Tôi dậy rồi sau đó 2 đứa ăn sáng rồi đi làm. Dù là thứ 7 đi nữa nhưng tôi vẫn phải làm buổi sáng. Cái chuyện hôm qua đối với Trang tôi vẫn không thể nào mà yên lòng được. Trong người nóng như lửa đốt. Giữa giờ làm tôi điện cho Trang, máy đổ chuông nhưng không ai nhấc máy. Lát sau tôi đi xuống dưới phòng chú Quang.
– Tùng đấy à, có chuyện gì thế?
– Chú có thấy Trang đâu không ạ ?
– À, nó hôm nay xin phép nghỉ, sao thế ? 2 đứa có chuyện gì à.
– Hôm qua cháu nói với Trang rồi chú ạ, giờ không biết Trang ra sao nữa.
– Thế à, chắc nó buồn, mà cháu có nói gì quá đáng không. Bình thường nó có nghỉ làm đâu, trừ khi nó ốm. Chú tưởng hôm nay nó có việc gì bận, hóa ra chuyện này.
– Cháu cũng đang lo, sợ Trang làm gì dại dột.
– Thôi, tí về sớm ghé qua nhà nó xem. Nó cũng lớn rồi đừng có lo quá
– Vâng.
Vừa ra khỏi phòng thì có điện thoại của mẹ Trang
– Tùng à, bác đây.
– Dạ cháu chào bác.
– Ừ, cháu với cái Trang có chuyện gì à, hôm qua từ lúc đi với cháu về bác thấy con bé nó khóc cả đêm, mà sáng nay nó không chịu ra khỏi phòng.
– Bác đợi chút cháu đến.
– Ừ, nhanh nhá, không nó cứ thế này bác sốt ruột lắm – mẹ Trang có vẻ lo lắng
– Vâng.
Tôi xuống dưới lấy xe phi đến nhà Trang, gặp bác Tuân đang ngồi phòng khách
– Cháu chào bác
– Tùng à, 2 đứa làm sao, có chuyện gì mà nó lại như vậy.
– Bác để cháu lên phòng Trang nói chuyện đã được không ạ.
– Lên đi, sáng giờ nó có mở cửa cho ai vào đâu.
Tôi đi lên phòng và gõ cửa gọi
– Trang, anh đây.
Vẫn không thấy động tĩnh gì tôi gọi tiếp
– Mở cửa ra, anh có chuyện muốn nói, không mở anh đạp cửa vào đấy.
1 lúc sau thì cánh cửa cũng mở ra, cô bé tóc tai rũ rượi, đôi mắt sưng húp và đỏ hoe. Chắc là do khóc cả đêm hôm qua. Rồi cô bé lại leo lên giường ngồi cuộn thu lu vào trong cái chăn.
– Sao hôm nay không đi làm ?
– Em mệt !
– Có phải em cần anh phũ với em nữa thì mới đủ độ để gượng dậy. Trông cái bộ dạng có ra cái gì không ?
– Em mệt lắm, anh đừng nói em nữa có được không ?
– Đứng dậy đi đánh răng rửa mặt rồi đi ra ngoài với anh.
– Đi đâu cơ, em đã nói em mệt rồi mà.
– Mệt cũng dậy đi, để cái bộ dạng này cho bố mẹ thấy à, hay em muốn làm anh mất mặt với bố mẹ em. Đứng dậy rồi đi ra ngoài với anh ! Cho em 15 phút để vệ sinh cá nhân và thay quần áo. Anh đợi dưới nhà.
– Vâng.
Trang bò ra khỏi giường và đi vào nhà tắm. Còn tôi thì đi xuống dưới nhà
– Có chuyện gì thế cháu ?
– Dạ không có gì đâu ạ, giờ cháu xin phép 2 bác cháu với Trang ra ngoài chút.
– Ừ, đúng là chỉ có cháu mới nói được nó. Cái con bé nó được chiều nên nhiều lúc bác đau đầu lắm. Tính khí thì thất thường.
1 lúc sau Trang đi xuống.
– Đi thôi anh, con đi ra ngoài chút.
– Ừ, 2 đứa đi đi, mà trưa có ăn cơm ở nhà không mẹ nấu.
– Dạ thôi, chúng cháu ăn ngoài cũng được ạ.
Tôi đưa Trang đến 1 quán cafe và gọi đồ ăn nhẹ cho cô bé
– Sao ? Giờ định cứ uể oải thế này à. Em ăn đi.
– Em không sao. – Trang buồn và nói.
– Những gì hôm qua anh nói…
– Anh đừng đề cập đến chuyện đó được không? – Trang cúi mặt xuống và nói không giấu được vẻ buồn sầu.
