Về nhà với tâm trạng vui vui, bay bay. Đặt lưng xuống giường, quay mặt sang bên cái ảnh. Tôi mỉm cười, 1 nụ cười đầy bí ẩn và có chút gì đó tự hào. Cầm điện thoại lên gọi cho cô ta.
– Đầu thạch cao à?
– Anh nói cái gì vậy, anh còn gọi tôi như thế lần nữa là tôi cúp máy đấy.
– Ơ, tôi gọi đầu thạch cao, tự nhiên cô nhận còn gì.
– Mà anh gọi có chuyện gì.
– Hỏi xem cô đi bộ từ nhà vào ngõ có an toàn không thôi.
– Lắm chuyện.
– Ơ thế cô không được câu hỏi thăm xem người lai cô đi, chở cô về có về nhà an toàn không à?
– Nghe cái giọng của anh là tôi biết anh không sao rồi, anh đi ngủ đi, ngồi đấy mà nói linh tinh.
– Thì không ngủ được tôi mới gọi cho cô.
– Tôi là cái thùng để anh xả đấy à.
– Ấy chết, đừng có hiểu lầm, cô là chỗ để tôi giải trí sau những giờ làm việc căng thẳng thôi.
– Tôi cúp máy đây, đồ hâm – Cô ta cúp máy luôn và không thêm kèm theo cái tiếng vọng “đồ hâm” vào.
May cho cô là hôm nay tôi vui, nên thôi bỏ qua, nhưng còn rất nhiều chuyện tôi không bỏ qua được cho cô đâu. Tôi lại điện cho thằng Nhật.
– Về nhà chưa?
– Em vừa về đến nhà, có việc gì đấy anh?
– Linh Nga học trường nào?
– Vừa ra trường anh ạ, học viện ngân hàng.
– What the… Học ngân hàng ra sao không đi xin việc mà lại đồng ý đi bán quần áo.
– Em cũng không biết, nhưng chị í có làm vài chỗ rồi, lương thấp quá không đủ sống. Với lại hôm trước chị í kể vì bị tông xe nên bị đuổi việc.
– Sao bị đuổi, tông xe xong bị đuổi việc là sao.
– Thì cũng không hẳn, hôm trước chị í bị tông xe, xong tối hôm đó về đau quá, sáng hôm sau xin phép nghỉ làm, ông sếp ông í ghét chị í từ trước nên trù ẻo chị í cộng với với cái đống tài liệu hôm mưa chị í đem về nhà để làm mưa ướt hết nên không hoàn thành nhiệm vụ, nản nên chị í bỏ…
– Cái đồ…
– Sao anh? Mà anh hỏi kĩ thế, em thấy anh và chị í có gì lạ lạ.
– Lạ cái đầu mày. Mà cô ta có người yêu chưa?
– Hình như chưa anh ạ, Ngọc nói với em thế.
– Ờ, thôi được rồi, anh hỏi thế thôi, ngủ đi. Mà này, cô ta hay Ngọc có hỏi gì về anh đừng kể nhiều nhé, đặc biệt chuyện ngày xưa, còn đâu mày cứ kể anh đẹp trai phong độ bla, bla là được rồi nghe chưa.
– Vâng, anh toàn làm khổ em thôi 🙁
Hoá ra là học học viên ngân hàng ra, nhưng chưa xin được việc. Cô cũng giỏi đấy, không đến nỗi nào. Bây giờ mà không có cơ, hoặc không có tiền thì xin vào ngân hàng làm sao được.
Vài ngày sau thì tôi cũng đi làm bình thường, không liên lạc gì với cô ta, 1 phần do bận với dự án bên Gia Lâm của chú Tuân, 1 phần đi làm về mệt cũng chẳng thiết gì. Thấm thoát đến ngày thứ 7. Tôi làm buổi sáng còn buổi chiều nghỉ, rảnh rỗi nên có ý định ghé qua cửa hàng thằng Vũ xem làm ăn thế nào. Nói thế cho có lệ chứ thực ra thì ngó cô ta xem đi làm có ổn định không, với lại lâu không gặp cô ta tôi cũng nhớ cái thái độ tức giận và nụ cười của cô ta. Dựng xe trước cửa hàng thằng Vũ. Nhìn từ ngoài vào thì thấy có cô ta với 1 em nhân viên nữa. Huyền – vợ thằng Vũ thì đang ngồi ở quầy thanh toán. Vừa bước vào cửa
– Ôi, lâu lắm không thấy rồng đến nhà tôm – Huyền niềm nở.
