Một buổi sáng vào cuối tháng 8 ( không hiểu sao trong cuộc đời tôi tháng 8 luôn gắn liền với những câu chuyện buồn ), tôi nhận được điện thoại của lão Phương :
– Vâng em nghe anh.
– Mày đang ở đâu đấy ?
– Em đang ở nhà, có việc gì ạ ?
– Thứ 7 tuần sau cái Ly nó bay đấy.
Tôi nghe lòng nhói đau, lúc trước tôi luôn mong ngày này đến thật nhanh, vậy mà bây giờ khi nó đã ở rất gần, tôi lại thấy thật chán nản.
Giọng lão Phương lại vang lên :
– A lô, a lô.
– Em đây, em nghe rồi.
– Thế mày định thế nào ?
– Định cái gì cơ anh ?
– Mày có định lên gặp nó với tiễn nó ra sân bay không ?
– Em cũng chưa biết được, để em xem thế nào đã.
– Uh, có gì thì gọi cho anh nhé.
Suốt cả tuần sau đó, tôi bần thần suốt ngày, chẳng làm được việc gì ra hồn. Đã có lúc, tôi định gọi cho nàng, nói lời xin lỗi, rồi xin nàng quay lại với tôi, cãi lời chú Phát, bỏ việc đi du học. Rồi có lúc tôi định lên tiễn nàng ra sân bay. Lão Phương 1 – 2 hôm lại gọi, nhưng lần nào tôi cũng :
– Em biết rồi, để em xem đã.
Thứ 5, đang ở nhà mẹ gọi điện cho tôi.
– Con nghe rồi.
– Mẹ bảo này, có phải sáng thứ 7 cái Ly nó bay à ?
– Vâng, đúng rồi mẹ ạ
– Hôm trước mẹ cũng nghe cậu Minh mày bảo nhưng mẹ không nghĩ là nó bay sớm thế, thế mày không lên tiễn nó hả con ?
– Dạ, con cũng chưa biết được.
– Sao lại thế ?
– Dạ tại cuối tuần con có cái hẹn với bọn bạn cấp 3 mẹ ạ, hôm trước trên đó liên hoan rồi, để mai con gọi điện là được thôi ạ
– Uh thế mẹ hỏi thế thôi.
Cúp máy xuống, tôi chẳng còn biết làm thế nào.
Sáng thứ 6, lão Phương lại gọi :
– Em nghe rồi
– Mày có lên tiễn nó không ?
– Em không.
– Haizz…. Mày đúng là thằng máu lạnh
( Sau này tôi mới biết, buổi tối hôm trước, nàng với lão Phương đi uống nước, nàng đã khóc rất nhiều, nàng bảo chỉ cần một câu nói của tôi tại sân bay, nàng sẵn sàng bỏ tất cả để ở lại Việt Nam…)
Sáng hôm sau, nàng bay đi Mỹ, buổi sáng hôm đó, có đôi lúc tôi lại ngước nhìn lên bầu trời, tự hỏi giờ này nàng đang ở đâu. Nàng đã thật sự rời xa tôi, để đến một miền đất xa lạ, cũng như mang theo toàn bộ những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của một mối tình mà mỗi lần nghĩ đến, tôi lại thấy hận chính bản thân mình.
Không ai hiểu vì sao tình yêu tan vỡ, như hoa ven mặt hồ, tàn theo gió mùa thu ….
…
Từ ngày đó, cũng phải mất hơn 1 năm tôi mới lấy lại dược cân bằng. Mọi thứ vẫn cứ trôi đi, tôi cũng dần nguôi ngoai nỗi nhớ nàng. Thời gian sau tôi lao đầu vào công việc để vơi đi sự chán nản. Hai lần dang dở trong chuyện tình cảm làm tôi không mấy hứng thú với chuyện gái gú, đi học ròi lên quán, rỗi rãi thì lang thang đi café trà đá với mấy anh em, lịch hoạt động của tôi đa phần là như vậy.
Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến ngày tôi nhận đồ án tốt nghiệp, đến tận thời điểm đó tôi vẫn băn khoăn là ra trường sẽ đi làm chuyên môn hay tiếp tục kinh doanh. Lúc đó thì ý nghĩ của tôi nghiêng về phía làm ngoài vì thời điểm đó, công việc của tôi khá thuận lợi, tiền nong kiếm được nên tôi định bụng lấy cái bằng cho bố mẹ vui, còn về phần mình thì sẽ kinh doanh ngoài.
Một buổi tối đầu tuần ở trên quán, nhận được tin nhắn của một đứa bạn tôi :
– Mày dạo này thế nào ? Khỏe không ? Rỗi rãi lên yahoo nói chuyện tý.
Con bé này học cùng tôi từ cấp 2, nhà gần, thân nhau từ bé, nó ra trường trước tôi 1 năm, vào Đà Nẵng làm nên có gì chỉ hay lên yahoo nói chuyện.
Tôi đăng nhập vào cái nick yahoo ngày xưa, cái nick lập từ hồi cấp 3, sau này có lập một cái nick khác, ghi tên đơn thuần, cái nick cũ thì chỉ toàn bạn bè ngày xưa.
