Kiên rút dao ra khỏi cái lỗ lồn còn đang phun máu. Hả hê, thích thú, nó chùi sạch máu trên dao vào vùng lông mu của cái cơ thể không hồn……Nó kêu đàn em dọn dẹp, rồi về trại ngủ.
…
Đêm hành hình dài bất tận cuối cùng cũng đã kết thúc rồi…
…
Bốn mươi cây số cách xa mùi máu tanh, Lâm và Cửu Nhạn đương nhiên không hề hay biết về thảm cảnh kia.
Lâm đã đánh dấu ghi nhớ lên bản đồ về vị trí GPS của Hoàng Lan. Họ đã xác định được tọa độ của trại.
Cửu Nhạn đã đào xong “kho báu” năm xưa y chôn nơi đây, đóng gói lại cẩn thận vào túi vải.
Y bảo Lâm đi ngủ. Sáng mai, hai người sẽ xuất phát lúc mặt trời chưa lên…..
Sáng mai, trận đánh sẽ bắt đầu.
Bốn giờ sáng, Cửu Nhạn đã đập Lâm thức dậy, gói ghém trang bị rồi mau chóng lên đường.
Họ chạy xe đi chừng non nửa giờ thì bỏ con xe cào cào lại mà đi bộ, vì ở cự ly tiếp cận gần như thế này, tiếng động cơ xe chẳng khác nào tiếng còi báo động cho bọn Kiên điên.
…
Lần theo dấu chấm đỏ mà Lâm xác định trên ứng dụng bản đồ của Google từ đêm qua, họ ra đến bờ sông lúc hơn sáu giờ sáng, khi mặt trời đã chiếu sáng rõ các ngọn cây.
Theo bản đồ, chỉ cần băng qua bên kia sông, về phía hạ nguồn hơn hai cây số nữa, chính là lán trại mà họ tìm…
Và con sông này cũng chính là dòng sông lũ đã cuốn trôi vợ chồng Cửu Nhạn dạt về miền xuôi mười một năm trước….
Trại cũ đầy máu và kỷ niệm năm xưa ấy, nằm về phía hạ lưu thêm chục cây số nữa… ….
Cửu Nhạn quan sát địa thế xung quanh, dùng ống dòm quân sự phóng tầm nhìn ra xa bên kia sông tìm kiếm trại cướp.
…
Y không tìm ra.
…
Nhìn khắp xung quanh đều là rừng cây âm u rậm rạp. Trước mặt là dòng nước long lanh ánh nắng. Bên trái cũng là rừng. Bên tay phải chừng non một cây số là một ngọn đồi cao tầm trăm rưỡi mét, lởm chởm trơ trụi đá xám xanh…
Ngọn đồi đó…
…
Cửu Nhạn cùng Lâm leo lên đồi. Cẩn trọng luồn cúi, nấp sát người sau những tảng đá to bằng cả chiếc xe tải. Vị trí trên cao này là một đài quan sát và mai phục tuyệt vời, nhưng nếu họ sơ hở cũng sẽ trở thành mục tiêu lộ liễu cho bốn phía xung quanh nhìn thấy! Thế nên họ rất chậm rãi và kín kẽ, bò dần dần mà lên đến đỉnh đồi….
Từ cao điểm này, không cần ống nhòm cũng đã nhìn thấy ngay lán trại nằm sát bên mép nước, phía bên kia bờ sông…
…
Hai người âm thầm nấp sau những tảng đá nhấp nhô trên đỉnh đồi, zoom ống nhòm tối đa để quan sát rõ tình hình trong trại:
Rải rác có khoảng hơn hai mươi thằng. Cửu Nhạn đếm lại thật kỹ: hai mươi sáu!
Thêm bọn đang đi tuần tra canh gác vùng rìa xung quanh (ít nhất phải là tám thằng) thì có khoảng ba mươi hai.
Sao ít quá vậy!!!???
