Khoảng 6 rưỡi thì Nhật cùng Ngọc đến…
– Em chào anh – Ngọc nói
– Ờ, 2 đứa vào nhà đi, chị Linh Nga đâu?
– Em đây – lù lù đằng sau bước vào, tay xách túi hoa quả.
– Giật cả mình, sao em cứ lừ lừ đi như vậy hả.
– Chẳng phải anh vừa hỏi em còn gì?
– Mà mua cái gì kia, trong tủ còn đầy hoa quả, em mua làm gì. Dạo này đi làm nhiều tiền nhở.
– Vâng, lương em cao mà, em mà để dành tháng sau khéo mua được điện thoại không chừng ấy.
– Thôi vào đi, anh nấu xong rồi, ăn luôn.
– Hả, nghi lắm nha, anh nấu hay anh mua ngoài hàng đem về. – cười
– Chị không biết rồi, ông anh em riêng cái khoản vào bếp thì hơi bị khéo, mỗi tội ở 1 mình nên lười vào bếp thôi – thằng Nhật chêm vào.
– Để chút em thử xem tài của anh dở đến cỡ nào, mà đợi em đi rửa mặt đã, vừa đi ngoài đường về toàn bụi.
Bữa cơm diễn ra suôn sẻ, rút kinh nghiệm lần trước nên tôi với Nhật uống bia, để Ngọc với Linh Nga uống nước ngọt.
– Anh Tùng, bao giờ anh dẫn chị nhà em về làm dâu đây. – Ngọc hỏi
– Ơ… – tôi và Linh Nga ngượng ngùng.
– Em không biết à, mai ở quê có giỗ, anh Tùng dẫn chị Nga về đấy – thằng Nhật thêm vào.
– Thế mà chị chẳng nói gì với em. Mà cũng thích, lại sắp được ăn cỗ cưới 2 anh chị rồi
– Chỉ là về gặp bố mẹ anh thôi mà – tôi nói đỡ.
– Coi như ra mắt rồi. Chị, cố lên nhé. – Ngọc động viên Linh Nga.
– Nhưng mà chị sợ lắm í. – Linh Nga có vẻ lo lắng
– Lo gì chị, ông bà ngoại em dễ tính lắm, 2 bác cũng tâm lý nữa. Chị không phải lo đâu.
– Phải đấy, phải đấy. – tôi cười.
Ăn uống xong xuôi Nhật và Ngọc chuồn về trước, còn lại tôi và Linh Nga ngồi ở phòng khách.
– Anh Tùng, anh ngồi đây em hỏi – giọng có vẻ nghiêm trọng.
– Hả, vẫn đang ngồi đây còn gì, có gì mà trông sát thủ thế.
– Sang đây ngồi cạnh em, em hỏi
– Hả.
– Nhanh lên – cô ấy giục.
– Rồi – tôi sang ngồi cạnh cô ấy, kèm theo 1 ánh mắt dò xét và hoài nghi của cuộc nói chuyện
– Giờ anh nói đi, có phải anh nói với Nhật để Nhật chỉ chỗ cho em xin việc không. Có phải anh chủ ý để em vào làm chỗ chị Huyền không?
– Tự nhiên lại hỏi anh chuyện này – tôi bối rối gãi đầu
– Anh trả lời em đi, nhanh! – Linh Nga trừng mắt
– À thì phải, nhưng mà anh chỉ bảo thằng Nhật là chỗ thằng Vũ cần người làm thôi. Còn anh có bảo nó nói với em đâu.
– Em tạm tin, hôm đó mà anh Vũ với chị Huyền không đưa cu Bin đến đây thì anh còn giấu em đến bao giờ. Đáng lẽ hôm đó em xử anh luôn, nhưng mà anh say nên em tha.
– Trông hiền hiền mà có lúc dữ kinh lên được. – tôi lẩm bẩm.
– Anh mà còn làm gì mờ ám nữa là không xong với em đâu đấy. Mà anh còn lầm bẩm nói xấu em nữa là cũng không xong đâu.
– Rồi rồi, còn việc gì nghiêm trọng nữa không?
– Hết rồi, hì – cười, cái sự dữ dằn lúc nãy lại biến đi đâu mất lại thay vào sự dễ thương đáng yêu.
