Lâm vừa mới đâm liên hồi bốn năm lỗ vào bụng một thằng, khiến nó mất mạng tại chỗ, để đổi lấy cái giá quá đắt đỏ: bị thằng thứ hai ôm ghì lấy chặt cứng từ sau lưng, còn thằng thứ ba đang vừa khoá lấy hai chân Lâm vừa áp sát vào đập cây K54 liên hồi vào đầu vào mặt hắn. Lâm hoàn toàn bị khống chế và sắp thua cuộc rồi….Dây trói tay Trúc Vân đứt phựt ra, nàng đã cắt xong!!! Hoàng Lan cũng đã dùng chân với được cái khoan điện, nàng liền nhanh trí đá nó bay sang phía Trúc Vân. Cô cọp cái liền dùng đôi tay vừa được thoát ra, chộp lấy cái khoan ngay, rồi cúi xuống nhấn nút tối đa khoan thẳng vào vòng dây trói chân mình. Lực Ma sát mau chóng làm chúng đứt tung, nàng liền tự do chạy đi, cầm khoan cởi trói cho Hoàng Lan và Kiều Mỵ. Hoàng Lan được tự do thì chạy sang giúp Thiên Hương, còn Kiều Mỵ thì hướng ánh mắt về Cửu Nhạn và Lâm, lờ đờ nói khẽ vào tai Trúc Vân: “Đi….giúp….hai người đó….trước đã!”
…
Sau pha trả đòn bất ngờ của Cửu Nhạn, Kiên đã kịp thoát hiểm bằng cách búng chân bay người lên cao, đồng thời nó còn kịp chấn gót chân mình lên mu bàn tay phải của Cửu Nhạn một cú cực nhanh!!! Lực chấn động khiến Phi Nhạn phải buông dao, Kiên không bỏ qua cơ hội, lập tức nhặt con dao đó lên, mỗi người một dao đối đầu nhau ở vào thế cân bằng…..
Kiên lấy lại thế tấn rồi , tận dụng ưu thế về tốc độ và sức mạnh của mình một lần nữa mà lao lên. Cửu Nhạn lại một lần nữa phải vừa chém vừa đỡ vừa lùi. Y vẫn điềm tĩnh và đợi chờ sơ hở của Kiên, nhưng y không thể không nhận ra sự yếm thế rõ rệt của bản thân mình: tuổi già và thương tật đã hạ thấp trình độ của y xuống quá xa so với con chó điên kia…! Tay trái cầm dao của y lúc này chỉ thủ chứ không công được; còn tay phải thì lại ngay lúc này mà mất kiểm soát về thần kinh, lại run giật lên, vung vẩy thành những động tác thừa mứa vô dụng ngoài ý muốn…..!
Kiên mau chóng quan sát và nhận ra cánh tay phải chính là nhược điểm của đối phương, nó cầm dao tay phải, hướng toàn lực vào dao bên tay trái của Phi Nhạn mà đâm, dao đấu dao; còn tay trái của mình thì Kiên tìm cách chụp nắm khớp bàn tay vô dụng kia… Chỉ sau bốn năm đòn lừa, con chó dại đã nắm được cổ tay đó và mau lẹ ghim mũi dao xuyên thủng qua lòng bàn tay!!!!! Cửu Nhạn lia dao của mình tới nhưng không so kịp về tốc độ, Kiên đã mau chóng giật lùi ra, sau khi đã xẻ một lỗ to rách cả bàn tay phải của kẻ thù…
…
Lâm đang ăn liên tiếp hàng chục đòn vào mặt, bụng, và cả hạ bộ! Hắn vẫn không sao thoát được thằng cướp đang ôm mình từ phía sau lưng. Máu me bê bết đầu cổ, bị dập gãy một vài dẻ xương sườn, Lâm đã sắp thua cuộc bỏ mạng trong tay hai thằng này rồi…… Thằng cướp trước mặt đã thoải mái mà bẻ gãy khớp cổ tay Lâm, cướp lấy dao găm trong khi hắn vẫn bị khoá cứng, và giờ đây đang vung mũi nhọn tới, nhằm thẳng xuống bụng Lâm…..
“Cốp!!!!” , một viên đá to bằng đầu người bỗng đâu đột ngột giáng mạnh xuống sau ót thằng cướp đang ôm Lâm. Thằng này bị đau nên khuỵu xuống, vòng tay nó ôm Lâm cũng hạ xuống theo…. Chuyển động này khiến cho vùng bụng Lâm trượt đi khỏi mũi dao đang đâm tới; nhưng khốn nạn thay, hắn không thể tránh được hết hoàn toàn…….
