Cô ta đi chợ với mẹ tôi, chỉ còn bố và tôi ở nhà.
– Tùng, con bé ngoan lắm đấy, con định thế nào?
– Bố mẹ mới nhìn mặt bắt hình dong, cứ từ từ đã bố – tôi nói.
– Bố nhìn người bố biết, con người có học sẽ khác. Bố đoán con bé nó là người biết chịu đựng. Mà hôm trước mẹ con hỏi, bố con bé là bộ đội à.
– Vâng – thực ra tôi cũng chưa kịp hỏi bố mẹ cô ta làm gì, cứ vâng bừa đi vậy!
– Thế thì chắc con nhà gia giáo, giàu nghèo bố mẹ không quan trọng, cứ miễn sao nó biết điều, ngoan ngoãn chăm lo cho gia đình là được. Mà bố thấy con có vẻ thờ ơ con bé lắm đấy. Yêu nhau thì phải tâm lí, nhất là con gái. Con xem đấy, mẹ ốm bố đi chợ nấu cơm có sao đâu. Đừng vì sĩ diện mà làm mất đi người mình yêu thương.
– Con biết rồi.
– Mà này, chuẩn bị mua cho bố cái tivi smart. Hôm qua đọc báo bố thấy có loại tivi Led mới, xem đỡ hại mắt hơn LCD.
– Bố thích mua hãng nào.
– Samsung hoặc SONY thôi, hôm qua bố xem giá cái 40 inch đâu hơn 20 triệu. Cái đấy có cả chuột với bàm phím đi theo, có cả internet wifi nữa.
– Vâng, để con lo.
Gần 5 giờ mẹ tôi và cô ta đi chợ về nấu cơm. Cô ta cũng ở lại ăn cơm. Trong bữa cơm thì cô ta cũng nói chuyện vui vẻ. Bố mẹ tôi thực sự quý cô ta, nhìn cái cách mà mẹ tôi đối xử với 1 người mới gặp như vậy thì tôi hơi ngạc nhiên. Mẹ tôi vốn khó tính, nhưng mẹ tôi mà quý ai thì quý lắm.
– Linh Nga này, bác mua váy cho cháu, cháu cầm về mà mặc nhé, hôm trước bác vội về quên không nói, cháu mặc đẹp lắm.
– Vâng ạ.
– Gớm, cứ như 2 mẹ con đến nơi không bằng. – tôi nói chen vào.
– Sắp rồi, Linh Nga nhỉ – mẹ tôi cười.
– Ai lấy mà sắp – tôi lại nói kháy.
– Mày nói câu nữa là mẹ cho mày ra khỏi nhà đấy. Đùa thì đùa hẳn hoi chứ, mẹ không nói lại nhờn.
– Thì thôi không đùa nữa, ơ mà sao chiều này em không đi làm à, giờ mới nhớ – tôi hỏi cô ta.
– Em xin anh chủ shop nghỉ chiều nay rồi ạ, nghỉ cả ngày mai nữa.
– Thế à, vậy mai lại sang đây 2 bác cháu mình đi chơi – mẹ tôi có vẻ hào hứng.
– Mai Linh Nga đi chơi với con rồi, mẹ đợi lượt sau đi.
– 2 mẹ con nhà này lại tranh nhau 1 cô gái. Hay nhỉ – bố tôi cười.
– Dạ, cháu với anh Tùng mai đi chơi rồi, hay là chúng cháu đi 1 lát rồi về ạ.
– Thôi thôi, 2 đứa cứ đi, mai bác đi cùng bác trai cũng được. Cả tuần 2 đứa đi làm rồi, đi chơi cho thoải mái.
– Vâng ạ!
Đến khi ăn xong, tôi lai cô ta về, trên đường đi cô ta cũng chẳng nói gì. Tôi cũng chẳng nói gì, cứ đi như vậy. Đi được 1 đoạn thì tôi phải phanh gấp. Tôi không cố tình nhưng cô ta lại ôm lấy tôi. Mọi hôm cô ta chỉ để tay đằng trước chứ không ngồi ôm như thế này. Được 1 lúc thì cô ta chỉ đặt tay hờ ở hông tôi.
– Anh Tùng.
– Hả – tôi giật mình.
– Chị Trang, chị hôm trước là người yêu anh à? Sao anh không đưa chị ấy về nhà?
– Đưa về rồi. Nhưng không phải người yêu. Sao ?
– Em hỏi vậy thôi, nhưng hôm đến cửa hàng … sao 2 người…
– Cô bé làm cùng công ty thôi. Cô không phải để ý đâu.
– Em thấy chị ấy được mà, sao anh không yêu chị ấy.
– Em không biết … – cô ta ngập ngừng. – Chị ấy giỏi này, công ăn việc làm tốt, gia đình chắc có điều kiện, lại xinh xắn.
– Nhưng tôi không thích, có sao không ?
– Chị ấy có vẻ thích anh lắm.
– Thích thì sao, cô không thích tôi à. Nhiều người thích tôi lắm. Với thích tôi là chưa đủ.
– Sao lại chưa đủ, em thấy tìm được người như chị ấy khó lắm. Chị ấy năng động chứ không chậm chạp như em.
– Tôi không quan tâm, tôi chỉ sống đúng trách nhiệm thôi, tôi sợ con gái các cô lắm. Lúc có tiền thì không sao, lúc có tiền thì …
– Sao anh lại nói thế. Nhà chị ấy có điều kiện, anh lo gì…
– Đồ chậm hiểu, mà thôi không phải hiểu đâu. Đến đầu ngõ rồi tự đi vào nha…
– Vâng, anh về cẩn thận.