Tôi và Linh Nga ngồi xem ti vi 1 lúc, rồi đột nhiên cả 2 quay sang nhìn nhau. Lần này thì thực sự nhìn nhau rất là lâu. Rồi từ từ, từ từ tôi rướn người lại gần cô ấy, Linh Nga nhắm mắt vào, tôi cũng nhắm mắt. Cơ hội đến 1 lần nữa với tôi, tôi từ từ nhẹ nhàng, còn 1 chút nữa thôi là môi chạm môi rồi.
– Ha ha ha ha, ặc ặc ặc…. – tiếng phát ra từ tivi kêu lên
– Anh nhìn kìa, buồn cười chết mất – vừa nói Linh Nga chỉ vào tivi.
Mở mắt ra nhìn lên thì cái kênh cartoon network đang chiếu tom and jerry. Con chuột chết bầm lại phá đổ cái không khí lãng mạn. Tôi cố gắng kìm nén và cười gượng. Còn Linh Nga thì vô tư ngồi xem như chưa có chuyện gì. 1 lát sau xem xong thì tôi đưa Linh Nga về
– Sáng mai nhớ chuẩn bị rồi về sớm với anh nhé.
– Vâng, mà anh ơi mặc đồ gì bây giờ.
– Cứ mặc bình thường miễn sao em thoải mái, cũng không phải phấn son gì đâu. Cứ như về quê em ấy.
– Vâng!
Sáng hôm sau tôi đến đón Linh Nga sớm rồi cả 2 người cùng bắt xe về quê. Hôm nay cô ấy để tóc dài, màu áo trắng dường như là màu quen thuộc của cô ấy, trông cô ấy hiền dịu lắm. Ngồi trên xe chắc cô ấy mệt nên cô ấy gục đầu vào vai tôi ngủ thiếp đi. Cảm giác tôi cũng lâng lâng khó tả lắm.
Thích 1 người là khi nhìn vào người đó thấy gì cũng đẹp cũng dễ thương. Nhưng để yêu 1 người, thực sự sẽ cần 1 khoảng thời gian rất dài. Đến được với nhau là quý, không biết Linh Nga sẽ bên tôi cả đời hay 1 khoảng thời gian. Mong là khi nào cô ấy ở bên tôi cô ấy sẽ mãi nhẹ nhàng và tình cảm như vậy. Lúc ngoan hiền, lúc ghê gớm để tôi biết mình là ai!
Tôi dẫn Linh Nga về nhà cất đồ, bố mẹ tôi thì sang nhà ông bà để làm cơm rồi. Sang đến ngõ nhà ông bà thì Linh Nga nói.
– Anh ơi em run quá.
Tôi nắm lấy tay cô ấy và kéo đi thẳng vào trong nhà, không để cô ấy kịp ú ớ gì. Vào đến nhà thì ông bà đang ngồi ở gian giữa, bác cả, chú út, bố tôi cũng đang ngồi ở đó luôn. Còn mẹ tôi và các cô các thím đang làm cơm dưới bếp.
– Ơ, Tùng về đấy à con, bạn gái à, dẫn vào đây dẫn vào đây.
– Vâng con vừa về.
– Cháu chào ông bà, cháu chào các bác ạ – Linh Nga nói.
Bà nội tôi thấy thế liền đứng dậy ra chỗ Linh Nga, 2 tay xoay xoay người Linh Nga.
– Xinh xắn thế này mà bây giờ nó mới dẫn về, để ông bà ngóng mãi.
– Cháu tên gì? – bà nội tôi hỏi
– Dạ, cháu là Linh Nga bà ạ.
– Hả, Nga á, có phải là cái con bé ngày xưa yêu thằng Tùng phải không – bà nội tôi đổi giọng, có vẻ không thích
– Không đâu bà ơi, kia là Quỳnh Nga, còn đây là Linh Nga – tôi nói đỡ.
– Thế à, thế mà bà cứ tưởng. Nó mà dẫn con bé kia về đây bà tống cổ nó đi ngay.
– Bà, sao lại nói thế !
– Chả thế thì sao, thôi lại đây ngồi với bà.
Bà nội kéo tay Linh Nga lại giường ngồi với bà nội, còn tôi ngồi ở salon với các bác và các chú. Nhà ở nông thôn thường có 3 gian, 1 gian giữa là kê bàn ghế và thợ phụng, còn 2 gian 2 bên là kê 2 cái giường, thường là như thế.