…
Cửu Nhạn đâu biết rằng : từ khi tình hình biên giới căng thẳng, lính biên phòng của cả ba nước “quấy phá” quá nhiều khiến Kiên điên phải phân tán lực lượng ra. Nó sai nhiều nhóm đi tứ tán ra mé bên kia rừng, đi về miền xuôi, xuống cả dưới thành thị…. Mục đích để chia nhỏ quân số ra, giảm sự chú ý, cũng tiện thể làm các nhiệm vụ mở đường mòn mới, săn hàng, thu mua dụng cụ…… …
Thế nên lực lượng đông đảo gần bảy mươi thằng cướp mới giảm đi còn có phân nửa!!!
Thế nên mới thấy là: cơ hội mà Trời trao cho Cửu Nhạn và Lâm nó hoàn hảo, nó may mắn đến mức nào!!!…..
…
Ngoài bọn tuần tra cảnh giới đang ở viền xung quanh, cách tầm một hai cây số, đám còn lại trong trại hiện giờ đang ăn uống, tắm rửa buổi sáng. Một vài thằng còn đang nằm ngủ trong các lán. Hai thằng đang ngồi hút thuốc, canh gác trước một lán giam giữ người….
Trong lán đó là bốn nàng con gái. Ba trần truồng như nhộng, chỉ có một là có quần áo trên mình….
Lâm bàng hoàng lặng im cả người khi nhìn qua ống nhòm, quan sát thấy Hoàng Lan, Thiên Hương, thêm một cô gái lạ mặt, và….….Trúc Vân!!!
…
Cả bốn nàng đều bị trói tay vào một cột gỗ cao lớn, dây trói đủ dài để có thể nằm ngồi nghỉ ngơi. Hoàng Lan và Thiên Hương còn đang ngủ say. Cô gái hắn không quen thì ngồi dựa vào tảng đá mệt mỏi. Trúc Vân đã thức giấc rồi, nhưng còn đang nằm co ro run rẩy trong chăn……
…
Lâm nhìn lướt qua phần cơ thể lộ ra khỏi chăn của nàng cọp cái mà lòng xót xa: một hai vết cắt chạy trên khuỷu tay, đầu gối và cùi chỏ bầm dập đen đúa, hai đùi thì đỏ vằn vện vô số vết roi…. Các vết thương hều hết đã cũ, đang dần lành lại …..
Không biết bên dưới tấm chăn kia, trên bầu ngực no tròn và trong cái lỗ nhỏ khép kín của em còn bao nhiêu sẹo, bao nhiêu máu nữa……….
…
Cửu Nhạn đã quan sát xong. Phân tích địa thế, kiểm tra trang bị, so sánh đội hình, quân số hai bên… nhanh đến chớp nhoáng: y đã vạch ra được hai ba kế hoạch tấn công! Y cắt đứt dòng suy nghĩ xót xa và cảm xúc thương nhớ dằn vặt trong đầu Lâm:
“Xuống. Vòng ra mặt khuất của ngọn đồi, chuẩn bị súng đi! “
…
Lâm và Cửu Nhạn nấp ở mặt khuất sông của ngọn đồi đá, mở cái gói vải to dài nặng nề mà họ mang theo từ nơi dừng chân đêm qua.
Đó là một trong số những “kho báu” mà Cửu Nhạn chôn giấu lại cánh rừng này năm xưa, đề phòng khi có chuyện sẽ dùng đến…. Những túi vũ khí nóng lạnh có đủ, được bao bọc kỹ càng bằng rất nhiều lớp nylon, giấy dầu, vải dầu, vải bố, giấy bạc… Với hàng chục lớp bảo vệ kín kẽ đó, thời gian, nắng mưa hay bụi đất đều không thể tác động được chút nào vào các món hàng bên trong. Tất cả vũ khí đều sáng bóng mới nguyên. Tất cả nằm im ắng bí mật ở nhiều địa điểm khắp khu rừng mà chẳng ai hay biết, trừ chủ nhân…..
…
Hai người mở toang túi vải mà Cửu Nhạn đào lên đêm qua…..
