Ở bên cạnh Linh gia sư cũng khá lâu, tôi không thể ngờ là còn có nhiều, rất nhiều những thứ mà tôi chưa từng được biết về người con gái mà tôi đã nghĩ là… hoàn hảo. Nhưng chẳng có ai hoàn hảo cả, tôi biết, nhưng thực chất là tôi vẫn không thể chấp nhận được cái sự thật hiển nhiên và khốn nạn đó, vì sự thực là, tôi, cũng như một số thằng con trai khác của chị Linh, cũng chỉ là niềm vui nhất thời.
Sau chuyến đi chơi Vũng Tàu, chúng tôi trở về thành phố với những niềm vui và hạnh phúc riêng, tôi cũng chẳng biết là có phải chỉ có mình tôi vui hay không nữa, nhưng chí ít thì buổi sáng hôm ấy, tôi vẫn còn mơ mộng, vẫn còn viển vông về tương lai tốt đẹp và về người con gái trong mơ của tôi, người con gái mà tôi đã bỏ hơn nửa năm nay để chờ đợi và mong nhớ, rút cục, cũng chỉ là những cơn ác mộng, những cơn ác mộng mà tôi thật sự không bao giờ muốn nhìn thấy lần nữa.
Hôm đó, đang say sưa với mớ kế hoạch trên bàn sau hơn một tuần nghỉ phép, bỗng, tôi nhận được một lời mời kết bạn từ một cậu nhóc, tôi cũng không rõ lắm, vì avatar của nó là hình… chị Linh. Tính tôi thì rất thoải mái trên mạng xã hội, ai muốn kết bạn thì tôi đều đồng ý cả, miễn sao đừng có liên tục gửi lời mời chơi game hay là tag tôi vào mấy cái thứ hàng hóa vô bổ là được. Như thường lệ, ai kết bạn thì người đó phải mở lời trước, cậu nhóc chào hỏi:
– Em chào anh, anh có phải người yêu chị Linh không ạ?
Nhận thấy chẳng có gì phải giấu, à mà hình như tôi thấy thằng nhóc này like ảnh chị Linh trên facebook liên tục, chắc là fan cuồng của cô hot gơn nhà tôi đây mà:
– Chào em, anh là người yêu Linh, có gì không em?
– Em thì theo dõi chị ấy được 3 năm rồi, em nghĩ là anh nên biết chuyện này.
– Gì thế?
Thằng nhóc bắt đầu up mấy tấm ảnh nó chụp lại về status của một thằng con trai, đại khái là người yêu cũ của Linh, hai người gặp chuyện gì đó, thằng kia lên chửi Linh là cave các thứ, nói chung là nghe cực kì chói tai. Và lẽ dĩ nhiên, với trách nhiệm là người yêu của chị Linh, tôi đâu thể ngồi yên mặc cho người khác xỉ vả người con gái của tôi được:
– Này, chuyện này là sao, mà cậu là ai, sao lại muốn tôi biết chuyện này?
– Anh cứ từ từ để em kể dần dần. Chuyện là chị Linh và anh này quen nhau, lúc đó, anh ấy nói chị Linh đi nhà nghỉ với một ông nào đó, em không biết, nhưng mà không thấy chị Linh phản ứng lại, chỉ thấy ông kia chửi bới rất kinh, em nghĩ là chuyện này cũng có thật.
Tôi im lặng lắng nghe, lúc này đã bắt đầu hoang mang:
– Ừm, khoảng 9 tháng trước thì chị Linh có chia tay với một người nữa, thằng đó nhỏ hơn chị Linh 6 tuổi, thua em 1 tuổi. Có một đợt em để ý là chị Linh hay comment trên facebook của thằng đó lắm. Em cũng thích chị Linh nhưng em biết là em không đủ khả năng, vậy nên em chỉ dừng lại ở mức yêu mến thôi. Đây anh tìm thử facebook tên TH đi, có ảnh chị Linh nhiều lắm.