– Đợt này về mấy ngày con – ông nội tôi hỏi.
– Con về chắc mai đi luôn ông ạ.
– Ừ, nhiều việc lắm hả?
– Vâng.
– Con xin phép ông bà, các bác con xuống phụ các bác các cô nấu cơm ạ – Linh Nga đứng dậy xin phép.
– Vừa đi về mệt, cứ ngồi đây với bà.
– Dạ không sao đâu ạ, con xin phép.
Ông nội với mọi người cũng gật đầu. Bác cả tôi lên tiếng
– Con bé khéo ăn khéo nói đấy. Nó làm cái gì rồi.
– Bạn cháu vừa ra trường, đang đợi tìm việc.
– Thế nó học trường nào? – chú út tôi hỏi.
– Học viện ngân hàng chú ạ.
– Thế à, cũng giỏi đấy chứ. Thằng này thế mà khá. Hơn đứt cái con bé lần trước.
– Có gì đâu ạ.
– Thế 2 đứa tính bao giờ cưới – ông nội tôi lại hỏi
– Con cũng chưa biết
– Ô hay, người yêu có rồi, con bé cũng ra trường rồi. 2 bố con về bàn bạc đi rồi ông còn đi nói chuyện người nhớn cho chứ.
– Ông cứ để con! Thằng này là phải ép – bố tôi nói câu mà làm tôi phì cười.
– Thôi thôi được rồi, thư thư cho con giãn việc ra đã, rồi đâu có đó.
Để ông và mọi người ngồi nói chuyện. Tôi chạy xuống bếp thấy Linh Nga đang ngồi cuộn nem rán với mấy cô và bác gái cả.
– Cháu chào bác, cháu chào các cô.
– Thỏ đấy à, dạo này có người yêu trông béo tốt hẳn ra nhỉ. – bác gái tôi nói
– Ơ… – tôi giật mình
– Ngại à, có gì mà phải ngại. Người yêu chứ có phải người ngoài đâu mà ngại.
– Bác tự nhiên lại nói biệt danh cháu ra làm gì, mất hết hình tượng.
Linh Nga thì cũng hơi ngạc nhiên quay sang hỏi
– Ở nhà mọi người gọi anh Tùng là Thỏ à bác.
– Ngày xưa nó tên là Thỏa, nhưng mà gọi tên nó khó, mọi người toàn gọi là Thỏ thôi, giờ cả xóm vẫn gọi nó là Thỏ mà. Sau này mẹ nó mới đổi tên thành Tùng đấy! – bác tôi cười.
Cô ấy nghe thấy vậy thì cứ tủm tỉm cười. Thêm 1 bí mật lại bị tiết lộ với cô ấy.
– Chỗ này chỗ đàn bà con gái, đi lên nhà đi Thỏ – mấy cô giục tôi
– Ơ, sao đuổi cháu đi ạ.
– Ở đây vướng chân vướng tay có làm được cái gì đâu, muốn gần người yêu hả. Lúc khác đi, quấn nhau cả ngày rồi vẫn còn nhớ à
– Cháu thèm vào – tôi ngúng nguẩy bỏ lên trên nhà ngồi chơi với mấy đứa em con nhà chú. Tôi thích trẻ con lắm, toàn lũ 4, 5 tuổi dễ thương lắm.
Buổi về ăn giỗ với ra mắt cũng thành công, mọi người cũng có vẻ ủng hộ lắm. Đến bữa ăn cơm ông nội tôi nói.
– Anh Tùng nhà ta hôm nay dẫn người yêu về, ông mừng lắm. 2 đứa mau tính chuyện cưới xin đi nhé. Lâu lắm không có bữa giỗ mà đông đủ mọi người như thế này.
Linh Nga thì ngượng đỏ mặt, còn tôi thì chỉ biết cười. Mà làm gì có ai biết bên trong nó bùng nhùng như tơ vò thế nào đâu. Tôi còn chưa kịp tỏ tình với cô ấy nữa.
– Đấy, nghe thấy chưa, ông nội giục rồi đấy, mau mau đi cho các bác các cô ăn cỗ. – mấy cô mấy bác hùa vào nói.
