Đang cầm cốc nước chuẩn bị uống thuốc thì cửa phòng bật ra, làm tôi giật cả mình.
– Ten tèn tèn… anh đẹp trai.
– Ôi mèn ơi giật hết cả mình, em chơi kiểu vậy anh đau tim anh chết luôn đấy.
Con bé đứng chiễm chệ ở cửa, một tay nó cầm gấu bông, tay kia cầm theo một xấp giấy và hai cái bút bi xanh, đỏ, nó cười híp cả mắt.
– Em qua đây chơi chung với anh này – nó nói rồi bước lại ngồi lên giường tôi.
– Em không nghỉ trưa hả?
– Em không, anh đẹp trai ngủ trưa hả? Vậy em đi về anh ngủ, chiều em qua ha?
– Thôi, chơi cũng được, anh ngủ cả ngày cả đêm mà, có làm gì nữa đâu?
– Vậy thì chơi chung cùng em thôi – nó là đứa con gái hay cười nhất mà tôi từng biết từ trước tới giờ, bất kể lúc nào nó cũng cười được hay sao đó.
– Vậy chơi trò gì đây cô bé?
Nó dở giấy ra đặt trên chiếc bàn bắc ngang người tôi, đoạn quay sang tôi nó bảo:
– Anh biết chơi cờ ca rô hem?
– Trời, trò đó anh chơi hơi bị giỏi đấy, em chơi với anh chỉ có nước thua thôi. He he… nhưng mà đã chơi thắng thua phải có thưởng có phạt rõ ràng, anh không chơi cho vui đâu à nha.
– Được rồi, nếu thua bị tẹt mũi nha. Không thì búng tai… chịu không?
– Chịu.
– À cho anh cái này nè – nó lấy trong túi áo ra cho tôi một cây kẹo mút, đưa cho tôi nó bảo – Em thích ăn cái này lắm đó, ai em quý em mới cho, không thì không cho đâu.
– Ờ, anh cảm ơn – tôi nhận lấy tấm lòng của nó, định cất vào ngăn tủ thì nó ngăn.
– Không được, phải ăn luôn bây giờ ấy – nó giật lại cây kẹo mút rồi bóc ra đưa cho tôi, đoạn nó lấy thêm một cái trong túi ra bóc vỏ rồi cho vào mồm.
– Vừa ăn vừa chơi mới thích – nhỏ cười toe.
Chiều nó, tôi cho vào mồm, chứ thực tình chả thích ăn mấy cái đồ của con nít chút nào.
Nhỏ chơi gà vật vã. Ván nào cũng thua, bị tôi tét đỏ hết cả mũi rồi mà vẫn lì lợm không bỏ cuộc. Đúng là con nít hiếu động có khác. Thương nhỏ, tôi nhường nó một ván, nó mừng húm la ầm lên, tẹt được vào mũi tôi một phát nó phán:
– Thắng rồi, không chơi nữa, chơi trò khác.
Hơ hơ… lại còn cả cái thể loại ấy nữa cơ à?
– Được rồi nhóc, thế em thích chơi trò gì nữa?
– Chơi tìm số, anh biết chơi không?
– Ờ ờ, anh biết, nhưng em đánh số đi, anh lười ghi lắm.
Nó mím môi gật đầu rồi cặm cúi, hí hoáy viết…
Con bé mắt tinh phết, toàn thấy nó tìm được, tôi chả tìm được bao nhiêu. Nó cứ bĩu môi chê tôi ngốc. Cái con bé đáng ghét… nãy chơi cờ ca rô nó toàn thua thì không ai nói gì. Hự hự…
– Không chơi nữa, em chơi ăn gian.
– Ăn gian cái gì chớ? Chơi gần thua lại bỏ cuộc… vô lý à nha…
– Chứ em viết số, em nhớ hết vị trí nó nằm chỗ nào, sao anh đua đòi theo em được.
Nó gõ cái cốc lên đầu tôi, nheo mắt:
– Anh lại bị ngốc nữa rồi. Bộ anh nghĩ em nhớ được vị trí của 200 số hả?
– Nhưng em ghi theo một quy luật nào đó cũng được chứ sao?
– Vậy cho anh ghi theo quy luật nào đó đi, em chơi cũng được.
– Không thèm chơi nữa… hứ…
– Anh thật là, con nít quá đi mất.
– Cái gì chứ, anh mà là con nít hả?
– Có lớn tuổi mà đầu óc còn con nít không, đi ăn thua với em, chả chịu nhường nhịn chút nào cả.
– Cái gì á? Nãy chơi cờ ca rô anh nhường em thắng ván cuối không thì còn lâu em mới thắng được anh nhá.
– Èo ơi – em thè lưỡi – Lại nói dối rồi, cái đấy là em tự đánh đó nha.
