Bác trai kéo tôi và thằng kia vào trong nhà. Trông thế chứ tôi thấy ba, à không, tôi phải gọi là bố, vì chị Linh gọi bố, sau này làm rể tôi sẽ quen. Ok, bố chị Linh khá là hiền, ông nói chuyện với tôi và Mạnh đao một cách cởi mở và phấn khởi, không như một số ông bố có con gái khác, lúc nào cũng như hùm như cọp:
– Hai thanh niên, tự nhiên lên, không phải ngại. Mạnh thì cũng quen rồi, còn cháu Phong nhỉ?
– Dạ?
– Năm nay cậu bao tuổi rồi?
– Dạ con 23 ạ.
– Vậy là nhỏ hơn con bé Linh rồi.
– Linh toàn bắt con gọi Linh bằng chị đấy ạ, thành ra bây giờ Linh xưng chị em, con thì anh em.
Bác trai cười giòn, vỗ vai tôi:
– Khà khà, ngày xưa bác cũng tán mấy cô hơn tuổi, quanh đi quẩn lại cũng cua được em kia.
– Ai ạ?
– Đấy, em gái đang chỉ con bé Linh làm bếp kìa.
– Bác nhỏ tuổi hơn bác gái ạ?
– Có làm sao, người ta bảo phi công lái máy bay bà già, có bao giờ là lái máy bay ông già đâu, không phải lo, hahaa.
Bác trai cười, tôi cũng cười theo, duy chỉ có Mạnh đao là không, nó ngồi trầm tư suy nghĩ vớ vẩn gì đó. Chị Linh hình như nghe thấy bác trai nói xấu mình nên cũng nhăn nhó quay ra liếc tôi và bác trai:
– Bố! Bố kì cục quá đi!
– Ơ hay cái con bé này, bố đang tìm chồng cho mày mà mày lại bảo kì là sao?
– Bố toàn trêu Phong chứ gì? – chị Linh nhăn nhó
– Ối thôi, nuôi gần 30 năm giờ nó bênh người yêu, không thèm bố nó, hây dà, biết vậy làm 2 đứa con trai có phải hơn không, giờ thì 2 con vịt giời. Con này sắp bay, con kia chắc 5 năm nữa cũng lượn, khổ, chậc chậc.
– Bố này, con đi nấu cơm đây, kệ bố đấy.
Bác trai đứng dậy, vươn vai rồi đi vào trong, bỏ lại tôi và con chó bê đê mặt cứt đầu đầy phân Mạnh đao đối mặt nhau:
– 2 thanh niên tự nhiên nhé, bác đi gọi điện thoại một lát.
– Dạ vâng ạ.
Bố chị Linh vừa đi khỏi, tôi đã chớp thời cơ gây hấn ngay:
– Mạnh, sao mặt ngu vậy em, thèm xương à?
– Đm mày thằng nhãi, mày thích cái đéo gì?
Nó lại lồng lộn lên chạy tới túm cổ áo tôi. Dĩ nhiên là tôi có thể đánh nó, nhưng tôi đâu ngu. Đây là chiến trường, nhưng đánh nhau ở đây là tối kỵ, vậy nên, tôi méc:
– Linh ơi Mạnh định đánh anh!
Chị Linh không ra, nhưng cũng biết là tôi quậy:
– Nhây vừa thôi, lì quá mà.
– Linh hết thương anh rồi hả?
– Chị ghét em.
Nhận thấy vị cứu tinh có vẻ đếch quan tâm lắm đến chuyện này, tôi đành chủ động giảng hòa:
– Ôi anh Mạnh, tại sao anh lại có thể đẹp trai như vậy, em thật ngưỡng mộ anh quá.
– Câm mồm lại đi, thằng lẻo mép, một lần nữa đừng trách tao.
– Đừng trách tôi tại sao tôi lại trở nên như thế, tôi không thật lòng… á á á, anh ơi, tha cho em anh ơi, anh.
Mạnh đao giơ nắm đấm lên khiến tôi muốn bĩnh ra quần. Đùa đấy, tôi sợ quái gì nó, chẳng qua… ok, tôi hơi ớn ớn thôi mà, tôi bình thường đã gọi là to cao rồi, thằng này to hơn cả tôi, nhìn cái bắp tay của nó làm tôi liên tưởng đến món bắp bò, giờ mà có nồi lẩu ở đây thì tuyệt:
– Ngậm mỏ chó mày đi, thằng nhãi.
