hình như cắn mẹ phải lưỡi rồi:
– Không sao… Linh của gấu mà, hì.
– Linh à, anh với em…
Tôi chưa nói dứt, Linh đã ôm chầm lấy tôi, cô nàng nói mình bị bệnh, ừ thì tôi vẫn tin, nhưng lòng tin ấy giờ lung lay nhiều lắm:
– Anh… xin lỗi, anh với em không có kết quả đâu, tối qua, là anh không tự chủ được… nhưng anh không thể làm chuyện có lỗi với Tiểu Ly, chào em.
– Gấu… cứ đi đi, chị không sao đâu.
Linh nhìn tôi bằng ánh mắt đượm buồn, mẹ, diễn hay thật thì tôi không chắc, cơ mà tôi hay bị xiêu lòng lắm, vậy nên phải tranh thủ mà chạy thật nhanh, chạy nhanh và không ngu gì quay đầu lại.
Mệt mỏi trở về nhà, tôi toan vào phòng đánh một giấc, thì:
– Đậu mẹ nhà mày Trân ơi, bố dặn mày đi ỉa đóng cửa bao lần rồi, con chó này.
– Aaaaaaaa, mẹ ơi thầy định chịch con, aaaaaaaa.
– Thầy thầy cái lồng, nhét cứt vào mồm đấy.
– Thầy đi đi, nhìn gì mà nhìn.
– Uầy, màu hồng à?
– Ngu, màu tím.
– Đm.
Tôi không giỏi cãi nhau, vậy nên tôi biết thân biết phận mà né khỏi nhỏ Trân, tôi mới chịch tối qua, giờ còn mệt lắm… đùa đấy, nghĩ bậy là nhét cứt vào mồm nhé.
Đã gần 7h, tôi phải chuẩn bị sang đón Tiểu Ly đi làm, hôm qua em ấy đã mệt mỏi rồi, tôi lại còn ở lại với chị Linh nữa, thật là không phải. Tiểu Ly hay tự nhận mình đẹp trai và em ấy cũng thích tôi khen em ấy như vậy, lại còn bắt tôi gọi là oppa nữa, chuẩn rồi, Tiểu Ly lép, ahahaha.
Tôi có mặt trước cửa nhà Tiểu Ly sau đó 5p, tôi đến rồi mới gọi, thử xem em ấy nhanh chóng như nào:
– Oppaaa, đi làm thôi, em tới rồi.
– Chờ anh một tí, anh thay quần áo nha, umoahhhh.
Tiểu Ly nhí nhố cả trên điện thoại. Và không ngoài dự đoán, cô nàng chẳng bắt tôi chờ quá 5p, chắc là đã trang điểm sẵn rồi, chỉ chờ tôi đến là lướt thôi.
Tiểu Ly bé bỏng bữa nay quần jeans áo thun một cách sành điệu, chỗ tôi chỉ có ngày lễ hay đại loại vậy là phải mặc đồ vest, ngày bình thường thì thoải mái, miễn là không ngắn quá hay hở quá là được. À quên, Tiểu Ly mới nhuộm tóc highlight pha trộn đen trắng, chất lòi:
– Aaaa, oppa thần điêu đại hiệp, chào anh ạ.
– Ngoan, chở oppa đi ăn sáng đi, lẹ nào, go go go.
– Oppa ơi?
– Gì cưng?
– Khùng.
Cô nàng chẳng thèm bận tâm, có vẻ như bị trêu hoài cũng chai rồi:
– Ê con kia sao không phản ứng gì vậy?
– Quen gòi.
– Định mệnh, chả có tí hài hước nào, ăn gì đây?
– Hòa Minzy, yeahhhhh.
– Con điên, ăn sáng cái gì???
Tiểu Ly xị mặt, phụng phịu, cô nàng vòng hai tay ôm chặt lấy tôi từ phía sau, tựa cằm lên vai tôi:
– Ly muốn ăn chó con, ăn nhá?
– …
– Cho đi mà, pleuuuu.
– Anh bảo bao lần đi xe đừng có quay lưng lại như vậy, té rồi làm sao?
Đến lúc này thì Tiểu Ly chu choe đã hết chu choe, em ấy chuyển mình sang chế độ “angry birds” và bắt đầu đấm lưng cho tôi xối xả:
– Lép kệ tui, ông dô diên vừa thôi, aaaaaa, chết đi.
– Á … hahaha, đau anh, thôi tiểu thư ơi, đừng đánh nữa, yêu em lắm mà.
– Chê lép nữa đi, ngắt dú đó.
– Dạ thôi ạ, oppa tha cho em, hì hì. Ăn bánh canh ha?
– Không ăn, đồ Phong cức.
