Một đêm đông trôi qua dài lê thê, lạnh lẽo. Không được nhắn tin cho em, không được nói chuyện, không chọc phá em, tôi thấy cuộc sống nhạt nhẽo, vô vị quá. Tôi nằm nguyên trong phòng cả tối, không bật đèn, không ăn cơm, không tắm rửa, không nói năng gì. Đầu tôi căng như dây đàn vì phải nghĩ và chịu áp lực quá nhiều. Không biết giờ này em đang làm gì? Có nhớ tôi không? Trong em bây giờ còn một chút tình yêu hay tất cả chỉ là thù hận?
Tôi không muốn phải một mình, tôi không chịu đựng được sự cô đơn. Nó giống như liều thuốc độc nặng không có thuốc giải nhưng lại không phát tác nhanh mà ngấm từ từ, dần dần vào máu, khiến con người ta phải héo hon, chết dần chết mòn trong tuyệt vọng và chán chường.
Cứ ngồi ôm chiếc điện thoại cả tối, mong chờ một tin nhắn, một cuộc gọi. Dù biết điều đó là vô vọng. Chỉ muốn tìm kiếm em nhưng sợ làm em tổn thương hơn nữa, chỉ biết im lặng chờ đợi cho thời gian trôi qua, mọi thứ về đúng vị trí hay là mây của trời thì để gió cuốn đi?
Nằm suy nghĩ một lúc, tôi ngủ lúc nào không hay, nhưng tôi tỉnh dậy từ rất sớm, bởi giấc mơ làm tôi giật mình, có em ở trong đó, tôi thấy em muốn tìm tới cái chết dù cho tôi có khóc lóc, van xin em như thế nào đi nữa. Giữa mùa đông lạnh căm, người tôi nhễ nhại mồ hôi. Lại nghĩ về em… tôi muốn có một người để tâm sự, để sẻ chia, lòng tôi nặng nề quá.
…
Tôi chạy xe lòng vòng trong thành phố giết nổi buồn và chờ đợi thời gian trôi qua. Chưa dự định sẽ đi đâu cả… buổi sáng Hà Nội lạnh căm căm như cắt da cắt thịt. Tôi bỗng nhớ tôi cô bạn nhỏ của tôi, đã lâu rồi không qua thăm em, giờ Khánh Ngọc đã ra viện, nó với Dũng đang thường xuyên liên lạc với nhau, hai đứa có vẻ thân thiết và khá hợp nên bấy lâu nay không còn bận tâm tới tôi nữa. Từ hồi nó ra viện tới giờ tôi chỉ mới qua thăm nó một lần, đi cùng với em. Có lẽ sự hồn nhiên và ngây thơ của cô bạn nhỏ sẽ phần nào giúp tôi bớt buồn. Sang năm sau nó mới bắt đầu phải đi học lại nên có lẽ bây giờ cô bé khá rảnh rỗi.
Tôi chạy xe tới nhà nó, con bé đang săm soi gì đấy ở mấy chậu cây cảnh ở trong sân, tôi bấm chuông gọi cửa. Quay lại thấy tôi, nó cười toe, hớn hở chạy ra mở cổng:
– A…Anh khánh…
– Làm gì thế nhóc?
Nó mở cửa cho tôi, ngó quanh quất:
– Ủa chị Vy đâu sao không qua chơi cùng anh?
– Không định mời anh vào nhà sao? Chưa gì đã hỏi luyên thuyên rồi.
– Xí quên, mời anh đẹp trai vào nhà em chơi. Em đang buồn thúi ruột vì không có ai chơi đây, bố mẹ em đi làm hết rồi.
– Thằng Dũng đâu không gọi nó?
– Dũng học sáng mà.
– Ờ… anh quên.
– Sao hôm nay anh tới nhà em thế? Nhớ em hả?
– Đúng đấy – tôi kí một phát vào trán nó – Nhớ mới tới, không nhớ không thèm tới.
– Í ẹ… lên tầng thượng đi, em cho anh xem cái này hay lắm.