Con dao đâm trật bụng Lâm nhưng vẫn còn đà, tiếp tục ghim xuống vùng phía dưới bụng ba tấc, cắm thẳng cái mũi nhọn vào……. hạ bộ của Lâm….!!!!! Hắn đau đớn thét lên một tiếng rền rĩ chấn động cả khu rừng……..
Thằng cướp bị đá đập vào đầu buông Lâm ra mà quay lại sau lưng nhìn kẻ đánh lén mình: Trúc Vân đang trần truồng đứng đó, hai tay nàng đang ôm lấy viên đá còn nhễu máu tươi…..
Thằng này điên tiết lao vào cô gái, nhưng nó chưa kịp tiếp cận thì đột nhiên đã bị đầu nhọn của một thanh trúc từ sau lưng cô nàng phóng tới, đâm xuyên thủng vào yết hầu….! Nó lập tức gục xuống đất, hồn lìa khỏi thân mà còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra…….
Thằng cướp vừa đâm “tàn đời trai” Lâm đang còn điên máu nên chưa kịp nhận ra diễn biến này, nó tiếp tục đè lên người Lâm mà soi thủng thêm một lỗ nữa bên mạn sườn bên trái…! Lâm lả người vì cơn đau, nhưng vẫn còn ý chí mưu cầu sự sống trong đầu: hắn đưa tay trái chặn luôn lấy lưỡi dao trước khi bị khoét thêm lỗ tiếp theo…, còn hai ngón tay bên phải thì chĩa ra đâm thẳng vào mắt đối phương!!!!
Dao xuyên ngập lòng bàn tay Lâm. Cắm vào đến lút cán, rạch đứt gân tay và ăn sâu lên tận xương cánh tay!!! Nhưng thằng cướp cũng chỉ kịp nhìn thấy cảnh đó trong một phần ngàn giây: đôi mắt nó đã bị Lâm xuyên thủng, đau đớn, tối mù……..!!!!
Ngay lúc ấy, Kiều Mỵ cũng vừa kịp lê lết đôi chân đến gần, nàng không chần chờ, không một chút nào chùn tay, vận sức ghim thẳng đầu gậy trúc vào trong mồm nó, xuyên luôn ra sau ót!!!! Nàng đã lấy mạng nó chỉ bằng một đòn, lại là một đòn đâm thẳng đột ngột và chết chóc!!! – Nàng đã giúp cho thằng cướp sớm chấm dứt nỗi đau khi bị chọc mù mắt!….. Cô gái trần truồng và bê bết máu đang nhìn hai sinh mạng mà cô vừa tước đoạt bằng ánh mắt khát máu có phần hơi rồ dại, nhãn quang trừng trừng có vẻ gì đó vô cùng ma quái…….
…
Kiên điên đã đâm thêm hai nhát trúng ngay vào cánh tay tàn tật vô dụng của đối phương. Lê Phi Nhạn lảo đảo bước lui, tập trung toàn thần dùng cánh tay còn lại vung dao lên đỡ đòn… Ánh mắt y đỏ vằn những tia máu, hàm răng nghiến chặt, đầu óc y suy nghĩ cực nhanh để thoát khỏi sự áp đảo của Kiên: không thể dùng sức mà đấu với nó được nữa, y phải dùng mưu tung ra một đòn lừa gạt mới mong lật được thế cờ … ……
Phi Nhạn lại té xuống, chân trượt dài trên mặt đất rừng. Y ngã ngửa ra bất lực trước mũi dao đang đâm tới liên hồi – giống hệt như tình thế trong lần té ngã đầu tiên….
Kiên điên dĩ nhiên không mắc một mưu hai lần, nó hoàn toàn không ngu đến vậy! Nó dừng nhịp dao đang chĩa vào cổ họng Cửu Nhạn, đổi hướng, nhắm trở xuống phía dưới ghim vào đôi chân y : lần trước y cũng dùng thế té ngã này mà tung chân đoạt được cây AK mà!!!…….
Trong khi ngã ngữa người ra, Cửu Nhạn cố gắng gồng cánh tay phải rách nát tả tơi lên, bắt nó phải nghe lời mình lần cuối: y vung nó thẳng vào hướng mũi dao đang cắm xuống chân mình…… Tay trái y thì giữ chặt cán dao, để hờ lên trước bụng……
Kiên ghim dao xuống cắm ngập vào thịt, vào xương, nhưng không phải xương chân, mà lại là….. xương tay!!! Phi Nhạn đã cố ý đưa cánh tay phải tàn phế ra để lãnh đòn!!!!
Mũi dao cắm sâu vào bắp tay, xuyên ngập qua, kẹt lại luôn trong xương của y!!!!