– Oppa bị điên à, tát cho cái lật mặt giờ.
Không phải là tôi không nhận ra nhưng hình như Tiểu Ly không muốn nhắc đến chuyện của chị Linh tối hôm qua, vậy nên tôi cũng chẳng hà cớ gì lại lôi cái chuyện vớ vẩn ấy ra cả, chúng tôi đang rất vui vẻ mà, nhỉ:
– Babi babi Ly muốn ăn cái kia.
– Sao oppa muốn gì?
– Bánh căn kìa, ngon lắm.
Tôi ghét bánh xèo và bánh căn, tất cả mấy món ăn mà phải ra quán gọi mới bắt đầu đổ bột vào khuôn, lâu vch mà chả được tác dụng gì. Nhớ có lần đi ăn bánh xèo, khách đông, bà chủ làm mỗi người một cái xoay vòng, lâu vcđ, tôi nhớ là tôi chỉ được 2 cái và từ đó thề không bao giờ nhúng vào nữa, cơ mà:
– Mẹ cái này đông chờ lâu chết bà.
– Không mà, oppa muốn ăn, huhuhuhu, đói bụng lắm, huhuhuhu…
– Thôi thôi ăn ăn, đừng hét lên nữa, người ta nhìn.
– Kệ người ta, đồ chó con.
Hai đứa tôi là chúa đi trễ, 7h làm mà 8h mới đến, may mà sếp đi công tác hoài, thế nên chẳng ai nhắc cả, mỗi tội là chỉ đến muộn vì ăn, thật là chẳng ra thể thống gì:
– Lâu quá Ly ơi, chết nè.
– Từ từ đi, sắp xong gòi, yeahhh, cô ơi bánh trứng cút của con. Hai cái cho babi một cái nè, hì hì.
– Đệch mẹ chờ nửa tiếng được một cái, méo ăn nữa, về.
– Ly muốn ăn, huhuhuh… cô ơi làm cho con đi, con đi làm nữa.
Bà chủ quán, à không, cả quán đều quay sang nhìn Tiểu Ly như một nhân vật ngoài hành tinh, ai đời to đầu rồi ra đường còn mít ướt, mà nhỏ mít ướt xạo thôi, có cứt mà khóc ấy, lanh lắm:
– Rồi rồi hai đứa ăn chỗ này đi, cô làm sẵn cho khách mà chưa lấy.
– Con cám ơn ạ, hì hì. Nè ăn đi, đừng dỗi mà, babi.
– 10 cái, thôi ăn xong té, lâu méo chịu nổi.
– Mua trà đào cho Ly nha.
– Rồi rồi, oppa à, yêu vãi luôn. Đẹp trai dễ sợ.
Tôi bẹo hai má của Tiểu Ly, cô nàng nhỏ tí nhưng mà hai má nhéo vẫn phê lắm:
– Đau đau mà, bỏ ra tui ăn.
Tôi sẽ không kể một ngày làm việc tại công ty, vì nó quá nhàm chán, không có sếp, tôi chỉ lo ngủ, còn Tiểu Ly thì sổ sách tứ tung, lâu lâu chán thì lại mò sang cột tóc cho tôi, túm lại là phòng có hai đứa, làm gì thì làm.
Chiều hôm đó, tôi xin nghỉ, chính xác là tôi tự nghỉ, tôi ở nhà để chuẩn bị cho một trận chiến đẫm máu, một cuộc chiến phải có người thắng kẻ thua, không thể nhân nhượng, số là:
– Hai ơi hư cụ nó tay cầm rồi, ba cái đồ ho lao, vứt đi.
– Đù má con chó, 5 lít của bố, huhuh, khốn kiếp.
Nhỏ Trân không màng đến lời tôi, nó lại tiếp tục bấm và bấm:
– Chiêu cuối của ông này làm như nào?
– Ai?
– Ông đẹp trai nè, Randy á?
– Dựng đối thủ lên, ôm cổ rồi ấn nút tam giác.
– Í hay vãi, thắng rồi, ahihi.
Con nhỏ có vẻ thích thú với trò Đô vật Mỹ lắm, tôi cũng khoái coi, cơ mà chơi hơi gà:
– Ê hai, con gà, chiến không?
– Mày tuổi chó đòi solo với tao.
– Thì bơi vào đây, chị ngán cưng à?
– Cái địt phẹ, chấp mày đánh Randy, tao đánh 619 đủ hiếp.
– Yolo, hihi.
Tất nhiên là tôi thua, vì dù sao tôi cũng méo thể nào làm nổi cái chiêu cuối của anh chàng 619 này, nó khó méo chịu được:
– Hai ơi có ai nói hai rất đẹp chưa?
