Truyện Sex Số phận nghiệt ngã

Phần 25

Ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào mắt làm tôi tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thì bống tôi thấy một người đang nhìn tôi và cười. Tôi nháy mắt 2 – 3 lần vì chói nắng, nắng, là em, Hằng, em đang ngồi cạnh tôi, tay em nắm tay tôi, miệng em nở một nụ cười mà mỗi lần tôi nhìn thấy, tâm hồn tôi lại xao xuyến đến lạ lùng.

Tôi đưa tay chạm vào người em, nhưng không, tôi không thể chạm đến em. Em đứng dậy, đi dần ra phía cửa, tôi cố vùng lên, chạy theo em, rồi tôi ngã lăn ra phía trước, tay vẫn cố với theo hình bóng em, miệng không ngừng hét lên “ Hằng, Hằng, chờ anh với đã ”.

– Béo, Béo, tỉnh chưa.

Có tiếng người gọi ngay bên cạnh, tôi giật mình tỉnh dậy, một giấc mơ. Mở mắt ra tôi nhận thấy anh mắt đầy lo lắng của Long Vân và lão Phương. Nhìn xung quanh thì thấy đang nằm ở viện, đầu váng váng. Tôi bảo Long Vân :
– Cho em hớp nước.

Hắn với tay lấy cốc nước để sẵn trên bàn, nước cam. Tôi làm một hơi hết sạch, lão Phương bảo :
– Cái Ly nó pha đấy, bảo lúc nào mày tỉnh thì uống.
– Ly đâu rồi anh ? Mà bây giờ là mấy giờ rồi ?
– Nó đi học rồi, bây giờ là gần 7 giờ sáng.

Nói chuyện một lúc thì tôi biết là hôm qua tôi bị thằng Hưng nó phi cái tuýt sắt vào đầu, nó ném bừa về phía mấy anh em tôi, đen thế đéo nào lại dính vào tôi, trong khi trận hôm qua mình đéo đánh được nó phát nào. Mấy ông thấy máu chảy, rồi tôi ngất đi, hãi quá nên đưa tôi vào viện, chụp chiếu loạn lên thì thấy không sao, chỉ băng bó nằm trong viện vài hôm là được.

Mấy hôm tôi nằm viện, Long Vân cho đàn em về trước, còn hắn ở lại với tôi. 2 lần nằm viện vì đánh nhau, cả 2 lần Long Vân đều túc trực bên cạnh tôi.

Tôi với hắn mặc dù chẳng máu mủ ruột già gì nhưng thân nhau có lẽ còn hơn anh em ruột. Đến tận bây giờ, trong số anh em bạn bè, hắn và lão Phương vẫn là những người tôi kính trọng nhất, và tôi biết, dù có khó khăn gì, cả 2 lão đều là nơi tôi có thể trông chờ mọi sự giúp đỡ tận tình nhất.

Trong đợt nằm viện này, ngoài Long Vân ra thì còn một người nữa liên tục chạy đôn chạy đáo cũng như túc trực thường xuyên với tôi, đó là nàng. Tôi và Long Vân hết lờ bảo nàng cứ về nhà nghỉ đi nhưng nàng nào có chịu nghe. Cứ đi học về, rảnh lúc nào là nàng lại chạy vào viện với tôi lúc đó, hết chuẩn bị đồ ăn cho tôi, rồi gọt hoa quả, pha sữa, rồi nhắc nhở tôi uống thuốc, nhìn cái dáng tiểu thư của nàng chạy ngược chạy xuôi, đôi lúc tôi thấy vừa buồn cười vừa thương nàng quá.

Một buổi chiều lão Phương vào thăm tôi, trông lão có vẻ mỏi mệt, bơ phờ, mái tóc dài mọi khi chải chuốt hôm nay xù hết cả lên. Tôi hỏi :
– Có chuyện gì mà anh trông như thằng chết trôi thế ?
– Mấy hôm nay mệt quá, chạy như ngựa giữa quán karaoke với vũ trường. Mày cố gắng khỏi nhanh nhanh về trông giúp anh cái quán, có mấy ngày mà loạn mẹ nó hết lên.

Tôi bật cười, thời điểm đó nhiều việc, đúng lúc tôi phải nằm viện nên loạn cũng phải. Bất chợt nghĩ ra tôi bảo :
– Hay là anh Long đến quán karaoke trông hộ anh Phương mấy hôm, dưới nhà anh cũng quản lý mấy cái nhà hàng ăn còn gì.

Lão Phương như bắt được vàng, quay sang Long Vân rối rít :
– Ui thế hay quá, ông cố đến giúp tôi mấy hôm, chờ thằng Béo ra viện anh em làm bữa rồi hẵng về.
– Thế ông không sợ tôi mang hết tiền ở quán tôi chạy à ?
– Ui, ông mang được bao nhiều ông cứ mang, hết bảo tôi bơm thêm.


Mấy anh em phá ra cười, chợt Long Vân bảo :
– Thế mày nằm ở đây có được không ?
– Có mẹ gì mà không được, em có phải trẻ con đâu. Hơn nữa còn cái Ly nó chạy qua chạy lại mà.
– Uh thế cũng được.