– Dạ anh, anh thả áo em ra với, mẹ, áo mới ủi đấy… á á á, anh cứ nắm đi ạ.
– Hừ.
Mạnh đao buông tôi ra, nó đi từ từ vào trong nhà, định la liếm gì đó trong bếp, chắc kiếm xương, lâu lâu đi ăn phở tôi hay thấy mấy con cờ hó chạy lăng xăng nhặt xương gặm, Mạnh đao chắc cũng vậy.
Và không ngoài dự liệu của tôi, vài phút sau, chị Linh phụng phịu đi ra, ngồi bẹp xuống bên cạnh tôi, chẳng nói chẳng rằng. Theo thói quen, mà chắc chẳng cần quen nữa, nhìn cái mặt yêu như vậy ai mà không muốn bẹo má chứ:
– Ai trêu Linh của anh nào?
Chị Linh quay sang lườm tôi rồi đánh tôi cái bốp vào ngực:
– Á đau, dê, định bóp vếu anh à?
Bà chị của tôi không nhịn được, bật cười, vì quê nên lại đánh tôi mấy cái nữa, người đâu mà kì cục:
– Đánh anh nữa là anh ôm đấy nhé!
– Còn lâu – chị Linh phồng má
Đã bảo rồi, đừng có thách Phong mà. Vừa dứt câu, tôi đã kéo chị Linh lại rồi ôm chặt vào người. Ôi cái mùi con gái sao nó thơm như này, chắc cũng phải ôm dài dài, huhu:
– Aaaaa, dê, bỏ chị ra mà.
– Nằm im coi, lì là bốp vếu thật đấy.
– Đồ… dê, tránh ra.
– Ế ế anh đùa mà, đừng có giận, Linh.
Chị Linh như tôi nói, ít khi nhõng nhẽo lắm, mà bà ấy đã nhõng nhẽo thì khó dỗ hơn cả Tiểu Ly, mới trêu có tí đã mếu xị rồi:
– Bé Linh ơi bé Linh à, ai chọc em khóc vậy nè?
Chị Linh vừa dụi dụi mắt vừa chỉ tôi, nhìn yêu cực, lâu lâu lại khịt khịt mũi nữa, chả khác gì con bé Trân hồi nhỏ:
– Chị ghét… khịt… Phong rồi, lát mách bố.
– Ôi Linh không thương anh thì anh chết.
– Kệ Phong luôn, cho Phong chết đi.
– Linh hâm!
– Linh xinh!
– Anh yêu em.
– Nói hoài thôi.
– Nói khi nào đồng ý thì thôi.
– 10 năm nữa đi, lêu lêu.
Chị Linh biết chứ, biết tôi thích chị, nhưng mà chị Linh vẫn không làm khó dễ tôi, vẫn cho tôi cơ hội. Mà không, tôi cảm thấy chị Linh thiên vị cho tôi nhiều lắm luôn ấy. Mạnh đao chắc là chỉ có bơm đểu với mẹ chị Linh được chứ bác trai cũng công bằng lắm, không lay chuyển được đâu:
– 10 năm nữa Linh hâm sẽ là bà già 40 tuổi, Linh sẽ ế, hahha.
– Linh chả cần, Linh ở với bố mẹ nhé, hứ.
– Nhưng không, anh sẽ cưới Linh ngay, Linh năm 40 tuổi chỉ việc chăm con thôi, anh đi làm nuôi hết.
– Khùng, tự kỉ.
– Sao đang nấu cơm chạy ra đây?
Chị Linh vừa nói vừa đấm tôi, mỗi một câu lại đấm mấy cái, nhẹ thôi nhưng mà cứ hâm hâm kiểu gì ấy:
– Chị nhớ ai đó nên chị ra đây, hì.
– Xạo đi.
– Không tin thì thôi, lêu.
– Này này sao cứ đấm anh thế hả?
– Chị ghét Phong.
– Anh yêu em mà, chụt chụt.
– Ai cho mà yêu?
– Bố cho.
– Chả liên quan đến Linh.
– Linh cho.
– Linh cho hồi nào?
Nhận thấy cái độ nhây của bà chị này còn cao hơn cả tôi, vậy nên, tôi ứ thèm cãi nữa, tôi đẩy đầu chị Linh gục lên vai tôi. Vòng tay sang ôm Linh hâm, cô nàng vẫn nằm im sụt sịt, chẳng phản ứng gì:
– Linh này?
