Tôi và Linh Nga vội phóng xe về bệnh viện huyện. Không hiểu có chuyện gì mà mẹ lại bị như vậy. Đến nơi thì bố tôi đang ngồi ngoài
– Bố, mẹ làm sao thế? – tôi vội vàng – mẹ đâu rồi ạ.
– Bác gái thế nào rồi ạ – Linh Nga tỏ ra lo lắng.
– Mẹ bị tụt đường huyết! Đang trong phòng cấp cứu.
– Nhưng sáng nay bố với mẹ đi ăn sáng cơ mà?
– Lúc ra ăn sáng bố thấy mẹ con ăn ít lắm. Với lại hình như sáng nay mẹ con quên tiêm. Ăn xong bố mẹ về nhà. Lát sau tự nhiên thấy mẹ con lả đi, người lạnh toát, vã hết mồ hôi ra. May lúc đó có bố ở nhà.
– Quên chưa tiêm insulin ấy à bố?
– Ừ. 2 đứa ngồi đây đợi đi.
1 lát sau thì bác sĩ ra ngoài
– Chị à, tình hình thế nào rồi? – bố tôi hỏi
– Không sao đâu anh, chị nhà bị tụt đường huyết, sáng nay không ăn đúng không?
– Có, nhà em có ăn nhưng mà ít.
– Ừ, không sao đâu, may là có người đưa ra đây kịp, lần sau thấy vợ như vậy thì pha nước đường hoặc ngũ cốc cho vợ uống luôn. Chứ để lâu là nguy hiểm lắm đấy.
– Vâng, thế bao giờ nhà em ra viện được chị!
– Để chiều rồi về, cái tụt đường huyết này không ăn là nguy hiểm lắm.
– Vâng, em sẽ để ý.
Nói thật là cái bệnh của mẹ tôi cứ trước khi ăn phải tiêm. Bây giờ cơ thể không tiết ra được insulin nên phải tiêm trực tiếp vào người. Chỉ vì không ăn, quên tiêm 1 bữa là cũng ảnh hưởng đến cơ thể. 1 lát sau thì bố cùng tôi và Linh Nga vào.
– Mẹ tỉnh rồi à.
– Bác ạ, bác có sao không? – Linh Nga hỏi
– Bác không sao đâu, bệnh bác bác biết. 2 đứa đang đi chơi bị bố gọi về à?
– Vâng ạ, không sao đâu bác!
– Đấy, bà thấy chưa, sáng bảo ăn lại không ăn, ăn được mấy miếng bún. Mà sáng bà có tiêm không thế?
– Tôi quên.
– Lần sau đi đâu cũng phải để lọ thuốc trong cốp xe. Mai tôi mua cho bà cái bình giữ nhiệt rồi bỏ thuốc vào đấy.
– Mẹ, ốm thế thì mẹ phải nhớ tiêm mỗi bữa, nhỡ đâu có lúc không có người bên cạnh mẹ thì làm sao. Con lo lắm.
– Thôi, không sao đâu, sơ suất có tí thôi, 2 bố con nhà ông ra ngoài đi, để Linh Nga ngồi đây với tôi. Sốt cả ruột!
Tôi và bố đi ra ngoài ngồi. Linh Nga ở trong với mẹ.
– Này, Linh Nga về đây có nói gì không con
– Dạ không bố ạ.
– Thế sáng 2 đứa đi đâu mà bố gọi đi gọi lại mấy lần mới được.
– Bọn con ra nhà thờ đổ.
– Chuyện 2 đứa ông nội có vẻ sốt ruột lắm rồi đó.
– Ông nói thế chứ bây giờ bố mà hối con nữa thì con chịu sao nổi.
– Bố cũng không vội, mà mọi người vội. Nếu không con nghĩ cách gì, hoặc là lên cái lịch đi để mọi người yên tâm.
– Vâng.
1 lúc sau thì Linh Nga đi ra
– Bác ơi bác ở đây con với anh Tùng đi về nhà 1 lát bác ạ. Anh ơi chở em về chút.
– Có chuyện gì thế em – tôi hỏi
– Anh đưa em về qua chợ,về nhà em nấu cho bác ít canh. Sắp trưa rồi anh
– Ừ, thôi 2 đứa về đi. Bố ở đây cũng được.
Tôi đưa Linh Nga qua chợ, mua ít đồ rồi về nhà. Cô ấy nấu cho mẹ tôi bát canh mướp đắng và nấu cháo đem ra cho mẹ. Trên đường ra bệnh viện tôi hỏi.
– Chưa về làm dâu đã bị hù 1 quả sợ không?
– Sợ gì cơ ạ, nhưng em chưa nhận làm dâu nhà anh đâu nha.
– Ơ, thế ai vừa gật đầu làm người yêu anh.
– Mới chỉ là người yêu, chứ đã làm dâu đâu. Mà bác gái bị bệnh lâu chưa anh?
– Gần 20 năm rồi.
– Gần 20 năm rồi cơ á – Linh Nga có vẻ hoảng hốt.
– Ừ, mẹ anh kiêng khem nhiều thứ lắm. Khổ, ăn không dám ăn, uống không dám uống. Cũng may là mẹ anh kiêng tốt.