Tôi nháy mắt. Huyền dường như biết ý nói tránh đi
– Lâu lắm không thấy anh đến mua hàng cho người yêu, bọn em mới về nhiều mẫu lắm, anh xem đi ưng cái nào đắt hàng hộ em
– Anh là anh ưng mấy cô bán hàng chứ quần áo thì anh mua ở đâu chả được. Em nhỉ – tôi quay sang con bé bán hàng cùng với Linh Nga cười.
Cô ta nhìn thấy tôi tỏ ra như không quen biết, cũng chẳng niềm nở gì.
– Em tóc củ hành ơi, chọn dùm anh cái áo nào đẹp đẹp.
Cô ta tiến gần lại tôi
– Anh cần áo loại gì – giọng có vẻ gầm gừ.
– Thì như lần trước em chọn cho anh ấy, vừa mặc đi chơi được, vừa mặc đi làm được. – tôi cố tình trêu cô ta.
Cô ta lườm tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, chắc tức tôi lắm. Nghía qua thì thấy Huyền cứ tủm tỉm cười.
– Ông chủ hôm nay đi đâu rồi bà chủ?
– À, dẫn con trai đi công viên chơi rồi anh ạ, em ở nhà trông hàng.
– Thế à, để 2 cô gái xinh đẹp này trông cũng được mà, gia đình là trên hết.
Cô ta chọn được 1 cái áo đem lại cho tôi
– Đây anh ạ.
– Cô mặc thử vào đi.
– Anh…
– Tôi bảo cô mặc thử mà.
Cô ta lầm lũi đi vào trong phòng thay đồ, bước đến cửa phòng tôi gọi cô ta quay lại.
– Này, thôi khỏi thử, cô chọn cho tôi cái váy nào đẹp đẹp chút đi, áo để đấy đã, tí thử sau.
– Anh đúng là đồ… – cô ta đi ngang qua tôi và nói nhỏ.
– À, em khen anh dễ thương à. Em cũng dễ thương lắm. Tôi có tình nói to để cho Huyền và cô bé bán hàng kia nghe thấy. Cô ta lại lườm tôi rồi đi chọn váy. Chọn đến cái thứ 5 thì nhìn có vẻ được được.
– Thử dùm anh luôn đi, người yêu anh không có ở đây.
– Xin lỗi anh, tôi không thử nữa đâu ạ.
– Cô thử đi, tôi nghĩ cô thử sẽ rất đẹp, cô rất giống người yêu tôi nên tôi mới để cô thử, chứ không tôi đã để cô bé kia thử rồi
– Thử đi em – Huyền nói chen vào.
Cô ta đi vào mặc chiếc váy màu đỏ, loại váy này là loại trễ vai. Cô ta bước ra. Ôi trời đất. Tôi đứng đơ người, không dám nhìn thẳng vào cô ta, còn cô ta thì ngượng ngùng
– Đẹp đấy, đúng là người chuẩn, mặc cái gì cũng đẹp. Chị Linh Nga number 1 – cô bé bán hàng cùng nói.
– Đẹp đó em, em thấy cái này được đấy anh ạ. – Huyền nói
– Ờ, trông cũng tạm được, thực ra thì anh không thích màu loè loẹt này lắm, nhưng mà công nhận cô mặc cái áo này không đến nỗi nào. Đem về mà người yêu tôi không thích thì tôi lại phải phiền cô thử cái khác đó.
– Anh lấy size nào? – Linh Nga nói
– Size cô đang mặc ấy, người cô ấy cũng giống giống người cô vậy. Cô cởi ra đi rồi gói vào cho tôi.
– Vâng, đợi tôi chút.
– Này, bán hàng thì phải niềm nở cười tươi lên, nhe cái răng ra tôi xem nào. Bán hàng gì mà mặt cứ như đâm lê ấy, tôi là kẻ thù của cô à.
– Thôi, anh đừng làm em nó ngượng, chẳng ai có diễm phúc để em nó thử quần áo hộ đâu. – Huyền nói
– Ừ, mà bao nhiêu tiền đấy e.
– 700 nhưng thôi em lấy anh 500.
– Gì mà giảm giá ghê vậy.
– À, khách quen, lần sau anh đến cứ bảo Linh Nga nó thử cho nhé.
– Ừ, thôi chào bà chủ, chào 2 cô nương xinh gái nhé.
Ra ngoài thấy lòng cũng hả dạ, không quên nhắn tin cho Huyền cảm ơn 1 câu. Vừa nhắn tin cho Huyền xong thì sms received from “đầu thạch cao”
– 5 rưỡi, tôi đi làm về anh gặp tôi 1 lát được không.