– Ừ…
Cô ta đưa cho tôi cái mũ bảo hiểm và quay đi, đi được tầm 10m tôi gọi
– Này Linh Nga
– Gì thế ạ – cô ta ngoái lại.
– Lại đây tôi hỏi đã.
– Có chuyện gì à anh – cô ta tiến lại gần va hỏi
– Mai tôi đi đâu với cô thế.
– Mai đi rồi anh biết, hì hì – cười
– Nói đi có gì mà úp úp mở mở
– Thì em cũng chưa biết đi đâu, mai rồi tính anh ạ.
– Ờ, thôi vào nhà đi. Đi cẩn thận đấy.
– Vâng, đáng lẽ em phải nói với anh là anh đi cẩn thận ấy, đi về nhắn tin cho em nha.
– Ờ, biết vậy.
Cô ta quay lưng đi vào trong ngõ, đợi dáng cô ta khuất hẳn tôi mới đi về. Mà lạ thật, cô gái này sao tự nhiên hôm nay … Còn căn dặn mình đủ thứ, đi về cẩn thận, rồi nói năng nhẹ nhàng cứ như là người yêu thật của nhau vậy. Để xem mai thế nào. Chứ tình hình tôi thấy cô thế này tôi không dám nói thích cô thật …
Về đến nhà thì bố mẹ tôi lại gọi đến nói chuyện
– Đưa con bé về chưa – mẹ tôi hỏi.
– Không đưa về thì giờ con ở nhà chắc, mẹ hỏi lạ. Không xướt xát cái gì đâu mà mẹ phải lo
– Ngồi xuống mẹ hỏi.
– Vâng, có chuyện gì mà nghiêm trọng thế mẹ – tôi cười
– Mà nghiêm túc mẹ xem nào, lúc nào cũng nhăn nhở.
– Thì con đang nghiêm túc mà.
– 2 mẹ con nhà bà lúc nào cứ dính đến nhau là lại chí chóe – bố tôi nói – nói nhỏ thôi tôi đang xem phim
– Còn ông nữa đấy, cứ dí mắt vào cái máy tính bảng. Mới gần 50 tuổi đầu đã phải đeo kính lão rồi.
– Còn bà nữa, nói ít thôi. Mà nói năng nhỏ nhẹ thôi, con nó lớn rồi.
– Thôi con xin bố mẹ, có gì mẹ nói đi.
– Ừ – mẹ tôi thì thầm – Con với Trang dạo này thế nào ?
– Thế nào là thế nào ạ.
– Hôm trước mày dẫn nó về. Con bé thì cũng nhanh nhẹn, mẹ tưởng 2 đứa yêu nhau, nhưng về nhà bố mày nói mẹ mới biết.
– Con coi Trang như em gái thôi, con thương nó lắm !
– Sao mà thương, mẹ nghe chú Quang kể ngày xưa nó nghịch lắm, nhưng giờ tu chí. Con bé khôn ngoan nhưng so với Linh Nga thì mẹ thích Linh Nga hơn vì nó đảm đang.
– Ngày xưa Trang chơi bời, mà cô bé thay đổi cũng vì con. Giờ con không biết phải thế nào.
– Vậy 2 đứa nó gặp nhau chưa, Linh Nga với Trang ấy.
– Gặp nhau rồi, chỉ có điều Trang không biết con với Linh Nga …
– Mẹ nói với mày lâu rồi, không phải bây giờ mà rất nhiều lần rồi. Ngày xưa mày yêu cái Quỳnh Nga thì mẹ không nói, hồi đó sinh viên mẹ không nói. Nhưng giờ mày phải rõ ràng cho mẹ.
– Mẹ bảo giờ con phải rõ ràng làm sao. Trang thì cứ tưởng con chưa có người yêu, mà lúc nào cũng bám lấy con. Giờ mà nói ra thì khéo mất cả em gái, mất cả bạn.
– Linh Nga thì mẹ không lo, với tính cách của Linh Nga thì nếu mày bỏ nó thì nó cũng ngậm ngùi thôi. Còn cái Trang mẹ sợ nó lại làm liều, ảnh hưởng đến cả nó, cả mình. Còn cái chuyện làm ăn ở công ty nữa, mẹ lo lắm. Mà thật sự mẹ cũng không muốn vì mẹ sợ mày 1 lần yêu con nhà giàu rồi. Mẹ nói nhỡ đâu đến lúc mày khó khăn thì sao. Nhà Trang thì mẹ nghe nói giàu lắm. Mẹ không cần giàu, mẹ chỉ cần vui vẻ, đầm ấm, chết có đem tiền đi được đâu.
– Vâng, thôi để từ từ con giải quyết.
– Bố đồng ý với mẹ con, con tự giải quyết sao cho ổn đi.
– Ơ cái ông này, tôi nói mãi giờ ông tự nhiên chen vào, xem phim thì xem phim đi.
– Tôi vẫn nghe bà với con nói chuyện mà. Theo kinh nghiệm của bố thì con cứ yêu hết mình người mà con đặt tình cảm vào đi. Chuyện vật chất không quan trọng, giờ không có tiền bố mẹ cho tiền con đi chơi với người yêu cũng được.
– Theo kinh nghiệm của bố, ông giỏi nhỉ. Dạy con vậy đấy.
Tôi phì cười, đúng là bố mẹ mình. Buồn cười mà không dám cười to.
– Thôi được rồi, bố mẹ để con lo. Con sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.