Nghe theo lời thằng nhóc, tôi tìm thử cái tên TH mà nó nói, ôi thì, những bức ảnh thân mật của chị Linh và thằng nhóc đó đầy rẫy khắp nơi, nào là cũng chơi, cùng ăn, cùng ngủ một giường, rồi thì hôn hít rồi ôm ấp đủ kiểu. Chả hiểu sao chứ lúc này, tôi cảm thấy thật sự khó chịu, tôi thấy trời đất như đang quay cuồng, mọi thứ sắp sụp đổ đến nơi trước mắt tôi. Rồi thì, 9 thắng trước, chẳng phải lúc đó tôi và chị Linh đang quen nhau sao, tại sao lại như vậy. Không muốn chấp nhận sự thật, tôi kéo xuống một chút. Thì đúng là khoảng hơn 8 tháng trước, lúc đó là lúc chị Linh hết like và comment ảnh của nó, chắc đó cũng là lúc hai người vừa chia tay. Lục lại kí ức thì khoảng thời gian đó, tôi nhớ là chị Linh bảo ôn để thi bằng gì đó nên hai đứa cũng ít gặp nhau, chị Linh chỉ đến dạy cho nhóc Trân rồi về, chỉ có lúc đấy, cơ mà mặt mũi thì vẫn tươi cười lắm, có lẽ nào:
– Còn gì nữa?
– Thì mấy tháng trước em thấy chị Linh lại để ảnh với anh nào ấy, relationship luôn mà, đây anh này này.
Vâng, chẳng có gì thú vị, Mạnh đao. Tôi gục xuống bàn, tôi như không tin vào mắt mình được nữa. Chị Linh, người mà tôi đã từng xem là mục tiêu phấn đấu của đời mình, người mà tôi cứ nghĩ là một cô gái hiền lành yếu đuối và vô cùng đáng thuơng giờ đây lại lộ nguyên hình là một con quỷ đích thực, một con quỷ mà người ta thường gọi là… cave. Tôi không thể tin có một cô gái nào có đủ khả năng để trong 2 năm quen với 5 thằng con trai khác nhau, và chưa kể chuyện vừa quen cả 2 3 thằng một lúc nữa. Tôi không phải là một người cả tin, thế nên tôi đã kiểm tra tất cả những thông tin mà thằng nhóc kia đưa cho tôi và có thể cam đoan, đó là sự thật một nghìn tỷ phần trăm. Tôi vào facebook của thằng TH, tôi thấy những comment khen nó đẹp trai rồi hai người trêu qua ghẹo laị, đó không thể là sự ngụy biện, đó chỉ là sự thật bị che giấu bấy lâu nay mà thôi:
– Tại sao em lại nói với anh chuyện này, anh thực sự thấy bực rồi đấy.
– Em cũng như anh, em thích chị Linh, em muốn chị Linh mãi mãi cô đơn để em được an ủi chị ấy.
Tôi không nói nữa, tôi hiểu cái thể loại này, một thể loại cuồng tình, cũng giống như tôi nửa năm nay vậy. Tôi không có ngờ, một người con gái hiền lành, nết na, thùy mị như chị Linh, lại làm điều đó với tôi, và thậm chí là cả với những người khác nữa. Tôi không phải là mẫu người xem trọng quá khứ hay chuyện người con gái còn hay đã mất, chỉ cần biết người con gái tôi yêu yêu tôi là đủ rồi. Thế nhưng, chuyện quen với 5 người trong chưa đầy 2 năm thì quả thực đây là lần đầu tiên tôi thấy một cô gái có khả năng siêu việt như vậy, mà mỗi người chỉ quen trong có vài tháng. Chả biết nữa, nhưng thực sự lúc này tôi đang cảm thấy hết sức hụt hẫng. Chỉ vừa mới một tuần trước, tôi còn lâng lâng như đang bay trên mây khi chị Linh trở về sau thời gian mòn mỏi xa cách, thế mà giờ đây, tôi lại phải gục mặt xuống bàn và đau đớn chịu đựng hình ảnh người con gái tôi yêu nằm trên giường hôn hít với một thằng nhóc thậm chí còn chưa qua tuổi teen.