– Không nói thì ăn đi, ăn xong rồi nói. Nhìn có khác gì con gấu trúc không?
Trang mệt mỏi cầm cốc sữa uống được 1 ngụm, và ăn 1 miếng bánh.
– Anh Tùng, anh có thể rút lại lời nói hôm qua được không? Coi như hôm qua em chưa nghe thấy gì!
Tôi ngồi im không nói gì. Trang nói tiếp.
– Anh đừng bỏ em được không – Trang rưng rưng nước mắt.
– Anh không bỏ em, nhưng mà em cứ thế này là anh đứng dậy đi luôn đó.
– Mà cũng phải, ngày xưa em là con bé phá phách, lại chẳng ra gì, anh nghĩ lại những ngày đó anh không muốn yêu em đúng không.
– Anh nói này, em phải hiểu là nếu anh yêu em thì anh sẽ chủ động nói với em từ lâu rồi, nhưng anh quý em, rất quý. Quý chứ không phải là yêu, đó là 2 cái khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cũng như tình yêu nó khác tình bạn. Nếu em muốn anh sống hết mình với em, thì em hãy coi anh như 1 người bạn, 1 người anh.
– Em không cần 1 người anh trai – Trang nói to – Từ trước đến giờ anh luôn bên em, luôn tạo cho em cảm giác an toàn, nhưng tình cảm của anh lúc nào cũng làm em trong trạng thái mơ hồ, rất mơ hồ, đôi khi em đã rất muốn nói với anh là em yêu anh. Nhưng em lại muốn anh nói ra điều đó. Hóa ra từ trước đến giờ em lầm, em bị ảo tưởng – Trang nhếch mép cười.
– Đúng là anh đã rất do dự để nói với em những câu nói từ hôm qua, anh không muốn em phải buồn, nhưng còn bố mẹ em, anh không muốn 2 bác hiểu lầm anh nữa. Anh xin lỗi, dù em có đối xử thế nào với anh đi chăng nữa, anh vẫn muốn em là 1 người em của anh.
– Em sẽ suy nghĩ. Thôi, em đi về đây – Trang đứng dậy.
– Để anh đưa em về!
– Em tự đi taxi về được, anh để em 1 mình đi. Lúc này anh không nên xuất hiện trước mặt em thì hơn, cũng đừng đến tìm em nữa.
Trang vội vàng lên taxi, còn tôi vẫn ngồi lại với cốc café đắng ngắt. Dù sao tôi cũng đã lựa chọn lối đi và chọn cho mình cuộc sống vất vả hơn hiện tại khi đến với Linh Nga. Nhưng tình yêu mà, không có đúng và sai, chỉ có dám hay không dám. Tôi cũng mong thời gian sẽ làm Trang trở lại con người hay cười nói vui vẻ như bình thường.
Lát sau tôi ra về và gọi cho thằng Quân.
– Alo.
– Tao đây, mày đang ở đâu thế?
– Tao đang ở quê.
– Bố mẹ mày khỏe không?
– Khỏe, gọi tao có chuyện gì thế.
– Có, mày nghỉ hẳn ở công ty cũ chưa.
– Nghỉ rồi, thế nên giờ mới đang ở quê chứ.
– Vậy tối tâm sự nói chuyện với bố mẹ mày đi, rồi sáng mai lên đây. Tao tìm được việc cho mày rồi.
– Thế à, cảm ơn mày trước nha.
– Mày không hỏi làm việc gì, ở đâu à.
– Mày thì tao yên tâm rồi, với lại bây giờ làm gì chẳng được, miễn có tiền. Mà tao tin là mày đã tìm việc cho tao thì tìm chỗ hẳn hoi rồi – nó cười.
– Ờ, mai lên luôn nhé.
– Ok.
Buổi tối tôi alo cho bác Tuân.
– Tùng đấy à.
– Dạ vâng, cháu cháo bác. Bác ơi mai bác có ở nhà không?
– Mai bác có, có chuyện gì thế?
– Dạ, thế thì mai cháu dẫn bạn cháu đến gặp bác nha bác.
– Ừ, dẫn nó đến đây. À mà này, cảm ơn cháu nha.
– Sao bác lại cảm ơn cháu ạ.
– Thì cái Trang đó, từ lúc nó đi với cháu về, nó trở lại bình thường rồi. Lại cười nói vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Đúng chỉ là có cháu mới xử lí được. Mà 2 đứa có chuyện gì xích mích thì nhẹ nhàng mà bảo ban nhau nhé. Không cứ như hôm qua là 2 bác lo lắm đấy.