– Chưa. Thì sao?
– Đúng mẹ rồi vì hai có đẹp trai đâu, ahihihi.
– Con chó bố tụt quần mày.
Hai anh em đuổi nhau chạy toán loạn trong nhà. Chỉ đến khi điện thoại reo, bầu không khí vui vẻ ấy mới phần nào chấm dứt:
– Hai ơi chị Linh gọi nè!
– Nghe đi bảo tao đang ngủ.
Con nhỏ nhanh nhẩu:
– Chị hai ạ, Chưn nè, anh hai đang thay đồ chuẩn bị qua với chị hai đó, thích nha.
– Hì, cho chị gặp hai tẹo nào.
– Này, á, chị hai ơi anh hai định đấm em đó, em chạy đây, á á á á á…
Con nhỏ quăng điện thoại lên giường rồi ba chân bốn cẳng chạy xuống nhà, tôi dù đang không thoải mái lắm nhưng vẫn phải phụt cười, con này phải gọi là siêu quậy, tương lai không thua kém chị Vân của nó đâu, haiz.
Tôi vừa toan lấy điện thoại thì con nhỏ thò đầu vào, lí nhí:
– Chị hai bị bịnh đó, ho tóe loe, á đừng đánh Chưn, Chưn dễ thương.
Nhấc máy lên, tôi mệt mỏi và có phần thương cảm:
– Linh hả, em còn mệt không?
– Khụ… khụ… chị không sao, gấu… khụ… rảnh không mua hộ chị cái gì ăn với, chị chưa ăn gì cả.
– Ôi anh xin lỗi, anh quên mất là em đang bệnh, chờ anh tí anh qua liền, nằm im trên giường đấy.
– Chị biết rồi, hì.
Thiệt tình là trông tôi cũng giống cái loại quất ngựa truy phong lắm, ngủ với con gái nhà người ta, chạy thục mạng, con người ta đang bị bệnh cũng không quan tâm nữa, vãi đạn.
Tôi vòng ra đầu hẻm mua cho Linh một tô cháo thịt với một ít bánh kẹo, mấy lốc sữa rồi tót qua nhà Linh. Bố mẹ Linh vẫn chưa vào Nam nên giờ thì Linh chỉ ở một mình, tôi không quan tâm không lẽ để Mạnh đao quan tâm à? Mà chả biết, Linh đa tình lắm, ai mà ngờ nổi chứ.
Khi qua đến nơi, Linh đang nằm ngoan ngoãn trên giường, cuộn tròn trong chăn, mắt nhắm nghiền, chắc là đang ngủ say. Tôi ngồi xuống cạnh Linh, không khỏi động lòng trước gương mặt xinh xắn ấy, tôi đưa tay vuốt ve đôi gò má đáng yêu, cảm xúc dâng trào.
Linh nắm lấy cánh tay tôi, ngồi bật dậy và ôm tôi thật chặt. Chẳng hiểu sao, tôi không phản kháng và chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác, Linh thật sự đã thay đổi và tôi nên tin tưởng Linh một lần nữa, vậy còn Tiểu Ly bé bỏng thì sao:
– Gấu ơi, chị lạnh.
– Anh mua cháo cho em này, ăn rồi uống sữa.
– Chị chả ăn đâu, cần gấu thôi, hức.
Linh khóc, những giọt nước mắt thấm ướt tâm can tôi, tôi không biết mình phải làm gì nữa, thật sự tôi buồn ỉa quá… Ủa nhầm, tôi mệt mỏi quá, ahuhuhu:
– Linh à, anh không…
– Gấu ơi chị yêu gấu nhiều lắm.
– Đừng vậy mà Linh, anh và em đã chấm dứt rồi, chuyện tối qua là anh không tốt, anh biết mình có làm gì cũng không bù đắp được, chỉ xin em hãy quên anh đi, hai chúng ta bắt đầu sống một cuộc sống mới. Em có Mạnh, còn anh phải quan tâm Tiểu Ly, anh có lỗi với em ấy nhiều quá rồi…
Linh càng ôm tôi chặt hơn, khóc lớn:
– Huhuh… chị không cần ai hết, gấu đừng ghét chị mà… chị xin lỗi… huhu…
– …
– Từ trước đến giờ chị đâu có làm gì sai với gấu đâu mà… hức… chị đang cố gắng làm một cô gái biể quan tâm đến người yêu… hức… gấu tin chị đi.
Tôi cảm thấy thật khó xử, tương lai và tình yêu của tôi bây giờ, nó cũng đen tối và xám xịt như bầu trời ngoài kia, sắp mưa và chỉ trực chờ nổi cơn thành bão.