Khoảng hơn 1 tuần sau, em có hẹn gặp tôi. Tôi rất hi vọng vào cái buổi gặp đó, hi vọng rằng biết đâu em hiểu ra, hiểu rằng tôi không phải như những lời đồn đại ác ý ở dưới nhà, biết đâu em sẽ nghe tôi giải thích, biết đâu tôi và em sẽ quay lại với nhau.
Tôi đã hi vọng nhiều như thế, vì có ai đánh thuế ước mơ, tuy vậy, từ tận trong đáy lòng, tôi hiểu rằng buổi gặp gỡ này có lẽ là buổi gặp cuối cùng của cả tôi và em. Tôi biết rằng buổi gặp hôm đó chỉ là buổi gặp để em muốn mọi việc rõ ràng mà thôi.
Chúng tôi gặp nhau ở một quán nước nhỏ ở đường ven hồ tây, nơi mà trước đây chúng tôi vẫn thường ngồi tâm sự với nhau. Chọn 2 chiếc ghế ngồi quay ra hồ, có lẽ cả tôi và em đều sợ phải đối mặt với nhau. Sự im lặng kéo dài thật lâu, ai cũng ngại phải mở lời trước. Tôi châm một điếu thuốc, rít thật sâu, nhà khói, tôi mở lời :
– Em đã thi xong chưa ?
– Em thi xong rồi, anh thi xong chưa ?
– Thi đi xong rồi, nhưng còn đang chờ thi lại mấy môn hôm trước anh bỏ thi nữa.
– Vậy à?
– Uh.
Lại một sự im lặng căng thằng, đằng nào cũng vậy, tôi bảo :
– Thế hôm nay gọi anh ra đây có chuyện gì thế ?
– Ừm…. Em muốn nói là … là… CHÚNG MÌNH CHI TAY NHAU ĐI.
Những lời đó của em như một nhát dao sắc lẹm đâm thẳng vào tim tôi. Tôi quay sang, đúng lúc em cũng quay sang nhìn tôi, nhìn thẳng vào mắt em, tôi hỏi :
– Em có thể cho anh một cơ hội giải thích được không ? Anh không phải như lời mọi người vẫn nói đâu, anh…
– Em không muốn nghe gì cả – em ngắt lời tôi – Từ giờ anh và em chỉ coi nhau như những người bạn bình thường thôi.
Nói xong em chạy vội ra xe, tôi cũng chẳng buồn giữ em lại, tôi hiểu rằng em đã suy nghĩ rất kĩ trước khi đưa ra quyết định này. Mọi lời nói của tôi bây giờ là vô nghĩa, tôi bật cười, chẳng biết trách ai cả. Ngồi chán chê ở đó, tôi bỏ về quán, gọi ông Phương với thằng cứt đi uống rượu. Tôi là thằng uống rượu rất kém, từ xưa đến bây giờ vẫn vậy, nhưng trận rượu hôm đó khi mà cả lão Phương và thằng cứt gục xuống bàn, tôi vẫn còn ngồi một mình và uống thêm vài chén nữa, sau cùng, tôi cũng không biết gì nữa.
Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau thì đã thấy mình đang ngủ ở quán, đầu đau như búa bổ. Tôi uể oải dậy, đi xuống tầng 1. Con bé lễ tân thấy tôi liền bảo :
– Hôm qua mấy anh uống gì mà kinh thế ? May có thằng cu An ( thằng cu làm ở quán) nó đi qua nhìn thấy mới gọi mấy anh em đưa về ( bọn tôi uống ở quán rượu gần quán karaoke )
– Uh, có thấy ví với điện thoại của anh đâu không ?
– Đây anh này, hôm qua bọn nó khiêng anh về rồi đưa em cất đi đây.
Tôi lấy điên thoại bỏ ra thì thấy 1 tin nhắn, mở ra thì là tin của em:
“Anh à, em biết là anh rất buồn nhưng thực sự em cũng không vui sướng gì khi phải nói ra lời chia tay như vậy. Chúng mình không hợp nhau, em yêu anh, nhưng áp lực từ gia đình em đã không cho em có sự lựa chọn khác. Thời gian tới anh hãy quên em đi, em cũng sẽ tập để quên anh. Có lẽ rất khó nhưng chúng mình cùng cố lên anh nhé. Anh cố gắn thi mấy môn còn lại tốt nhé, làm ăn gì thì làm nhưng anh cố gắng thức khuya ít thôi, hại người lắm. Mà anh cũng đừng hút thuốc lá nữa, nếu không bỏ hẳn được thì cũng cố hút ít thôi anh nhé, bây giờ thì em cũng chẳng thể cấm anh hút như ngày trước được nữa. Hạnh phúc anh nhé. Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em. ”
Chuyện tình của tôi và em kết thúc như thế, cũng phải mất một thời gian khá dài tôi mới có thể lấy lại cân bằng được. Thời gian đó tôi lao đầu vào công việc trên quán karaoke, lão Phương bay giờ gần như đã trao toàn bộ quyền quản lý cho tôi. Chỉ thỉnh thoảng đảo qua kiểm tra hay có vụ gì lớn thì tôi gọi xin ý kiến thôi, còn gần như tôi toàn quyền xử lý mọi việc ở quán.