Cửu Nhạn khẽ mỉm cười, còn Lâm thì nhìn vào với ánh mắt tròn xoe kinh ngạc:
Bảy con dao găm, một cây mã tấu, Bốn khẩu súng ngắn K54 đầy đạn, sáu cục thuốc nổ TNT to bằng nửa nắm tay, sáu kíp nổ, một cuộn dây dẫn nổ chừng 10 mét, một cây AK-47 cùng băng đạn có… ba viên, và…..
Hai trái lựu đạn mỏ vịt!!!!!!!
…
Lâm choáng váng mặt mày trước “kho báu” của Đại Ca mình. Hắn lộ vẻ háo hức và tự tin ra mặt:
“Đại Ca! Với số vũ khí này thì còn sợ gì tụi nó nữa!? Mình có thể càn thẳng vô trại mà ria ầm ầm…, chọi lựu đạn thôi cũng đủ banh xác hết ráo r……..! “
…
Chữ “Rồi” chưa kết thúc thì Lâm đã lạnh cứng người, câm miệng lại ngay: còn các nàng con gái, còn Trúc Vân kẹt giữa làn đạn nổ thì làm sao……!?
…
Cửu Nhạn thì khác Lâm.
Nếu nói thật lòng mình ra … y chẳng quan tâm nhiều đến an nguy của các nàng!!!!
Tàn nhẫn và vô nhân đạo, y chỉ cần đạt được mục đích giết con chó dại Kiên điên… thì có phải trả giá nào y cũng bất chấp!!!!
Thù hận, mất mát và khổ đau đã thay đổi con người y quá nhiều so với vị chúa tể oai hùng ngày xưa….. Y giờ đây, chỉ muốn mình đóng vai tên giết người mà thôi! Không hơn!!!
Tuy nhiên, y cũng vẫn đập tan ngay cái suy nghĩ kích động của Lâm:
“Nhóc con, mày coi phim Mĩ nhiều quá rồi đó!!! ĐM…. mày tưởng có thể đi bộ thẳng vô trại khơi khơi chắc!? Phạm vi bán kính hai cây số chung quanh phải có ít nhất là tám đội tuần tra, vòng trong vòng ngoài!! Hay mày tính đứng từ xa hai cây số chọi lựu đạn vô!?!!! “
…
Cửu Nhạn lạnh lẽo nhìn Lâm, vẻ như hơi thất vọng với….trí tuệ của thằng này! Y bắt đầu dỡ số vũ khí ra kiểm tra xem còn hoạt động ổn không…. Y quẳng mấy khẩu súng K54 và AK-47 cho Lâm, bảo hắn tháo ra kiểm tra.
Việc này thì Lâm vẫn nhớ cách làm… Đã từng đi lính, hắn cũng không lạ gì với súng ống nữa rồi…..
Cửu Nhạn thì tự mình kiểm tra các khối thuốc nổ TNT nhỏ, xem xét kíp nổ, dây cháy chậm, và hai quả lựu đạn nữa! Những thứ này chính là ách chủ bài của y…
Y quăng thêm mớ dao găm và cái lưỡi lê gắn trên nòng khẩu AK vào tay Lâm, bảo hắn xem xem có cần mài lại hay không. Đồng thời, y bắt đầu chậm rãi giải thích cho hắn nghe kế hoạch tập kích mà y đã hình dung ra khi quan sát bằng ống nhòm …..
…
Trong khi hai người đang mài dao giũa súng ở sau ngọn đồi đá, thì bên kia bờ sông, băng cướp vẫn chẳng hay biết gì.
Kiên điên vẫn còn đang hả hê thoải mái với “bộ phim” tởm lợm dã man mà hắn đạo diễn tối hôm qua….
….
Con chó dại ấy…luôn luôn xem việc đâm nát, cắt xẻo thân thể phụ nữ là một thú vui giải trí độc quyền! Càng nhiều đau đớn, càng nhiều máu tươi, càng nhiều tiếng gào thét… nó càng thấy vui!!!!
Lúc này, vẫn còn mang tâm trạng vui vẻ từ đêm qua, nên Kiên điên đang hào hứng muốn dùng cả buổi sớm mai tươi đẹp để “tiếp đãi” Hoàng Lan cho thật tử tế đàng hoàng…!!!