– Sao, vừa mới gặp đã nhớ à.
– Vâng, tôi nhớ anh. Gặp ở quán…
À, vui rồi đây, hôm nay lại chủ động nhắn tin cho mình mới ghê. Lại còn mạnh dạn nhắn tin “tôi nhớ anh”. Cô định dụ dỗ tôi đấy à, không được đâu sói ạ. 5 rưỡi tôi ngồi đợi ở quán café, cô ta dựng con wave đỏ ngoài cửa rồi bước vào.
– A, chào đầu củ hành, cô ngồi đi.
– Tôi không có hứng đùa với anh.
– Tôi có đùa với cô đâu, tại cô búi tóc trông như củ hành ở trên đầu ấy chứ. Mà cô uống gì, nước cam nhé, tôi gọi nước cam cho tôi rồi
– Không, chị ơi cho em cốc sữa chua hoa quả.
– Ơ, hôm nay cô không uống nước cam nữa à?
– Đã bảo không, anh nói nhiều thế nhỉ.
– Ah uh, cô ngồi nghỉ tí cho mát đi, vừa đi làm về chắc mệt, thở đi, thở đi.
– Anh ngồi yên đi, anh không thể tắt cái loa phát thanh đi 1 lúc à – giọng bực bội.
Thấy cô ta bực tôi cũng chẳng nói gì nữa. Lôi điện thoại ra nghịch, cũng chẳng thèm để ý đến cô ta.
– Này, đồ cận thị.
– Hả, gì cơ?
– Tôi gọi anh đấy.
– À… ừ, có chuyện gì, tôi tưởng cô gọi tôi ra đây để nhìn nhau thôi chứ không nói.
– Thế từ nãy đến giờ anh có nhìn tôi không ? Anh cắm mặt vào điện thoại chứ anh có nhìn tôi đâu.
Cái gì vậy trời, cô ta bị làm sao thế không biết
– Cô đang nóng, uống nước đi, à nhầm ăn sữa chua đi, bình tĩnh bình tĩnh.
– Hay là lúc chiều nhìn chán rồi, giờ không thèm nhìn nữa.
– Ơ.. không phải vậy.
– Không phải vậy thì là gì.
– Thì tôi đang bận dùng điện thoại mà.
– Bỏ điện thoại lên bàn đi, anh nhìn thẳng mặt tôi xem nào.
Tôi rụt rè đút điện thoại vào túi quần, ngước ngước lên nhìn cô ta, rồi lại quay đi chỗ khác. Nhìn thoáng qua thì ánh mắt cô ta cũng không hẳn tức giận, mà có gì đó rất là tha thiết.
– Cô nói thế làm tôi ngại, ai dám nhìn thẳng mặt cô.
– Anh mà biết ngại à. Ngại mà suốt ngày làm phiền tôi.
– Suốt đâu, thỉnh thoảng thôi mà. À mà hôm nay cô không vui à, chiều tôi đến mua hàng dùm cô mà.
– Tôi không cần anh đến mua hàng, anh không mua tôi vẫn được trả bằng đó lương, chả hơn được đồng nào.
– Ủng hộ việc buôn bán làm ăn thôi mà, hề hề.
– Lần sau anh đừng mua hàng ở đó nữa được không?
– Tại sao.
– Tôi không thích và tôi không muốn thử quần áo cho người yêu anh.
– Tại sao không?
– Tôi … không thích thế thôi – cô ta cúi mặt xuống ngượng ngùng.
– À, hoá ra vậy, mà lúc nãy cô nhắn tin cho tôi là cô thích tôi là cô nói thật à.
– Lúc đó…. Tôi bực nên tôi mới nói thế thôi.
– Sao bây giờ cô không bực đi, tôi nghe này.
– Nói với anh tốn kalo, anh chẳng thấm vào đầu được cái gì thì nói cũng vô ích.
– Cũng phải, thích tôi thì làm sao mà bực với tôi được, cái miệng không nghe cái đầu mà… Nhỉ?
– Anh đúng là cái đồ vụng chèo khéo chống. Tôi nói thế thôi, tránh xa tôi càng xa càng tốt.
– Tránh xa cô thì làm sao tôi đòi được nợ, với lại hôm trước tôi nói tôi sẽ làm cô thích tôi mà, cô không tin à?
– Chẳng có lí do gì tôi phải tin vì tôi đâu có tí gì gọi là thích anh đâu.
– Ừ, thôi cô cứ dối lòng như vậy cũng tốt.
– Tôi chưa thấy người nào như anh.
– Giờ thấy rồi còn gì.