Thế là từ hôm đó, Long Vân quay về giúp lão Phương quản lý quán karaoke. Trong viện lúc đó chỉ còn nàng chăm sóc cho tôi.
Một cô tiểu thư như nàng, trước giờ chẳng mấy khi động chân dộng tay vào việc gì, bây giờ phải trông một người ôm trong viện quả thực là quá vất vả cho nàng. Đôi lúc nàng còn long ngóng, làm nhiều thứ còn vụng về, nhưng chính sự long ngóng vụng về của nàng làm tôi thực sự cảm động.

Có đêm tôi thức giấc, thấy nàng đang ngồi trên ghế, đầu gục vào giường ngủ, tôi thấy thương nàng quá đỗi. Tôi bảo nàng cứ về nhà nghỉ, sáng vào với tôi cũng được, đêm thì có bác sĩ rồi, nhưng nàng đâu có chịu nghe, cứ một mực ở lại với tôi. Tôi phải bảo thằng em mang một cái ghế xếp nhỏ đến, để đêm nàng nằm cho đỡ mỏi.

Suốt một tuần tôi nằm viện, ngoại trừ lúc đi học và về nhà tắm rửa, gần như lúc nào nàng cũng ở bên cạnh tôi. Trong suốt 1 tuần đó tôi thật sự cảm thấy vui vẻ mỗi khi thấy nàng ở bên cạnh. Thỉnh thoảng nàng có ra ngoài, tôi trông ngóng từng phút giây nàng quay lại, trông ngóng bước chân nhẹ nhàng nhưng cập rập của nàng. Có lẽ, tôi đã yêu nàng mất rồi.

Ngày tôi ra viện, nàng chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ ở nhà, có tôi, nàng, Long Vân và lão Phương. Chúng tôi ăn uống, cười nói suốt buổi trưa hôm đó.

Chiều 3 anh em tôi lên quán, lại tổ chức thêm một chầu nữa trên quán cùng với bọn nhân viên. Đêm đến, 3 anh em tôi lại đi trà đá đêm. Ngồi nói phét một lúc bỗng Long Vân bảo :
– Béo này, cái Ly có vẻ thích mày lắm nhỉ ?
– Đâu mà, anh cứ trêu em. – tôi chối
– Không phải chối, nhìn nó mấy hôm là tao biết, không đời nào một đứa tiểu thư như nó chịu giặt từng cái khăn, đút từng thìa cháo cho mày như thế nếu như không phải là nó yêu mày.

Lão Phương lúc đó cũng lên tiếng :
– Anh cũng thấy đúng như thế, nó là một đứa con gái tốt, lại hợp với mày. Không dễ gì kiếm được người yêu mình như thế đâu.
– Đúng đấy, hoàn cảnh như mấy anh em mình, làm ăn thì linh tinh, thỉnh thoảng lại phải động chân động tay, tìm được một đứa hiểu và yêu mình như nó không dễ đâu. Mày cũng thấy cái Hằng đấy, nó yêu mày, nhưng cuối cùng không thể thông cảm với mày, thế nên cuối cùng chúng mày với chia tay – Long Vân nói.
– Thôi được rồi, việc em em biết phải làm thế nào. Em vừa ra viện mà các anh cứ nói chuyện triết lí làm em đau hết cả đầu, khéo lại vào mẹ nó viện lại thì toi cơm.

2 lão phì cười. 3 anh em tôi ngồi nói chuyện đến hơn 2h thì về, lão Phương lấy ô tô đưa Long Vân về ngay trong đêm hôm đó, một là vì đi đêm cũng vắng người, hơn nữa cậu tôi cũng đang gọi Long Vân về gấp, để cánh tay phải của mình đi xa đến cả tháng trời, chắc cậu cũng vất vả nhiều.

Tôi về nhà, vẫn thấy điện sáng ở tầng 1. Mở cửa vào nhà thì thấy ti vi vẫn đang bật, nàng thì đang nằm ngủ trên ghế sofa, tôi đập đạp vào tay nàng :
– Ly, dậy lên nhà ngủ, sao lại ngủ đây thế này ?
Nàng mở choàng mắt, nhỏm dậy hỏi :
– Mấy giờ rồi ?
– Gần 3h sáng rồi, sao không lên nhà ngủ lại nằm đây thế ?
– Tôi đợi ông về, đi gì mà về muộn thế, mới ra viện người còn yếu, đưng đi khuya quá.

Nghe câu nói của nàng mà tôi thương nàng quá, hơn một tuần chăm sóc tôi, nàng gầy rộc đi, mắt thâm quầng vào. Dạo trước nàng chải chuốt là vậy mà bây giờ chỉ vì trông tôi, đến đầu tóc nàng cũng chỉ chải qua loa, chỉ làm thế nào nhanh nhất để vào trông tôi. Tôi khẽ vén tóc nàng, kéo nàng ngước mặt lên:
– Anh yêu em Ly ạ, làm bạn gái anh nhé.
Nàng có vẻ rất bất ngờ, mắt hơi ngân ngấn nước, khẽ khàng :
– Vâng, em yêu anh.
Tôi đặt lên môi nàng một nụ hôn, nụ hôn của tình yêu thực sự !!!

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38