Tối hôm đó, về đến nhà, cơm nước tôi nuốt cũng không trôi, cứ nghĩ mãi nghĩ mãi và đau… à khoan, có lẽ tôi nên đi vệ sinh. Tóm lại là tôi buồn, buồn nhiều lắm, tôi có thể bỏ qua tất cả mọi thứ để yêu chị Linh nếu chị Linh thật sự là một người con gái chung thủy, thế nhưng, trong trường hợp này, ai dám nói là có thể không quan tâm đến chuyện đó, riêng cái chuyện yêu 2 thằng một lúc là tôi đã thấy ghê tởm rồi chứ nói gì đến 5 thằng. Đó chỉ là mặt nổi, còn mặt chìm thì tôi cũng không dám chắc là có còn thêm vài chục thằng nữa hay không, haiz. Không phải tôi là loại người đểu giả hay không cho chị Linh cơ hội sửa sai, chỉ là tôi không thể nào chấp nhận được việc người tôi yêu, đang ôm tôi ngủ, rồi lại quay sang nhắn tin với một thằng khác… Tôi không muốn làm cho chị Linh phải đau khổ, tôi cũng không phải là loại người thích đánh chửi phụ nữ, có lẽ tôi nên chia tay một cách nhẹ nhàng và thật sự có nhân tính. Nhưng trước tiên, tôi phải làm cho ra nhẽ chuyện này. Tối nay, tôi nói nhỏ Trân là sẽ xin chị Linh cho nó nghỉ, và có lẽ, tôi nên giải quyết nhanh hết mọi chuyện:
– Linh, đi ra quán cafe tí nhé, anh muốn nói chuyện với em.
– Gấu qua đón chị đi, chị có mua bánh cho gấu này, hì.
Tôi không trả lời, chính xác là tôi không thể nào trả lời nổi, cổ họng cứ như bị nghẹn đắng lại, tôi có cảm giác như cuộc sống của tôi đang sụp đổ rất nhanh trước mắt, không gì có thể ngăn cản được.
Trông thấy tôi, chị Linh đã tí tởn chạy lại, tay cầm một cái hộp nhỏ xinh:
– Gấu ơi có bánh này, gấu mang về cho Trân nữa, đi thôi, hì hì.
– Ừm.
Chị Linh có vẻ là đã nhận ra được sự khác lạ trong cách nói chuyện cũng như hành xử của tôi, cô nàng lo lắng, chả biết thật hay không:
– Gấu giận chị hả? Hay ai trêu gấu, để chị đánh cho.
– Không có gì, ngồi im đi.
– Chả thèm, ông già.
Nước mắt tôi cứ trực chờ trào xuống, thế nhưng tôi biết, tôi không thể khóc, tôi phải tin tưởng vào chị Linh của tôi, biết đâu, đó chỉ là một sự hiểu nhầm, mặc dù những tấm ảnh của thằng nhóc kia đưa cho tôi hoàn toàn là sự thật 100% không thể nào chối cãi được. Hít một hơi dài, chúng tôi tiến vào góc khuất của một quán cafe. Tôi không muốn ngồi ở ngoài sáng kia, vì nếu tôi có lỡ nói điều gì làm chị Linh khóc, mọi người sẽ lại cho tôi là một thằng sở khanh mất. Khi một đứa con trai đi với một đứa con gái, mà đứa con gái lại khóc, 99% mọi người sẽ nghĩ xấu cho thằng con trai ia, tuy nhiên thì không phải lúc nào cũng vây, và tôi là một ví dụ điển hình, mặc dù chị Linh chưa khóc còn tôi cũng chưa biết là mình đúng hay sai nữa:
– Gấu định làm gì chị đấy?
– Linh, ừm. Anh muốn em trả lời thật lòng những câu hỏi của anh, không có gì lớn đâu, đừng lo.
Chị Linh đan hai tay vào nhau, gật gù:
– TH là đứa nào?
Nghe thấy tên TH, chị Linh hơi khựng người lại một tí, nhưng rồi cũng nhanh chóng trở về với tâm thái ban đầu:
– Ưm, là người… yêu cũ của chị.
– Ok, vậy còn HV là đứa nào?
– Cũng… là người yêu cũ… nhưng sao… gấu biết?
– Từ từ, nghe tiếp đây, còn HU là đứa nào nữa?