Lê Phi Nhạn đau đến phát điên, nhưng y không hề sợ hãi…. Cánh tay tàn tật vô dụng lúc này sắp giúp y báo được thù rồi….!!!! Y dồn sức rút mạnh tay phải trở về ngang bụng……..
Dao còn kẹt sâu lại trong xương cẳng tay, lực đâm quá mạnh nên Kiên còn lố đà chưa kịp rút ra. Nó cũng không ngờ Phi Nhạn lại tính toán đường liều đến thế….. Tay cầm dao của nó chới với theo lực kéo của đối phương, bị giật ra, thò lên ngay bụng của Cửu Nhạn…. : Ở đó đã có mũi dao chờ sẵn…………..
Kiên hoảng hồn buông dao ra, rút tay về
Nhưng cánh tay của nó đâu phải là mục tiêu!!!!…..
Cửu Nhạn không hề đâm!
Y dùng hai chân bất thần kẹp lấy ngay cổ nó, gồng cơ đùi, siết mạnh!
Y đã tính trước nó đến ba nước đi: lừa thế té ngã, không dùng chân, nhưng rồi cuối cùng lại …..dùng chân…!!!!
Tay không còn dao, cổ bị kẹp thít lại giữa hai đầu gối của Phi Nhạn, Kiên điên hoảng hồn, theo phản xạ đưa đôi tay lên tháo chân đối phương ra….., nhưng làm sao mà đủ lực!!!??
Kiên dùng toàn lực, điên cuồng lật người ra phía sau, xoay cổ để lách cái đầu mình thoát ra khỏi gọng kềm, nó lòn tay vào giữa hai chân Phi Nhạn, đấm vào hạ bộ của y… Nhưng tất cả mọi động tác đều vô nghĩa!!!! Hai gối kẹp cứng ngắc vào hai bên cổ, như hai gọng kìm bằng thép. Cơ thể Cửu Nhạn thì bật dậy theo đà lùi lại của Kiên, y bình tĩnh hướng lưỡi dao vào mặt nó…
Lưỡi dao sấn thẳng vào đôi mắt, Kiên đưa tay trái lên chặn lại, tay phải thì cố chộp vào cổ tay cầm dao…..
Phi Nhạn lại một lần nữa tính xa hơn nó một nước cờ……!!!! Y đã biết rõ là : nó đương nhiên sẽ chặn được cú đâm này….
Y để cho nó đưa tay phải nắm được cổ tay mình. Để mặc cho mũi dao ghim vào lòng bàn tay trái của Kiên, nông hay sâu mặc kệ….! Đòn kết liễu của y không phải là mũi dao đó…….!!!!
Cả hai tay Kiên đã khoá lấy tay trái Phi Nhạn, nắm chặt không buôn . Đầu nó vẫn còn bị kẹp lại bất lực giữa hai gối của đối phương. Kiên đã hoàn toàn hở phần đầu ra đưa về phía Cửu Nhạn mà không còn gì để che chắn phòng bị nữa……
Cánh tay phải của Phi Nhạn đang tê liệt và rũ xuống, vẫn còn đang bị dao ghim xuyên qua xương. Mũi dao cắm từ trên xuống mà lòi ra ở phía dưới bắp tay, đầu nhọn đưa ra ngoài chừng bảy tám phân….. Cánh tay phải đó lúc này trông như là một cái chân gà được đeo cựa sắt vậy……. Bàn tay và cẳng tay bị đâm nát đã trở nên vô dụng, nhưng khớp cùi chỏ và khớp vai thì vẫn còn chịu nghe lời chủ nhân…… Một lần cuối…………
Lê Phi Nhạn vung ngang cánh tay nát nhừ đó, dùng hết sức tàn còn lại trong người, xoay cái “cựa sắt” đang lòi ra trên cẳng tay hướng phía ngoài, rồi chém ngang qua cổ họng con chó phản nghịch kia…….
Kiên điên đang tập trung toàn thần vào tay cầm dao bên trái của Cửu Nhạn ….
Cánh tay phải lặng lẽ sượt qua, cái cựa gà bén ngọt đã êm dịu mà liếc nhẹ một đường ngang yết hầu của Kiên, mà nó không hề nhận ra……….
Máu nơi động mạch cổ lập tức phun trào….
Con sói dại trợn trừng mắt lên, kêu “Ức, ức……” trong cuống họng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên và khủng khiếp……
Nó buông lỏng hai tay đang khoá tay Cửu Nhạn, rút tay về ôm lấy cổ họng mình, cơ thể bắt đầu co giật lên……..