Vào nói chuyện linh tinh một lúc mà cũng hơn 10h, bất chợt, bảng yahoo hiện dòng chữ “ Hằng Nguyễn đang online”.
Em, từ ngày gặp nhau lần cuối cùng ở trên quán, tôi gần như không còn nhận được tin tức gì của em. Đôi lúc nghĩ về em, tôi đã nghĩ, có lẽ tôi đã quên được em rồi. Hôm nay, nhìn nick yahoo của em sáng đèn, tự dưng tôi lại có một cảm giác là lạ. Bật bảng yahoo lên, tôi thấy dòng stt bên cạnh nick của em : “ đói’. Tôi bật cười, bảo em :
– Đói thì đi ăn đi, ở đó mà kêu.
Phải một lúc lâu sau tôi mới thấy em trả lời, có lẽ em khá bất ngờ khi thấy tôi nói chuyện ( đến chính tôi khi ngồi nghĩ lại cũng không hiểu tại sao lúc đó lại vào nói chuyện như vậy)
– Em không có xe đi, mà quanh đây lại không có hàng ăn nào cả.
– Thế à ? Xe đâu ?
– Xe em để tận trong không lấy ra được.
– Thế để anh mua cái gì đến cho mà ăn, còn ở chỗ cũ không ?
Lại một lúc lâu sau em mới rep :
– Em không, bây giờ em ở só X ngõ Y đường Z, mà khoan đã, qua đây có phiền gì anh không ?
– À không, anh đang ngồi một mình trên quán thôi, cũng chẳng có việc gì, thế chờ anh chút nhé.
Tôi out nick rồi phi ra hàng định mua cho em suất cơm rang. Đến quán rồi tôi chợt khựng lại, bấm số gọi cho em. Số em tôi chẳng lưu trong danh bạ, 3 năm rồi tôi mới lại bấm dể gọi cho em :
– Anh à.
Chỉ một câu nói của em, bao kỉ niệm của 2 đứa bất chợt ùa về, tôi có cảm giác như tôi và em đnag yêu nhau, và cuộc gọi này, giống như bao cuộc gọi ngày xưa.
– A lô, a lô, …
– Uh anh đây, vừa bị mất sóng. Thế có ai ở đây nữa không ? Để anh mua luôn.
– Dạ có cái Hiền bạn em nữa thôi.
– Uh thế chờ anh tý nhé.
Tôi mua 2 suất cơm rang, 2 chai nước với mấy cái kẹo mút rồi phi đi luôn. Loằng ngoằng mãi cũng đến được chỗ em trọ, tôi gọi em :
– A lô anh ạ.
– Uh anh đang ở dưới nhà đây.
– Vâng anh chờ em chút.
Cúp máy rồi tự nhiên tôi lại thấy hồi hộp lạ, tôi không hề nghĩ rằng tôi lại hồi hộp như vậy. Rút điếu thuốc ra châm lửa, tôi rít những hơi dài để nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Một cái chạm nhẹ vào cánh tay, tôi giật mình quay lại…
EM…
Vẫn khuôn mặt đó, vẫn nụ cười đó, em dường như không hề thay đổi trong suốt mấy năm không gặp, chỉ dường như em hơi gầy đi thì phải.
Từ trước đến giờ, tôi luôn nghĩ sau khi yêu Ly thì tôi đã quên được em, nhưng hôm nay gặp lại em sau mấy năm trời, tôi tự nhiên thấy xao xuyến một cách lạ lùng. Tôi cúi xuống lấy túi đồ, vừa để che đi vẻ bối rối trên gương mặt mình. Đưa cho em, tôi giục em lên ăn luôn cho đỡ đói. Em bảo :
– Anh lên phòng em chơi đã.
– Thôi em lên đi, để khi khác. Anh phải về quán. – Tôi từ chối câu mời xã giao của em.
– Vâng, vậy anh về nhé.
Cả tôi và em dường như đều muốn nói với nhau nhiều nữa, nhưng lúc đó, chẳng ai nói với ai câu gì. Tôi đi xe về quán, trong lòng bỗng thấy vui vui. Về quán thì có tin nhắn, từ số của em :
– Cám ơn anh nhé, Hiền nó khen cơm ngon lắm
– Thế thì phải khen chủ quán cơm, chứ anh chỉ biết mua chứ có biết gì đâu.
– Vâng thế lúc nào anh đưa em đến để em cám ơn chủ quán nhé.
– Uh thôi ăn xong thì nghỉ đi, anh đang bận chút việc.
– Vâng, anh cũng ngủ sớm, đừng làm việc khuya quá.
Tôi bỏ điện thoại xuống, châm điếu thuốc hút. Tôi bỗng nghĩ về chuyện của em, không biết bây giờ em còn yêu anh chàng lần trước không? Tôi bỗng bật cười vì sự lo xa của mình, còn thì đã làm sao, nước đến đâu bắc cầu đến đấy vậy. Lo làm gì cho mau già.