Nói rồi cứ thế nó lôi tôi suồn suột lên tầng. Trên cao lạnh hơn, tôi kéo kín chiếc áo khoác lại. Nó hớn hở chỉ cho tôi xem một hàng thùng xốp con con:
– Anh Khánh biết cái gì đây không?
Nhìn vào một đống thùng xốp, toàn đất với tôi, tôi nhăn mặt nhìn mãi chả ra cái gì ở trong đấy, đoán bừa cho nó vui:
– Em trồng hoa gì à?
– Sai rồi, cho anh đoán lại lần nữa.
– Thế ươm hạt giống hả?
– Hạt giống gì? Đố anh biết đấy – nó cười híp mắt.
– Anh chịu, cho tiền cũng chả biết. Cả ngàn loại hạt giống, em đố anh hạt gì, thánh mới biết.
– Em gieo hạt rau đó – em chun mũi – Anh ngốc quá!
– Ờ, lạnh này nó lên được hả?
– Được chứ, mẹ em bảo lên được mà.
– Vậy hả? Thế hôm nào cho anh xin ít về nấu ha?
– Nhưng đợi nó lên đã chứ.
– Thì anh có xin bây giờ đâu.
Tôi mỉm cười, tiến đến bên cạnh chiếc ghế đặt trên tầng thượng ngồi xuống. Nó cũng chạy lại ngồi xuống bên cạnh tôi:
– Chị Vy đâu sao không tới cùng anh thế?
– Sao em cứ hỏi chị Vy hoài vậy? Bộ anh tới một mình không được à?
– Không phải, tại hai người hay đi với nhau, hôm bữa tới em cũng thấy anh đi cùng chị Vy, em tò mò nên hỏi không được hả?
– Ờ được… nhưng mà giờ đừng có hỏi nữa.
– Anh Khánh làm sao thế? Sao nhìn anh cứ buồn buồn kiểu gì đó… anh với chị Vy dỗi nhau hả?
Tôi mỉm cười im lặng.
– Có gì nói em nghe đi, để trong lòng nhiều dễ sinh bệnh, nhanh già lắm. Coi anh cười có nguyên mấy nếp nhăn rồi đấy.
– Con nít biết cái gì.
– Hứ… đừng có mà coi thường em nhá. Ai yêu rồi mà chả giận dỗi nhau, vài ba ngày là lại làm lành liền à. Giận hờn giúp ta hiểu nhau hơn mà hè hè
– Kiếm đâu ra đấy?
– Em nghe người ta bảo thế thôi. Có yêu mới có giận, chứ không yêu thì bơ luôn, khỏi phải quan tâm gì cho mệt xác.
– Có nói ra thì em cũng không hiểu được đâu Ngọc ạ! Anh làm khổ chị Vy lắm!
– Anh hết yêu chị sao mà lại làm khổ chị ấy?
– Không phải là hết yêu, đang còn yêu, yêu rất nhiều, nhiều đến mức nào anh cũng không thể nói hết ra, nhưng anh lại làm cho Vy hận anh, đến mức không muốn nhìn thấy anh nữa, không muốn nghe anh giải thích, chỉ muốn anh biến mất khỏi cuộc sống của chị ấy.
– Chứ anh đã làm chuyện gì?
– Em hiểu đại khái là chuyện rất nghiêm trọng, anh không muốn nói ra, không hay ho gì cả.
– Vậy em hiểu đại khái vậy. Làm thế nào giờ nhỉ?