Cửu Nhạn khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng rực long lanh….. Y nới lỏng hai chân, thả đầu con chó điên ra, rồi từ từ, chầm chậm đứng lên………..
…
Không còn cần thiết phải rút con dao cắm trên bắp tay ra nữa….
Không còn cần thiết phải quan tâm đến năm sáu cái lỗ dao đâm đang phun máu ướt đẫm toàn thân
Không còn cần thiết phải cố sức nữa rồi……
Tất cả đã kết thúc……..
Cúi xuống nắm lấy đầu Kiên điên bằng cánh tay trái còn lành lặn, Cửu Nhạn bóp chặt vào cằm nó, cười nhếch mép, thì thầm:
“Xuống dưới đó rồi… con Yến sẽ còn trừng trị mày tiếp….!!!! “
Rồi, vận sức ra đầu ngón tay, y lật mạnh cái đầu nó lên cao, nhưng không phải là vặn cổ: y chỉ dùn lực đột ngột để xé miệng vết rách nơi cổ họng nó ra cho rộng hơn thôi…!
Vết dao cứa bị giật mạnh liền hở toác ra, như thể cái đầu của Kiên bị tách lìa với cổ hơn phân nửa! Yết hầu nó hở ra thành một đường ngang dài cả gang tay, máu tuôn ra thấm đen hết cả cơ thể nó…
Lê Phi Nhạn đã thanh toán xong món nợ!
…
Lâm nằm thở dốc, hạ bộ và hai bên sườn bê bết máu. Trúc Vân vừa đỡ đầu hắn, vừa lo lắng nhìn sang Kiều Mỵ cũng đang ngồi xuống đất với đôi mắt lờ đờ…. Phi Nhạn cũng đã ngã rạp xuống sau khi tra tấn con chó điên. Y đã cạn kiệt rồi….. Hoàng Lan nhặt lại mảnh áo thun trắng mà nàng bị lột ra lúc sáng, loay hoay tìm cách cầm máu cho y… Các cô gái giờ đây không ai còn chút ngượng ngùng khi cơ thể trần truồng của họ phơi bày ra trước hai người đàn ông đang hấp hối – hai đại ân nhân của họ….
Ngoài Hoàng Lan ra, không ai biết rằng chính Lâm là kẻ đã đẩy các nàng đi bước đi đầu tiên vào trong chốn Địa Ngục Trần Gian đầy khổ đau này…… Hoàng Lan là người duy nhất hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, người duy nhất đã nhìn thấy rõ mặt Lâm khi bị hắn bắt cóc hiếp dâm…..
Trúc Vân thì chỉ nhìn thấy một chiếc mặt nạ quỷ….. Lúc này, nàng hoàn toàn coi Lâm cũng như Phi Nhạn là bậc đại anh hùng……
Thiên Hương thì…….đã mãi mãi không còn ở nơi đây nữa rồi……………
Cửu Nhạn gạt tay Hoàng Lan ra, y lết sang bên cạnh Lâm, dùng tay trái gỡ xâu chuỗi Phật đeo bên tay phải nát bươm…., đeo vào cho Lâm:
“Nhớ lời tao dặn…! “
Lâm thều thào nhìn y bằng ánh mắt đau thương: “Đại Ca, anh…. Ráng lên…. Mình cùng về… Đại Ca!!!!……. “
Cửu Nhạn chỉ lắc đầu… Y biết sức mình tới đâu! Y bị thương không nhiều, nhưng thể lực đã dùng cạn trong trận đấu cùng với gánh nặng tuổi già đã góp phần làm sinh mệnh y trôi dần đi xa…… Ngay lúc này, y nghe thấy rõ hơi thở khò khè trong ngực mình đang ngắn dần đi….
Lâm bị đâm vào chỗ kín, và mấy lỗ bên sườn, mất máu nhiều nhưng sức trai trẻ đã giúp hắn trụ lại được… Hắn ứa nước mắt, mếu máo khóc oà lên như đứa con nít lắng nghe Lê Phi Nhạn nói những câu cuối đời y:
“Các cô…..giúp thằng Lâm về xuôi…. Về dưới rồi…, làm lại từ đầu! Lâm, nhớ không bao giờ….được rời xa chị mày………….! “
…
Lâm thì sống mòn đời sống “thái giám” ngắc ngoải, tật nguyền…. Phải ở bên cạnh chăm sóc cho chị Ngọc Anh trọn đời.
Các nàng Trúc Vân, Hoàng Lan, Kiều Mỵ thì mang những vết thương lòng và vết thương… khác, quay về với cuộc sống bình thường trước đây của mình… Nhưng có còn thật sự” bình thường” được nữa hay không, có lẽ chỉ có chính họ biết mà thôi…