– Vâng, thôi thì cứ động viên mẹ anh ạ, bệnh này quan trọng nhất là giữ gìn, thuốc men đều đặn là không sao. Nghe mẹ em nói nhiều người không kiêng được là nó biến chứng sang đủ thứ bệnh.
Tôi và cô ấy đến bệnh viện, vào phòng thấy mẹ tôi đang nằm. Bố ngồi bên cạnh đang đọc báo.
– Bác ạ.
– Ừ, 2 đứa đi đâu thế?
– Con về nấu ít cháo với bát canh.
– Ôi dào, sao không đi mua cho nhanh, nấu làm gì – mẹ tôi nói – bác có sao đâu, chiều ra viện được rồi.
– Nấu cho an toàn bác ạ. Bác ngồi dậy đi ạ – đặt cái cặp lồng cháo và canh xuống cái tủ đồ bên cạnh, cô ấy nhanh nhẹn đỡ mẹ tôi ngồi dậy. Rồi cô ấy múc cháo ra 1 cái bát .
– Bác há miệng ra đi ạ.
– Thôi, để bác tự ăn.
– Bác đang ốm, cứ để con, bác ngồi yên đi ạ.
Thế là mẹ tôi ngồi yên để Linh Nga phục vụ. Ăn được 1 bát cháo xong chuyển sang canh mướp đắng.
– Bình thường mà ốm đau có con dâu như thế này thích mẹ nhỉ – tôi đùa.
– Ừ, mẹ chẳng cần phải chăm sóc như thế này đâu, kể cả sau này 2 đứa lấy nhau, các con còn có công việc, gia đình, con cái, các con còn bao nhiêu việc. Mẹ sống chết lúc nào chẳng biết, nhưng mà có cô con dâu ngoan thế này là mẹ mãn nguyện rồi.
Linh Nga cúi mặt ngượng ngùng…
– Linh Nga này, bác không muốn con với thằng Tùng phải vất vả vì bác. Chỉ cần 2 đứa yêu thương nhau, con lo bảo bản nó, chăm sóc nó dùm bác là được rồi.
– Vâng, con chỉ làm đúng bổn phận thôi bác, bác ăn đi cho con mừng. Hì – cười
– Sau này 2 đứa sẽ sinh cho mẹ 1 thằng cháu rất là đẹp trai, 1 cô công chúa xinh xắn. Bố mẹ sáng sủa thế này cơ mà
– Mẹ ăn đi, chiều còn ra viện. Sau này Linh Nga sẽ sinh cho mẹ cả 1 đàn cháu luôn.
– Nói là làm đấy nha – mẹ tôi và Linh Nga đều cười.
– Bà ăn đi, chém gió mãi, ăn đi cho cháu nó còn thu dọn – bố tôi trêu.
– Cái ông này, chẳng mấy khi tôi ốm lại có người chăm.
– Lại còn chẳng mấy khi ốm à, ốm suốt, tôi còn phải nấu cơm rửa bát đi chợ hầu bà bao nhiêu năm rồi đấy.
– Thì đây là có đứa con dâu nó chăm sóc, ăn mà cũng giục.
Thêm có 1 người tôi lại thấy vui lạ lùng, tôi và Linh Nga cứ ngồi tủm tỉm cười. Nhiều lúc tôi thương mẹ tôi lắm, bây giờ có Linh Nga chia sẻ, lại tâm lý nên tôi cũng an tâm phần nào. Ngay chiều hôm đó mẹ tôi xuất viện. Ông bà thấy mẹ tôi đi viện nên cũng lo lắng chạy sang. Biết sơ qua tình hình nên ông bà cũng đỡ sốt ruột.
– Con đi luôn chiều nay à Tùng, nếu đi luôn thì thì chuẩn bị đi đi – bố tôi giục
– Con đang tính.
– Tính cái gì, mai 2 đứa đi làm cơ mà.
– Nhưng mà mẹ …
– Để đấy cho bố, bố lo được.
– Nếu bận thì đi con ạ, tuần sau lại về, không bố mẹ con lên – ông nội nói.
– Thôi, đằng nào cũng muộn rồi, giờ mà đi cũng chẳng còn xe. Với lại con chưa ăn cơm cùng bố mẹ bữa nào. Ăn cơm xong con với Linh Nga thuê xe đi.
– Ừ, thế cũng được. Ông bà tối ở đây ăn cơm luôn nha. Để con nói cháu nó đi chợ.
– Ừ, ông bà có ăn mấy đâu – bà nội tôi nói
– Quyết định vậy đi, Linh Nga ơi?
– Gì vậy anh – cô ấy chạy ra từ phòng mẹ tôi
– Ừ, đi chợ với anh, nấu cơm ăn xong rồi tối mình thuê xe đi, chứ giờ muộn rồi em, hết xe rồi
– Vâng!
Nghĩ cho cùng thì ông bà bố mẹ chỉ lo cho tôi là nhiều. Giá như tôi được ở nhà lâu hơn với ông bà. Chuyện đi làm của Linh Nga thì tôi chỉ cần alo là xin phép cho cô ấy nghỉ được, nhưng tôi còn cả núi công việc, lúc nào cũng ngập lên đến tận cổ. Nửa muốn đi, nửa không muốn đi.