– Chị… chị…
Chị Linh bối rối ra mặt, mắt đã đẫm lệ. Tôi vẫn hỏi một cách bình thản và nhẹ nhàng, tôi tiến lại gần, lau nước mắt rồi nắm chặt tay chị Linh cho chị Linh ngả đầu lên vai tôi:
– Đừng sợ, anh chỉ hỏi vậy thôi, em cứ trả lời thật đi.
– Khịt… là bạn của chị.
– Anh hỏi em, tại sao em đang quen thằng nhóc TH mà lại nhận lời anh?
– Lúc ấy, chị… tại vì TH, quen một em gái nữa, lúc đó, chị rất buồn… chị…
– Vậy còn tại sao 6 tháng qua em để “Đã kết hôn” với thằng Mạnh, anh không muốn lôi chuyện trên mạng ra ngoài nhưng rõ ràng chuyện này có vấn đề không hề nhỏ, và anh là người yêu của em, anh có quyền được biết, đúng chứ?
Chị Linh ngày càng khóc lớn hơn và cũng là lúc mọi người xung quang đổ dồn sự chú ý vào hai đứa chúng tôi nhiều hơn, à, chính xác là tôi:
– Sao nào, khó trả lời quá à?
Tôi đã không còn giữ được bình tĩnh, thật sự thì càng nghĩ tôi lại càng tức giận:
– Chị… xin lỗi, nhưng… bây giờ… chị đã không vậy nữa… gấu… chị xin gấu… hức…
– Cô quen bao nhiêu thằng, tôi không cần biết, cơ mà cô bảo với tôi là trước đây cô mới yêu một người, giờ lại lòi ra thêm 3 thằng khác nữa, đấy là chưa kể những thằng mà tôi không biết, có phải là 10 20 thằng không?
Chị Linh ngày càng khóc lóc dữ dội, đến độ một thằng nhóc tạp vụ phải tới can ngăn:
– Anh chị có chuyện gì làm ơn ra ngoài dùm, quán em còn làm ăn.
Ngồi xuống nhấp ngụm cafe đắng, thật sự thì tôi không bao giờ uống cafe đen cả, thế nhưng hôm nay, tôi muốn nếm trải cái cảm giác đắng tận trong cổ họng là như thế nào, khi tôi bị người con gái tôi yêu lừa suốt hơn 1 năm qua, thật sự là không thể chấp nhận:
– Xin lỗi, tôi ra ngay đây.
Thằng nhóc bồi bàn rời đi với vẻ mặt đầy nghi hoặc…
– Linh à, anh xin lỗi, thật sự anh không dám nghĩ và không thể nào nghĩ được em lại có thể như vậy, anh đã từng mơ, anh mơ rằng anh thật sự đã tìm được một người con gái hoàn hảo, một người con gái chững chạc và biết nghĩ cho người khác… thế nhưng, giờ, anh nhận lại gì? Một cô gái quen 5 người con trai trong… 2 năm, wow, có phải là quá nhanh không? Anh xin lỗi vì đã nói với em một cách thiếu suy nghĩ như vậy, nhưng có lẽ, chúng ta… nên dừng lại đi, anh sợ mình lại phải thấy người anh yêu đi với một thằng con trai khác, anh sợ lắm, Linh à.
– Chị xin lỗi… nhưng chị sẽ thay đổi mà, gấu… ơi.
– Anh không chắc, anh nghĩ cả 2 đứa sẽ cần thời gian. Em cứ đến dạy nhóc Trân như bình thường, đừng nói gì cả, mọi chuyện có anh lo rồi, cứ thoải mái vui vẻ, từ từ anh sẽ nói với em gái anh. Về thôi.
Chị Linh không nói gì, chỉ lầm lũi đi theo phía sau tôi và lau nước mắt, quả thực lúc này đây, tôi cũng chẳng biết nói gì hơn nữa, những cú sốc về chuyện tình cảm cứ thế ập đến với tôi, người con gái khiến tôi từ bỏ mọi thứ giờ lại chỉ là một cô nàng đa tình và phóng khoáng, có thể cô ấy đã thay đổi, thế nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, biết đâu được một ngày đẹp trời nào đó, cô ấy lại trở về với cái sự đào hoa của cô ấy, lúc đó tôi sẽ ra sao. Thà rằng một lần đau thật là đau để cố quên đi niềm đau…