Cũng may cho tôi là sau ngày chia tay em, tôi có một công việc để mà lao đầu vào làm, nó làm cho tôi ít có thời gian nghĩ linh tinh. Nỗi nhớ em da diết, tôi dồn hết sức lực vào công việc. Tuy vậy, vẫn có những đêm tôi ngồi ngắm ảnh của em mà lòng đau vô hạn, những con đường, những quán hàng mà ngày xưa em và tôi hay ngồi, mỗi lần đi qua là cảm xúc lại ùa về. Nhiều lúc tôi tự hỏi, giờ này em đang làm gì, liệu em có nhớ đến tôi ?
Tôi viết hàng chục tin nhắn, để rồi lưu tất cả trong điện thoại, không một lần gửi đi. Tôi sợ rằng biết đâu em đang hạnh phúc, dòng tin nhắn của tôi có thể làm em vương chút buồn. Tôi sợ rằng tôi nhắn đi, tôi sẽ lại hi vọng, để rồi khi em không trả lời, có lẽ tôi còn buồn chán hơn nữa. Có lần vì quá nhớ em, tôi mua một chiếc sim điện thoại, rồi giả vờ nhắn tin làm quen, nhắn quá nhắn lại được 2 – 3 hôm, tôi vứt cái sim ấy đi. Vì thực sự làm thế chỉ làm nỗi nhớ em trong tôi thêm cồn cào mà thôi. Tôi thường vẫn hỏi han tình hình của em qua những đứa bạn phổ thông, tôi được biết tình hình em vẫn tốt. Em học hành ngon lành, kì trước còn được học bổng, nghe vậy tôi cũng thấy vui hơn hẳn.
Mọi thứ cứ thế trôi đi như vậy, vào năm học thứ 2, tôi ban ngày đi học, tối lại lên quán. Việc học của tôi không tốt, nhưng cũng không đến nỗi bi đát quá. Thường vào những hôm quán ít khách, tôi cũng hay chạy qua chỗ bạn bè cấp 3 chơi, vì thực ra ở lớp đại học, tôi chỉ chơi với vài thằng vậy.
6 tháng kể từ ngày chia tay em, tôi cũng chưa hề có ý định tìm một tình yêu mới. Việc đi làm giúp tôi có khá nhiều mối quan hệ, cũng quen nhiều bạn gái, hơn nữa cấp 3 nhóm chúng tôi chơi cũng có nhiều con gái, chúng nó cũng hay giới thiệu này khác, nhưng tôi cũng không thiết tha với chuyện ấy lắm, phần vì tôi không thích giới thiệu, tôi thích cái gì đó tự nhiên, phần vì mỗi lần có ý định với một ai đó, tôi lại nghĩ đến chuyện của tôi và em, nên tôi cũng nản.
Một hôm đầu tuần, không có khách, buồn buồn tôi xách xe chạy qua chỗ cái Yến chơi. Hồi đó Yến nó học kinh tế, ở kí túc xá nhà 11, cái nhà mà mỗi lần vào là phải trình chứng minh thư, tuy nhiên ông bảo vệ ở đó rất ảo, có thằng vào chẳng phải trình báo gì, trong khi tôi lần nào vào đó cũng bị gọi lại hỏi cmt, mà rõ ràng cái mặt mình lúc nào thể hiện rõ sự ngoan hiền.
Vào ktx, 2 đứa lững thững đi bộ ra canteen 30/4 ngồi uống nước, chuyện liên thiên một lúc, bất chợt Yên hỏi tôi :
– Lâu rồi mày có liên lạc gì với Hằng không ?
– Không, từ dạo đấy đến giờ có liên lạc gì đâu, sao thế ?
– À không, hỏi vậy thôi
– Bố con điên.
– Thằng chó, mày bỏ ngay cái kiểu ấy đi nhé.
Im lặng một lúc, bất chợt con bạn thân của tôi nhẹ giọng :
– Hằng nó có người yêu mới rồi đấy.
Tôi hơi sững người lại, cuối cùng thì nó cũng đến. Tôi không buồn, nhưng có một cảm giác thật lạ. Nó giống như bạn làm bài thi, bạn bỏ giấy trắng, bạn biết chắc là bạn sẽ trượt, nhưng khi trả bài, nhìn thấy rõ ràng kết quả đó, bạn vẫn có một cảm giác không thoải mái. Đó là cảm giác của tôi lúc đó. Tôi lại cười, châm một điếu thuốc mới. Cả tôi và Yên đều im lặng một lúc lâu. Mãi sau tôi mới bảo :
– Muộn rồi, về đi.
– Uh, về đi.