– Linh đây.
– Cho anh vài tháng, em sẽ yêu anh cho coi.
– Ừm, hì.
– Khi nào yêu thì nói anh để anh khỏi tán nữa.
– Linh biết rồi. Linh không có hâm.
– Có nói Linh hâm đâu?
– Kiểu gì chả nói, lêu.
– Đúng là hâm.
– Đó, thấy chưa?
– Hahahaha…
Hai đứa lại cười, được một lát thì chị Linh ngủ mất tiêu, cứ nằm im gục lên vai tôi như vậy đấy. Con gái con đứa lười biếng thấy sợ, mẹ thì nấu cơm ra đây ngủ với trai, tặc tặc.
Tôi không dám ôm chị Linh, tôi cũng không dám động đậy sợ chị Linh tỉnh giấc, vậy nên, tôi cũng nhắm mắt ngủ luôn. Hai đứa tựa vào nhau ngủ, cảnh tượng cứ lãng mạn như phim Nhật Bản ấy, kaka.
Và lúc tôi mở mắt ra, vâng, tuyệt vời, tôi đang nằm lên đùi chị Linh và cô nàng thì đang nhổ tóc sâu cho tôi, đậu xanh:
– Á Linh dê.
– Nằm im, động đậy chị đuổi về đấy.
– Làm trò gì vậy, mới cắt tóc cả trăm bạc đấy.
– Tóc sâu này, chị nhổ cho.
Công nhận nhìn chị Linh cận mặt thế này, thấy cô nàng càng xinh, mặt chăm chú nhìn qua nhìn lại nhổ tóc cho tôi nhìn đáng yêu phết, lâu lâu lại liếm mép, thấy tôi nhìn trộm, tiện thể lêu lêu luôn:
– Nhìn trộm, xấu.
– Nhìn Linh, xinh.
– Linh xinh, hì hì.
– Xong chưa, trọc rồi hay sao ấy.
– Chờ tẹo để chị cột tóc cho.
– Thôi đi tóc có chút xíu sao cột, cho anh dậy đi mỏi quá, bố mẹ thấy bây giờ.
Chị Linh bĩu môi:
– Kệ bố mẹ, chị chả sợ.
– Kì lắm.
– Vậy thôi, chả thèm.
Chị Linh đâm dỗi, hất đầu tôi ra, đứng dậy ngồi sang chỗ khác, giả vờ cầm sách đọc. Tôi từ bé không thích cắt tóc, vì mỗi lần cắt tóc xong nhìn tôi như dở hơi, bạn bè trêu cả tuần. Giờ lớn biết bắt chước với cả thoải mái đầu tóc nên tự tin hẳn, ấy vậy mà cứ gặp chị Linh là phải chỉnh tóc chỉnh tai liên tục. Ban nãy chị Linh xới tung đầu tôi lên, giờ phải vừa dỗ vừa chải lại tóc, nhìn giả tạo thật:
– Linh ới… Linh à… Sao Linh nhăn thế, Linh ơi Linh ơi… cho Linh cột tóc này.
– Tránh đi, chả thèm.
– Linh dỗi hoài, Linh dỗi anh đi chơi với Ly đây!
Tưởng nhắc đến nhỏ Ly, chị Linh sẽ níu tôi lại, ai ngờ cô nàng còn nhăn hơn hồi nãy, mẹ:
– Đi luôn đi!
Vừa đúng lúc ấy, bố mẹ chị Linh với thằng óc chó bê đê bắp tay lẩu bò Mạnh đao bưng đồ trong bếp ra. Chả hiểu thằng này bơm đểu được gì rồi mà nó cười nham hiểm thế kia. Kệ cha nó, tôi phải phi ra bưng đồ hộ hai bác đã:
– Bác để con ạ.
Tôi sắp xếp các thứ đầy đủ trên bàn, lễ phép:
– Hai bác ngồi đi ạ, bác xem còn thiếu gì để con lấy.
Bác gái hiền từ, xem ra chưa có biến động gì:
– Ngồi đi Phong, đủ rồi đấy. Kìa Linh, vào ăn cơm con, ngại à?
– Dạ không.
Chị Linh vừa đi vừa liếc tôi, cái nhìn bén hơn tông đơ. Cô nàng xem ra giận tôi dữ dội, chạy tót qua bên cạnh thằng Mạnh đao ngồi. Dù thừa biết là chị Linh ghét Mạnh đao, cơ mà cứ nhìn chị Linh vừa ăn vừa cười gắp cho nó, tôi đâm ra đau lòng quá xá:
– Anh Mạnh ăn đi, ngon lắm.