Tôi chẳng thấy tâm trạng khá hơn được là bao nhiêu, lòng vẫn nặng trĩu. Thực sự là chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này cả. Có ai từng trải qua những giây phút như thế này mới hiểu được cái cảm giác khó chịu như thế nào. Nhớ mà không thể làm gì được, yêu mà không thể nói ra, có lỗi lầm mà không thể chuộc. Sao đời nó khốn nạn như này chứ? Cứ ngỡ rằng hai người yêu nhau, chỉ cần được ở bên nhau, cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió, chỉ cần cùng nhau vun đắp tình yêu, cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn và đi cùng nhau tới cùng trời cuối đất là hạnh phúc. Là do có duyên nhưng không có phận, hay là tại đời xô đẩy, vấp vào vòng luẩn quẩn của cuộc đời? Tình yêu là gì mà thế giới phải khóc khi mộng mơ vỡ tan tành…
– Nếu còn yêu nhau, thì sẽ cùng nhau đi đến cùng. Nếu không còn tình yêu thì dù níu kéo thế nào, bằng cách gì để giữ lại bên mình, nhưng rồi ắt cũng sẽ chia lìa. Tình yêu kỳ là một cổ tích, là một phép màu nhiệm, là điều kỳ diệu giúp con người tồn tại trong cuộc sống tẻ nhạt, vô vị này! Hãy cứ tưởng tượng nếu Trái Đất này mất đi tình yêu thương sẽ như thế nào nhỉ? Con người vô hồn, không có cảm xúc… hai người yêu nhau, dù là không ở bên cạnh nhưng tâm trí vẫn luôn nhớ tới nhau. Dù cho chia lìa bao nhiêu lâu nhưng chắc chắn vẫn tự tìm đến. Dù cho có đau khổ vẫn nguyện được cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất… Có duyên ắt có phận, hãy cứ chân thành và tha thiết như thế, cái gì đến rồi sẽ đến… nhưng trong tình yêu cần có sự hi sinh, chờ đợi, kiên nhẫn và chân thành… đau khổ nhưng đừng buông tay, có khi được đau vì người mình yêu cũng là một hạnh phúc, vì lúc đó, tim anh vẫn còn yêu thương người tha thiết…
Em cười híp mắt nhìn tôi. Có phải con bé mà tôi từng quen không vậy? Nó nghĩ sâu sắc như thế từ lúc nào? Tôi tưởng nó chỉ biết ăn rồi chơi và cười cả ngày như thế chứ!
– Em đọc ở đâu đó, đem áp dụng cho anh luôn đấy. Nói chung là, anh hãy cứ buồn đi, nhưng đừng có buồn nhiều và sầu não như thế, thay vào đó, em thấy anh nên tập trung làm cái gì đó. Công việc sẽ giúp anh lấy lại trạng thái cân bằng. Chứ cứ thế này, anh dễ trầm cảm lắm! Có cần phải nhờ tới chuyện gia tư vấn không hả anh ngốc?
Tôi gõ cái cốc vào đầu con bé. Chỉ được cái lém lỉnh. Nhưng dù sao nó nói cũng nghe có vẻ hợp lý. Tại sao từ bây giờ không bắt đầu một ước mơ, và cố gắng vì nó? Em lúc nào cũng bảo tôi rằng sống là phải có ước mơ, có hoài bão, có dự định cho tương lai. Sống là phải để cho người ta nể nhân cách, tài năng của mình, không phải để người ta nể vì mình có tiền và làm phiền được thiên hạ.
Tôi xoa đầu con bé, cười với nó. Chỉ có mấy ngày mà nụ cười trở nên xa lạ với đôi môi của tôi quá.
Tạm biệt con bé, tôi đến trường. Tôi nên bắt đầu ở đó. Có bạn bè tôi, nó không giúp tôi ghánh bớt tâm trạng nhưng có lẽ ít nhất cũng sẽ làm tôi thấy rằng mình không chỉ có một mình. Giống như có đôi lúc bật nick yahoo lên không phải để trò chuyện, mà chỉ để thấy người ta online rồi offline, để biết rằng xung quanh cuộc sống vẫn đang tồn tại và tiếp diễn.
Gần cuối tiết, không thấy bọn Đức vẹm đâu, chỉ có mỗi Trà đang ngồi hí hoáy vẽ cái gì đấy, tôi tiến tới ngồi gần cô nàng. Lâu rồi không nói chuyện với nó.
– Làm gì đấy?
– Ngồi chơi không, lâu rồi chả thấy mặt mũi ông đâu, không định thi tốt nghiệp hả?
– Chán đời.
– Đời ông có lúc nào là vui?
– Chắc thế.
– Bọn thằng Đức đâu?
– Xuống căn teen thì phải. Nghe đâu ông đang gặp rắc rối với em Vy? Chuyện sao rồi?