Tôi thanh toán tiền rồi quay ra chỗ lấy xe
– Này Béo – Yến gọi giật giọng
– Gì ?
– Đừng có làm gì mất kiểm soát đấy nhé.
– Tao biết rồi. Biến đi.
– Ờ, mày cũng biến đi.
Tôi phi xe về quán, bật cười với lời căn dặn của cái Yến. Trước đây khi nghĩ đến ngày này, tôi nghĩ tôi phải buồn lắm. Nhưng chính tôi cũng thực sự bất ngờ, khi mà tôi đón nhận việc này một cách bình thản, không thể phủ nhận là tôi cũng buồn, nhưng mọi thứ cũng không quá ghê gớm như tôi tưởng.
Qua mấy đứa bạn, tôi được biết là anh chàng kia hơn tôi 2 tuổi, là sinh viên Bách Khoa, người HP, theo lời mấy đứa bạn tôi thì anh chàng này khá được, tử tế. Tôi cũng thấy mừng cho em.
Khoảng hơn 1 tháng sau đó, trong một dịp café với mấy đứa bạn, tôi được biết trường em tổ chức thi nữ sinh thanh lịch, em cũng tham gia và đã lọt vào đêm chung kết. Cả lũ nhao nhao hẹn nhau đi cổ vũ. Khi tất cả quay sang tôi, tôi bối rối đứng lên:
– Tao về trước, hôm đó tao bận rồi, đứa nào mua hộ tao bó hoa là được.
Tôi không muốn bạn bè nhìn thấy sự bối rồi trong mắt tôi, tôi muốn đi, muốn nhìn thấy và cổ vũ cho em, nhưng việc em đã có bạn trai đã ngăn cản tôi, tôi sợ rằng khi đến đó, tôi phải chứng kiến niềm vui của em và người đó.
Buổi tối hôm em thi, tôi đã băn khoăn rất lâu việc có đi hay không, cuối cùng thì tôi thấy tôi đang ngồi uống nước chè trước cổng trường em. Đến giờ bắt đầu, tôi kéo cái mũ lưỡi trai sụp xuống, đi vào trong hội trường, tôi tìm cho mình một góc khuất đứng xem.
Rồi cũng đến lượt em biểu diễn, em bước ra, duyên dáng trong tà áo dài. Nửa năm nay tôi mới lại nhìn thấy em, thấy nụ cười của em. Em đẹp quá. Phần biểu diễn của em hôm đó được vỗ tay khá nhiệt liệt. Cuối buổi trình diễn, em được giải 3. Bạn bè kéo nhau lên chụp ảnh cùng em. Bọn bạn tôi, rồi mấy đứa bạn em ở lớp đại học, tôi cũng nhớ mặt 2 – 3 đứa, rồi… một anh chàng mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Em và anh ta chụp đôi, em bám tay, khẽ tựa vào vai anh ta. Tôi hiểu đó là bạn trai mới của em. Theo phản xạ, tôi móc tay vào túi, rút điếu thuốc ra châm lửa. Nhả được 1 – 2 khói thì một cậu thanh niên tình nguyện lại gần phía tôi :
– Anh làm ơn tắt thuốc hoặc ra ngoài hút giúp em với ạ.
– À vâng, anh cho em xin lỗi.
Vừa nói tôi vừa đưa điếu thuốc xuống định dập đi, trong lúc đưa xuống chẳng may quẹt vào tay một con bé đang đi ra cửa ( lúc đó đã trình diễn xong nên địa đa số mọi người đang ra cửa đi về). Thế là nó gào lên :
– A…. a
– Ôi xin lỗi chị, em chẳng may, chị có sao không ạ ?
Tiếng kêu của con bé đó đã làm thu hút sự chú ý của mọi người. Tôi ngẩng lên, em cũng đang nhìn về phía tôi. Ánh mắt em hơi sửng sốt, tôi hiểu là em đã nhận ra tôi. Từ trên khán đài em nhảy xuống, rồi đi về phía khán giả, tôi vôi vàng quay người đi ra khỏi phòng. Tôi đi như chạy ra khỏi hành lang, em cố chạy phía sau tôi, miệng không ngớt gọi :
– Anh, chờ em đã, anh dừng lại em bảo, anh ….
Tôi đi thật nhanh ra cổng trường, nhảy lên chiếc taxi ngay đấy, bảo đi luôn. Chiếc xe đi được 1 đoạn, tôi quay lại thì thấy em đang đứng nhìn theo tôi, tay bịt chặt miệng, em đang khóc. Ngay bên cạnh là anh chàng người yêu mới của em.
Em à, anh xin lỗi vì đã không thể đứng lại, anh sợ cái cảm giác phải đối mặt với em, anh sẽ chẳng biết nói gì, để rồi cuối cùng lại gây khó xử cho cả hai. Biết đâu chỉ vì anh m, à em và người ta lại giận nhau. Chào em, hạnh phúc em nhé !!!