– Cám ơn Linh, Linh ăn luôn đi này.
Mặt tôi lúc này y chang lúc bị ỉa chảy, thảm hơn cái giẻ lau nhà. Vừa ăn vừa nhìn chị Linh mơn trớn thằng kia, tôi như người mất hồn, gắp có quả trứng mà trượt lên trượt xuống:
– Phong, sao đấy, lấy cái thìa cho dễ này!
– Dạ… dạ vâng ạ, bác để con.
Chẳng để cho tôi kịp phản ứng, bác gái tiếp tục bài vở:
– À Phong này!
– Dạ?
– Bác nghe nói cháu nhỏ tuổi hơn Linh à?
– Dạ vâng, con nhỏ hơn Linh 3 tuổi.
Mạnh đao nhìn tôi cười đểu, chả nhẽ là bơm đểu cái chuyện này, tuổi tác thì quan trọng gì chứ. Cơ mà ban nãy nó ở trong cũng phải nửa tiếng, chắc cũng phải làm được cái quái gì rồi ấy:
– Ừm, bác thì không muốn can thiệp vào chuyện của mấy đứa, nhưng mà cái Linh nhà bác, nó trẻ con lắm, sợ gặp người nhỏ hơn nó không nghe lời…
Mẹ chị Linh lấp lửng, ý chừng muốn nói tôi trẻ trâu nên Linh không nghe lời tôi, suy ra Mạnh đao dủ tiêu chuẩn, thành ra cuối cùng là không thích tôi, cứ nói thẳng ra, vòng và vòng vèo sốt cả ruột:
– Bà này, tôi thấy đây là chuyện riêng của mấy đứa nhỏ, bà đừng nói vậy tội nghiệp thằng Phong.
– Thế ông bảo tôi không lo cho con gái tôi?
– Ý tôi không phải thế, nhưng đừng áp đặt quá, không tốt.
– Thế nào là áp đặt, tôi chỉ suy nghĩ tốt nhất cho con Linh thôi.
– Bà ăn nói ngang như cua.
– Ông bảo ai?
– Tôi bảo bà đấy, làm sao?
Và mọi chuyện có vẻ càng lúc càng căng thẳng, thấy vậy, chị Linh hét lớn, hình như đã sụt sùi nãy giờ rồi:
– Thôi đi, con sẽ tự quyết định tương lai của con!
Chị Linh lấy tay quẹt nước mắt rồi chạy vụt lên phòng, đóng cửa không cho ai vào mặc cho hai bác ra sức gọi. Tính chị Linh thì biết suy nghĩ, cũng lớn rồi, thế nên không thích bị quản lý hay áp đặt, đó là lý do tại sao chị Linh không thích Mạnh đao. Hôm nay gặp chuyện này, cô nàng cũng khó xử lắm rồi, bố mẹ lại cãi nhau thành ra xúc động mạnh như vậy cũng là điều hiển nhiên thôi.
Cả tôi, hai bác và Mạnh đao đã làm đủ mọi cách vẫn không tài nào gọi được chị Linh. Tôi chả biết là vô tình hay cố ý, nhưng Mạnh đao vẫn nhìn tôi cười khích được, lạ thật:
– Xin lỗi hai cháu, tại bác mà…
– Dạ không sao đâu bác, cháu cũng không ngại đâu, để từ từ cháu khuyên Linh, tính Linh trẻ con lắm – Mạnh đao nhanh nhẩu, mẹ con chó thấy cứt là đớp nóng ngay.
Tôi không muốn nói gì, tôi chỉ buồn, chỉ thấy tội chị Linh. Chào tạm biệt hai bác ra về, tôi ngồi thừ ngoài cổng nhà chị Linh và nghĩ ngợi vẩn vơ. Mạnh đao cũng lượn rồi, nó chả quan tâm gì đến tôi, căn bản tối nay nó đã thắng thế. Ủa mà hình như hôm nay chị Linh đi diễn, giờ đã hơn 7h rồi. Nhìn ngó một hồi, tôi phát hiện ra căn nhà bên cạnh có ban công trèo qua được phòng của chị Linh. Không chần chừ, tôi lễ phép vào nhà và sau một hồi lạy lục năn nỉ van xin, cộng thêm việc gán lại cái chìa khóa xe và CMND, họ mới cho tôi lên và leo qua.