Thực ra thì cái chuyện của Linh Nga nằm ngoài ý muốn của tôi ngay từ đầu. Tôi thích cô ấy, nhưng thật sự tôi không đành lòng để Linh Nga phải chịu đựng như vậy. Chẳng biết rồi sau vụ ra mắt này mọi chuyện sẽ đi đến đâu nữa. Bữa cơm diễn ra suôn sẻ. Linh Nga là con người khéo léo, ngoan ngoãn nên mọi người có vẻ ưng lắm, chẳng ai phàn nàn gì. Ăn xong tôi lên giường ngủ, để Linh Nga đi rửa bát và thu dọn. Lúc tôi dậy thì thấy cô ấy đang ngồi bóp tay bóp chân cho bà tôi ở cái giường gian trái nhà. 2 bà cháu nói chuyện vui vẻ mà trông bà mãn nguyện lắm.
– Dậy rồi đấy à con.
– Vâng, mọi người đi đâu hết rồi bà.
– Mọi người về hết rồi. Thôi không cần bóp chân tay cho bà nữa đâu… bóp vai đi – bà tôi nói với Linh Nga
– Vâng ạ
– Sao bà để người lạ bóp vai cho bà thế, để con – tôi lanh tranh nhảy lên giường
– Thôi ông tướng, thích lại gần người yêu thì nói, lại còn bày đặt! Mà 2 đứa về đi, chiều rồi, về xem nhà có việc gì giúp đỡ bố mẹ thì làm. Linh Nga này, tối sang ngủ với bà nhé.
– Hả, con để cho ai đây bà.
– Sang ngủ với ông – bà tôi cười.
– Vâng, để con về xin 2 bác đã ạ, được thì con qua ngủ với bà.
– Ui cha, được cháu dâu đấm bóp cho tí mà khỏe hết cả người. Thôi 2 đứa dắt nhau về đi.
Chào bà tôi và Linh Nga về. Nhà ông bà cách đó có mấy bước chân nên tôi với cô ấy đi bộ về
– Anh Thỏ.
– Hả – tôi tròn mắt
– Vậy đúng là thỏ rồi, con trai mà biệt danh là thỏ thì yếu đuối lắm. Em đoán không sai mà. Hí hí
– Này, đừng có cơ hội nha, nhưng biệt danh của anh thì ít người con trai nào có đâu.
– Em biết thừa, bác gái còn nói hồi nhỏ anh nhát chết lắm, cái gì cũng sợ. Nên mọi người gọi anh là Thỏ Đế nữa. – cười tít mắt
– Trời, bác ơi là bác!
– Anh giấu làm gì, kiểu gì em chẳng biết. Từ nay đến mai chắc là còn biết nhiều điều hay ho từ anh lắm đây. Với lại lúc nào tiện thì em gọi anh là Thỏ nhé, đáng yêu mà. Hì
– To đầu bằng này rồi còn đáng yêu, cái tên Thỏ nghe nữ tính quá
– Em thích thế. Ai bảo anh gọi em là đầu thạch cao cơ, em gọi là thỏ đế cho bớt nữ tính là được chứ gì.
– Thôi, kệ em!
– Ơ kìa, anh mà cũng biết giận à, mọi hôm toàn chọc em, hôm nay em mới trêu có tí đã dỗi rồi.
– Ai thèm dỗi, đấy là người lớn không chấp trẻ con. Nhá…
Tôi với Linh Nga vừa đi vừa cười vui vẻ với nhau, về tới nhà thì thấy bố tôi đang ngồi cắm cúi vào cái máy tính bảng, mẹ tôi thì đang gọt hoa quả.
– 2 đứa về rồi đấy à.
– Dạ – Linh Nga nhỏ nhẹ.
– Ngồi ăn hoa quả đi, mẹ gọt xong rồi.
– Vâng, ngồi đây em – tôi kéo tay Linh Nga ngồi xuống bên cạnh tôi
– Sao, về quê 2 bác có thoải mái không? – mẹ tôi hỏi Linh Nga.
– Dạ thoải mái ạ.
– Lại còn không, Linh Nga thân thiết với bà nội lắm rồi, mới về ra mắt mà đã bóp tay bóp chân cho bà, máu gớm.