– Dạ vâng.
Quái lạ, không hiểu cô bé này như thế nào nữa. Hay là đang cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt bố mẹ, không hề có 1 chút hờn dỗi nào. Rồi không biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu đây. Với tính cách của Trang thì điều này thực sự lạ, bởi vì khi buồn thì Trang sẽ tự hành xác bằng những cuộc vui chơi nhảy múa, hoặc ngồi tự kỉ trong phòng vài ngày liền.
Ngày hôm sau thằng Quân đến nhà tôi.
– Đến rồi đấy à, vào nhà đi mày.
– Ừ, tao đi vội quá chẳng đem được cái gì cho mày.
– Tao có thiếu cái gì đâu mà quà với cáp.
– Định ghé mua cho mày ít bánh đậu xanh mà không kịp.
– Bánh thường tao không cần, bao giờ mày đặt họ cái bánh đậu xanh to bằng hòn gạch ấy. Rồi lúc đó biếu tao là tao nhận ngay – tôi trêu – ngồi đi, uống bia hay nước lọc.
– Thôi uống nước lọc, bia bọt gì, mày bảo tí còn đi gặp người để xin việc cho tao mà.
– Làm lon bia tí chém gió cho nó bay, không uống thì thôi vậy.
Tôi đi lấy nước cho thằng Quân uống, nó thì ngồi vật ngoài ghế, chắc tại đi đường mệt
– Uống nước đi, mà mày tính đi xin việc ăn mặc thế này hả – hôm nay nó mặc 1 chiếc quần đen, chiếc áo trắng bỏ trong quần. Nhưng khổ nỗi da nó đen lại hay cười nên nhìn thì buồn cười thật đấy, nhưng cứ nhìn thấy nó như vậy tôi lại buồn và thương nó nhiều hơn
– Thế này làm sao, không được à. Bình thường vẫn mặc thế này mà.
Tôi vào phòng lấy cái áo kẻ màu xanh nhạt đưa cho nó
– Cởi cái áo mày đang mặc ra, mặc cái này vào. Mặt thì đen mà cứ diện màu trắng.
– Từ trước đến giờ tao có để ý lắm đâu, chỉ cố gắng ăn mặc gọn gàng thôi.
– Thì bây giờ phải để ý, nghe tao đi, thay đổi gu ăn mặc cho nó phong độ, rồi sẽ có người yêu.
– Ừ, à mà mày với Q.Nga dạo này thế nào, còn liên lạc không.
– Thế nào là thế nào, tao chưa kể với mày à?
– Chưa.
– Sau cái đợt chia tay thì tao ở với mày ấy, từ đợt đó tao cũng chẳng quan tâm cô ta thế nào. Rồi đột nhiên cách đây vài tháng cô ta xuất hiện, xong còn đến gặp tao.
– Hả, nó muốn quay lại à.
– Hỏi chúa, tao chịu. Mà tao cũng không quan tâm. Tao không có hứng thú với cô ta. Mà thôi uống nước đi rồi mặc quần áo cho chỉnh tề xong còn đi. Nói chuyện đến gái đau đầu bỏ mẹ.
Thằng Quân đứng dậy mặc cái áo tôi đưa cho, trông hài hòa hơn so với bộ dạng trước của nó
– Mày thấy chưa, tao đã nói mà. Ngon zai hẳn lên. Đây, vuốt sáp lên cho nó đẹp – tôi đưa cho nó lọ sáp mềm
– Thôi, vuốt làm gì, có bao giờ tao ra ngoài đường mà bóng lộn như mày đâu
– Ý mày nói tao bóng lộn à, mày cứ phải để tao đào tạo cho ít bữa, rồi gái nó mới theo. Chứ mồm thì lúc nào cũng cười, mặt thì ngây ngô như thằng trẻ con, thì đợi đến mùa quýt mới có vợ.
– Ừ, rồi rồi, mà thôi đi chưa, tao xong rồi.
– Ơ thế không vuốt sáp à.
– Thôi, lằng nhằng, tao rất muốn chỉn chu như mày, nhưng tao không quen. Đi thôi.
Lát sau tôi và thằng Quân đến nhà Trang, bấm chuông thì cô giúp việc ra mở cửa. Vào nhà thấy Trang đang ngồi ở phòng khách với bác Tuân.
– Cháu chào bác ạ.
– Cháu chào bác, chào em – Thằng Quân có vẻ hơi nhạc nhiên vì nhìn thấy Trang.
– Ừ, ngồi đi cháu.
– Em chào 2 anh – Trang lên tiếng rồi đứng dậy – con đi lên phòng đây, bố với 2 anh ngồi nói chuyện đi.