Nhà khu này xây đều sát vách nhau, nhưng hầu như nhà nào cũng có lưới ngăn, cũng may là phòng chị Linh thì không. Vừa lên đến nơi, nhìn sang, tôi đã thấy bà chị của tôi đang ngồi khóc thút thít với con gấu bông to tướng trong lòng:
– Cô bé nào mà ngồi khóc nhè thế kia?
Chị Linh nhìn thấy tôi, vội đưa tay lau nước mắt rồi định quay vào trong phòng khiến tôi phải tức tốc phi sang, kéo tay chị Linh lại, ôm cô nàng bé bỏng ấy vào lòng, thật chặt:
– Đừng như vậy mà Linh, bố mẹ cũng chỉ quan tâm em thôi.
– Phong… khịt… kệ chị đi, chị… hức… không… không sao.
Tôi kéo chị Linh ngồi xuống cho cô nàng gục đầu lên vai tôi, chị Linh buồn nên chẳng buồn phản ứng, cơ mà dạo này, à không, mấy lần gần đây, tôi đẩy đầu chị Linh gục lên vai tôi, bà í cũng không phản đối:
– Khi người mình yêu khóc, nắng khắp lối nhưng mây giăng kín lòng… – tôi hát vu vơ
– Hát dở ẹc…
– Vừa khóc vừa cười ăn mười… ấy ấy nhe.
– Kệ chị.
– Không kệ đấy, Linh hâm buồn Phong đại hiệp phải dỗ.
Chị Linh bình thường toàn để tôi chủ động, bữa nay lần đầu dám tự tin một chút, cô nàng dụi đầu vào ngực tôi, công nhận lúc con gái buồn là lúc con trai nhiều cơ hội nhất:
– Chị… xin lỗi chuyện ban nãy.
– Vụ gì?
– Chuyện… chị trêu tức Phong ấy.
– Linh hâm diễn dở ẹc, cứ liếc nhìn anh là anh nhận ra rồi.
– Vậy có giận chị không?
– Anh giận thì ai thương Linh hả, hâm lắm ấy.
– Linh hâm thật, hì hì.
Chưa bao giờ Linh hâm tự nhận mình… hâm, bữa nay buồn thành ra con người khác hẳn. Tôi muốn hôn chị Linh một miếng, nhưng tôi không muốn chị Linh phải khó xử, tôi cũng không muốn chị Linh nghĩ tôi là hạng người lợi dụng. Chị Linh cứ nằm im như thế, cũng ngoan không khác gì Tiểu Ly. Ước gì ngày nào cũng được như này tôi thề ngày mai tôi nhịn… ăn sáng:
– Linh này!
– Ưm?
– Mấy giờ diễn?
– Trễ rồi, lần sau.
– Thiếu người có sao không?
– Chị gọi điện lúc chiều rồi, có nhiều bạn mà.
– Ừ, nhắm mắt ngủ đi, đừng nghĩ nữa thành bà già thật đấy.
Chị Linh ngồi hẳn dậy, đánh tôi một cái vào vai rồi lại gục lên người tôi:
– Hâm à?
– Kệ chị.
– Đi đâu chơi không, anh dẫn em đi.
– Thôi chị chả thích, ngồi vậy thích hơn.
– Linh dê lộ bản chất nhé.
– Hì hì.
Có hai ngày mà chị Linh của tôi đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, vẫn cứ cười suốt đấy nhưng chẳng biết có tủi thân không. Định trêu chị Linh cười nhưng nhìn bà í buồn, chẳng dám nữa. Hay cứ để tôi làm chỗ dựa cho Linh hâm, tôi sẽ bảo vệ và che chở cho Linh, vì thực sự… tôi thích chị Linh nhiều lắm, thật:
– Linh ngốc.
– Chị không có – Linh hâm phụng phịu
– Anh yêu em.
Lần này chị Linh không cười hì hì, cũng chẳng nói nhiều như mọi lần, chị Linh biết tôi đang cố gắng thực hiện lời hứa của mình, lời hứa sẽ khiến chị Linh yêu tôi. Còn bây giờ, hiện tại, đối với chị Linh, tôi cũng vẫn chỉ là một thằng em, một chỗ dựa mà chị Linh có thể nương tựa được, nhưng tôi hứa, không lâu đâu, chị Linh sẽ là người yêu của tôi, thề.