Đang nói chuyện thì tôi có điện thoại.
” Mama calling… ”
– Đang ở đâu đấy con
– Con đang đi chơi
– Chơi với ai
– Với người yêu chứ còn với ai nữa, mẹ hỏi lạ.
– À thằng này được. Về nhà đi, dẫn nó về đây, bố mẹ đang ở nhà này.
– Cái gì vậy trời, sao lần nào bố mẹ lên cũng không điện trước cho con thế?
– Nhà anh không là nhà tôi hả, tôi lên lúc nào phải báo cáo cho anh à?
– Không, nhưng mà ít ra cũng phải bảo con để con chuẩn bị chứ.
– Không nói nhiều, dẫn con bé về đây.
Mẹ tôi cúp máy cái rụp, bây giờ làm sao đây. Mẹ ơi là mẹ, mẹ toàn làm những quả bất thình lình thế này thì bố con con làm sao chịu nổi. Đang tính kế thì Linh Nga lên tiếng.
– Mẹ anh gọi à, có chuyện gì mà anh lo lắng thế
– Không lo sao được. Mà thôi không liên quan đến cô đâu.
– Có chuyện gì nói tôi nghe xem, tôi là con gái dễ hiều tâm lí phụ nữ, giúp được gì thì tôi giúp
– Mẹ tôi lên bất thình lình bảo dẫn bạn gái về, hay cô về với tôi đi – tôi tỏ ra khẩn thiết
– Ơ… về với anh làm sao được, tôi có phải bạn gái anh đâu. Mà chẳng phải cái chị hôm trước đi cùng anh là người yêu anh đó thôi, gọi chị ấy đi…
– Người yêu đâu mà người yêu, cô ấy làm cùng công ty tôi thôi.
– Ai tin được anh, cái miệng anh nó dẻo như kẹo kéo thế kia tôi tin làm sao được.
– Không tin cũng phải tin, nhưng mà giờ cấp bách lắm rồi, không dẫn được bạn gái về tôi lần này chết chắc luôn.
– Đấy là việc của anh, chả liên quan.
– Thôi, trăm sự tôi nhờ cô, cô đi cùng tôi về nhà tôi đi. Rồi tôi trừ cho cô ít nợ. 500k nhé.
– Tôi không cần tiền, cũng chẳng cần anh trừ nợ. Anh coi tôi hám tiền thế hả – cô ta lên giọng bực tức.
– Ý tôi không phải thế, nhưng mà bây giờ tôi không nhờ ai được. Cô giúp tôi lần này đi, tôi ngàn lần đội ơn cô. 1 lần này thôi. Qua kiếp nạn hôm nay cô muốn tôi làm gì, trong khả năng của tôi tôi làm hết.
– Thôi, tôi không đi đâu, nhỡ có vấn đề gì.
– Đi đi mà, bố mẹ tôi dễ tính lắm.
– Dễ tính, dễ tính đến nỗi giục cả con trai đem bạn gái về. Ai bảo lúc nãy anh nói anh đi chơi với người yêu cơ. Đáng đời.
– Tôi cắn rơm cắn cỏ tôi xin cô đấy, giúp tôi đi mà – tôi tỏ ra mếu máo sầu thảm.
– Thiếu gì người mà anh cứ phải nhờ tôi nhỉ.
– Tiện cô ở đây thì tôi nhờ cô với lại tôi thấy cô cũng tốt tính. Nha, giúp tôi nha.
– Thôi được rồi, tôi giúp anh hôm nay nhưng mà tôi không phải diễn viên nên tôi đến nhà anh ứng xử thế nào là việc của tôi, có gì bố mẹ anh không vừa ý thì kệ anh đấy.
– Ok, ok.
– Thêm 1 điều nữa là anh phải làm cho tôi 3 việc, sau này tôi sẽ nói.
– Rồi rồi. Tưởng gì chứ 3 việc thì đơn giản. Đi thôi
– Ơ, từ đã, mặc quần áo này có được không đấy.
– Thế thôi, cô định mặc váy chắc, trông càng hiền lành đơn giản càng tốt. Váy với chả vóc, diêm dúa làm gì. Không cần trang điểm đâu
– Tuỳ anh vậy.
Tôi và cô ta đứng dậy đi về. Thực ra thì tôi gọi Trang cũng được, nhưng bây giờ vấn đề của tôi lại chính là Trang, đưa cô bé về bây giờ bố mẹ lại càng hiểu lầm, lại càng sốt ruột đòi cưới nữa thì tôi không biết phải làm sao cả. Đưa cô ta về làm kế hoãn binh vậy.