– Mày, cái mồm, ăn với chả nói. Mà Linh Nga này, 2 đứa tính sao chuyện cưới xin, hôm nay ông nội giục rồi đó.
– Dạ, cháu… cháu.
– Mẹ, Linh Nga còn công việc, đã đâu vào đâu đâu. Đợi xin được việc ổn định đã, với lại con đã về nhà Linh Nga đâu.
– Ừ, nhưng mà 2 đứa bố trí về quê Linh Nga, rồi xem ý ông bà bên đó thế nào để bố mẹ biết đường.
– Dạ, 2 bác thư thư cho cháu vài bữa – Linh Nga bối rối.
– Ừ, con về đây rồi, 2 bác cũng coi con như người trong nhà luôn rồi. Có gì khúc mắc con cứ nói – bố tôi nói. Mà sao đang bác cháu tự nhiên lại chuyển sang con với bác luôn nhỉ.
– Bác trai nói đúng đấy, các con cưới nhau sớm, rồi sinh con đẻ cái ổn định công việc sau này đỡ vất cả con ạ.
– Vâng, con biết rồi – tôi lại tặc lưỡi.
Tôi với Linh Nga ngồi cạnh nhau mà 2 đứa cứ run run, tay tôi nắm chặt lấy tay Linh Nga từ bao giờ. Tại thấy bố mẹ tôi nghiêm túc quá.
– Linh Nga, đi mua với bác ít đồ đi con.
– Mẹ không để cô ấy nghỉ à, sáng đi xe về mệt đã nấu cơm, xong rồi rửa bát, nãy còn đấm bóp cho bà nữa.
– Dạ, con không sao đâu bác.
– Đấy, Linh Nga nó không như mày đâu, đàn ông đàn ang suốt ngày nằm ườn ra đấy.
– Vâng.
– Vâng lại cứ để đấy, đứng dậy xem đi rửa cốc chén rồi quét nhà đi. Bố con nhà mày ở nhà chả giúp được cái gì.
– Tôi vẫn đi chợ nấu cơm rửa bát còn gì. Vậy mà suốt ngày kêu – bố tôi nói.
– Thôi, để con làm – Cơ mà thỉnh thoảng bố tôi cứ làm 1 câu giật hết cả nảy. Buồn cười mà không dám cười.
Linh Nga lai mẹ tôi đi đâu tôi cũng chẳng rõ, còn mỗi 2 bố con ở nhà.
– Tùng, chuyện con bé Trang thế nào rồi.
– Dạ, con cũng chưa có cơ hội nói với Trang, giờ con mà nói ra không biết sẽ thế nào.
– Bố thì nghe qua qua thôi, bảo ngày xưa con giúp nó nhiều, mà nó thích con, nó không dám nói ra đúng không?
– Vâng.
– Với cá tính của con bé thì cũng khó đấy, phải khéo không con bé nó sốc.
– Con đang tính vài hôm nữa sẽ nói chuyện với Trang. Chứ như thế này con bối rối lắm. Con quý Trang lắm, như em gái vậy.
– Bây giờ có Linh Nga nữa, nên phải khéo léo cả đôi đường, không Linh Nga nó lại tủi thân. Cái giống đàn bà nó hâm hâm dở dở lắm. Nhớ lấy nha, nhu cương đúng lúc vào. Mình là phải tâm lý con ạ. Chơi đòn tâm lí đàn bà nó mới sợ.
– Bố, giờ bố đi tán gái được đấy, tâm lí thế.
– Cái thằng, bố nói vậy thôi, có người yêu, có vợ thì phải giữ. Linh Nga nó xinh thế, thế nào cũng bao nhiêu thằng dòm ngó. Cho nên lúc nào cũng phải hâm nóng tình cảm 2 đứa, nghe chưa. Bố ngày xưa yêu mẹ bố biết rồi!
– Hề, bố không phải lo. Cái đó con biết mà.
– Đấy là bố cứ nói thế, không thừa đâu.
Bố tôi cũng thuộc dạng tâm lý, còn chỉ tận tình cho tôi phải làm như thế nào. Kể cũng đúng, tâm lý phụ nữ mà nắm bắt được thì mình rất có lợi. Lâu lắm rồi về nhà mà cảm thấy thoải mái lạ lùng thế này.