– Thôi đừng nhắc nữa. Đang nản lắm! Kiếm gì làm cho đời vui tí đi.
– Dạo này đang bận quá. Đang làm tinh tinh. Đời con vui chán!
– Rỗng tuếch. Ra trường rồi vác mặt đi ăn xin.
– Nói ai đấy?
– Chịu.
Tôi ngồi thêm một chút thì bọn Đức vẹm trở vào lớp. Thấy tôi, bọn nó tiến lại, đứa ngồi bàn, đứa ngồi ghế, đứa đứng khoanh tay nhìn tôi muốn ăn tươi.
– Hôm qua mày kêu ông Vượng Sâu Róm xử hội con Trinh đúng không? – Đức vẹm nóng mặt.
– Chút chuyện nhỏ thôi mà.
– Chuyện nhỏ? Cái thằng này mày chó thế? Sao không bảo gì anh em, chuyện nhỏ mà mày lôi cả ông trùm đất Hải Phòng ra hả? Mày có coi bạn bè mày ra cái thá gì nữa không hả?
– Đừng có nóng thế mày, bọn nó có Búa bảo kê, động vào tụi nó mày nghĩ ngon ăn hả? Không yên ổn được đâu. Tao không muốn bọn mày phải bị ăn đòn vô ích thôi.
– Mày nghĩ tốt quá, sợ éo gì mấy thằng nhãi đấy, miệng còn hôi sữa, lâu không đánh nhau, ngứa tay ngứa chân. Hay hôm nào tìm thằng kia đập nát mặt nó ra. Nghĩ lại vẫn còn căm… không đánh không chịu được.
– Thôi cho tao xin… đời đang dài, mày cứ tha hồ mà tận hưởng đi không có khi lại không kịp trăn trối với con cháu đấy.
– Sợ đếch gì… nhưng mà với em Vy ổn thỏa thật chưa đấy?
– Ổn rồi… có chút xíu khúc mắc nhỏ, chắc để em nó yên tĩnh một thời gian đã rồi mới tính tiếp.
– Yêu đương như mày tao cũng sợ, kiếm đại một nhỏ chân dài mà xài chẳng phải ngon lành hơn, cứ thích bu lấy gái ngoan, chết cũng đáng, chẳng ai thương.
– Nói như đúng rồi. Yêu đi rồi biết.
Bàn tán trên trời dưới đất một lát nữa thì được ra về. Bọn nó rủ nhau đi hét giải tỏa căng thẳng. Bọn này thì căng thẳng cái quái gì, không có gì làm lại kiếm cớ đi ăn chơi đấy chứ. Tôi cũng ăn hôi, chẳng buồn về nhà lúc này, một mình lại chui vào nhà vệ sinh tự kỷ thì bỏ bu.
Tiếng nhạc đập bùm bùm chói tai, bọn nó hò hét, nhảy múa như lên cơn co giật, tôi không buồn tham gia, lại ngồi thu một góc uống bia. Hết chai này rồi chai khác, hình như càng uống càng tỉnh hay sao đó, mà càng tỉnh càng buồn. Nhói từ tim, lên não, rồi ruột gan, phèo phổi gì đó tùm lum… Tôi nghe thằng bạn đang gào thét bài hát nào đấy hợp tâm trạng “Ông trời ơi, sao bất công quá? Kẻ chung tình toàn gặp niềm đau, người gian dối thấy trên môi luôn mỉm cười…” nước mắt tôi lại vô thức rơi.
Điên tiết lại song phi cước một lúc hai chai bia bay vèo vèo vào dàn loa máy hai phát choảng, chuẩn không cần chỉnh, màn hình rạn nứt, tiếng loa rẹt rẹt mấy phát rồi im lìm, khói bốc cao, mùi khét lẹt. Tôi cười điên dại. Cả hội quay lại nhìn tôi như người ngoài hành tinh vừa đáp xuống Trái Đất từ một thiên thạch xa xôi nào đấy. Tôi cứ cười, cười cho đến lúc lịm hẳn… rồi lại thiếp đi lúc nào không hay… đời chung quy lại nó khổ thế đấy.