– Bác ạ, đây là bạn cháu, tên là Quân, hôm trước cháu nói qua với bác rồi.
– Ừ, hôm trước bác có nghe qua Tùng nó nói rồi, cháu mới đi Lào về à.
– Dạ vâng, cháu mới về được có mấy hôm thôi.
– Mà đợt trước cháu đi giám sát à.
– Dạ vâng, cháu ra trường mà xin mấy công ty kiến trúc khó quá, xong cháu xin vào 1 công ty xây dựng. Thế là cháu bị đẩy đi Lào giám sát.
– Ừ, thế thì tốt rồi. Đợt này bác làm chủ 1 dự án bên Gia Lâm, bác muốn cháu quản lí cho bác một số vấn đề, vì dưới đó bây giờ họ đang làm cơ sở hạ tầng, còn phần kiến trúc xây dựng thì bác đang đợi chỗ công ty của Tùng. Cháu có biết lái xe không?
– Dạ có.
– Thế thì tốt rồi, vậy, thỉnh thoảng bác có việc cháu đưa bác đi. Cộng thêm việc là cháu phải chủ động quản lí công trình dưới đó cho bác. Có giám sát rồi nhưng bác vẫn muốn cháu có mặt dưới đó, không bọn thi công nó làm ăn lôm côm.
– Vâng, bác yên tâm, cái đó thì cháu hiểu ạ.
– Bác cứ yên trí đi ạ, thằng bạn cháu được cái thật thà. Bác không phải lo nhiều đâu – tôi nói.
– Thế cháu có yêu cầu mức lương bao nhiêu không?
– Dạ, bác trả bằng nào thì cháu nhận bằng đó. Tùng nó xin cho cháu, cháu có việc là may lắm rồi – nó cười.
– Vậy thì bác sẽ trả cho cháu tạm thời 8 triệu 1 tháng, nhưng phải cố gắng làm để xứng đáng với mức lương bác đưa ra đấy. Làm tốt thì tháng sau bác tăng lương. Mà mai đi làm luôn nhé.
– Dạ vâng, cháu cảm ơn bác.
– Gần trưa rồi, 2 đứa ở đây ăn cơm.
– Dạ thôi, chúng cháu có việc nên hẹn bác khi khác vậy.
Ngồi chơi 1 lúc nữa thì tôi và thằng Quân ra về. Còn Trang thì chẳng thấy tăm hơi đâu, lúc về cũng không thấy ló mặt ra. Mà thôi đằng nào chuyện cũng đã thế rồi,chỉ mong tâm trạng cô bé thoải mái và đừng nghĩ ngợi gì nữa. Về tới nhà thằng Quân hỏi
– Này, cái con bé hôm trước mày dẫn đi là con bác Tuân à.
– Ờ, sao?
– Thôi chết tao rồi.
– Làm sao mà chết.
– Thì hôm trước con bé cả buổi nó cứ khó chịu với tao í, không biết rồi nó nghĩ sao khi 1 thằng nhà quê như tao lại làm cho bố nó. Mà tao sợ nó phá, lúc đó hỏng việc thì chết.
– Thằng điên, nó không đến nỗi trẻ con như thế đâu. Nó không thích thì nó nói thẳng ra rồi. Ai bảo ăn mặc không hẳn hoi cơ, vậy gái nó không thích là phải còn gì.
– Ừ, chắc vậy. Rút kinh nghiệm, mà mày kiếm cho tao cái nhà trọ, để tao thuê.
– Thôi, ở luôn nhà tao này, có 1 phòng cho khách, tí tao bảo Linh Nga đi mua bộ chăn gối về cho mày ở 1 phòng. Bố mẹ tao có phòng riêng rồi, thỉnh thoảng mới lên. Tao ở 1 mình cũng chán nên mày ở luôn đây đi.
– Có được không đấy. Ủa mà mày vừa nói cái gì. Quỳnh Nga mua chăn gối á, sao mày bảo không liên lạc gì với nó nữa.
– Mày nghễnh ngãng à, tao nói là Linh Nga.
– Linh Nga là ai?
– Người yêu tao.
– Cái gì, lại là Nga à, có duyên với tên Nga nhỉ – nó hơi ngạc nhiên.
– Duyên với chả nợ. Mày lo kiếm con nào mà yêu đi.
– Làm gì có con nào nó yêu tao hả mày, mà tí nữa người yêu mày đến à.
– Ừ, tí Linh Nga qua nấu cơm, nay chủ nhật mà. Tao hẹn cô ấy hôm qua rồi.