– Không cãi nhau với em nữa, người lớn không chấp con nít.
– Vậy để con nít dẫn người lớn đi chơi ha?
– Coi bộ được đấy.
Nó thu gom lại mọi thứ cho gọn gàng, đoạn lấy nạng cho tôi. Nó đặt tay tôi vịn lên vai, còn một tay dùng nạng đi. Con bé tự nhiên như gì ấy, chẳng ái ngại gì cả. Vẫn không quên cầm theo con gấu bông.
Vừa ra được tới cửa, nó nắm tay cầm chuẩn bị mở thì có tiếng gõ cửa khẽ khàng. Nó vặn nắm cửa mở ra. Em đứng đấy.
Tôi sững sờ nhìn em. Em mím môi, nhìn tôi, rồi nhìn con bé một tay đang ôm con gấu bông, một tay đang vòng qua ôm lấy lưng tôi đỡ tôi đi. Tay tôi đang đặt lên vai nó. Em gật đầu:
– Anh…
– Làm sao mà em… – tôi bỏ lửng câu nói.
Con bé ngước mắt nhìn tôi rồi quay qua nhìn Phương Vy:
– Chị bạn anh hả?
Tôi gật đầu không trả lời.
– Vậy anh vào chơi với chị đi ha? Lúc khác mình lại đi chơi tiếp. Em chào chị – nó lại cười toe toét.
– Chào em… – em cũng mỉm cười đáp lại lịch sự.
Nhóc con đỡ tôi vào lại giường, em đi theo sau. Đợi tôi yên vị được trên cái giường, em kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh.
– Em về đây…
– Ừm… buồn thì qua chơi với anh nhé!
– Dạ rồi, chào anh đẹp trai, chào chị đẹp gái – nó cười hì hì rồi tung tăng chạy về phòng bệnh của nó, hoặc là nó lại ra hồ chơi linh tinh.
– Em… hôm nay không đi học à? – tôi quay sang em hỏi.
– Em học sáng thôi mà…
– Ừ nhỉ, anh lại ngớ ngẩn nữa rồi.
– Sao anh bị tai nạn, lại không nói gì với em hết vậy? – Mắt em buồn buồn. Cứ lúc nào muốn biết cảm xúc của em thế nào, cứ nhìn đôi mắt em là giống như thấu hết vậy.
– Em bảo anh đừng tìm em… mà cũng đâu có gì quan trọng đâu? – tôi nói giận dỗi
– Em nói vậy… nhưng mà, là một phần do em, có phải vậy không?
– Là do anh đi không cẩn thận thôi, có liên quan gì đến em đâu? Sao em lại nói thế? Nhưng sao em biết mà vào đây?
– Em lên face, thấy bạn anh viết trên tường nhà anh, em gọi cho anh Giang hỏi, lúc đầu anh chối, nhưng em bảo em biết chuyện rồi, thì anh kể hết. Anh cho em địa chỉ nữa.
– Ừm, dù sao cũng cảm ơn em đã đến, anh không sao đâu. – người mà tôi mong chờ nhất, hiện giờ đang đứng trước mặt tôi, thế nhưng lại cảm giác xa lạ quá…
– Chuyện hôm trước, là em sai nữa, em xin lỗi anh… ừm… – nàng vân vê tay áo, không nhìn tôi.
– Là do anh làm chuyện có lỗi với em trước…
– Em cũng không nên hành động quả quyết như vậy, em chỉ nghĩ là anh… đại loại như… có thể bỏ qua mọi chuyện quá dễ dàng. Em xin lỗi – hôm nay sao em cứ thích nhận lỗi về phía mình thế nhỉ?
– Em có bao giờ tin anh nói đâu.
– Em cảm thấy có lỗi nhiều lắm. May mà anh không mệnh hệ gì… chứ nếu không…
– Anh nói rồi mà, em có lỗi gì đâu, thật ra, là anh đã không kiềm chế cảm xúc của mình, anh nóng vội quá. Trong khi… dẫu sao, anh cũng muốn để cho em được yên tĩnh một thời gian. Anh mong em hãy suy nghĩ về những lời anh đã nói, và tình cảm của anh đã dành cho em. Nó… không thay đổi. Không giả dối… anh không muốn nhắc lại nhiều, chắc em cũng không muốn nghe nữa. Chuyện này cũng là do anh tự gây ra, thế nên anh không muốn em phải tự trách mình… em hiểu chứ?
– Em hiểu. Vậy, hãy cứ là bạn bè anh nhé?
– Anh thực sự không muốn ép buộc em làm điều gì cả Vy ạ!
– Em hiểu…
– Mình cứ để một khoảng lặng trong tim… một thời gian nữa, khi cả anh và em đều suy nghĩ chín chắn… lúc đấy, em cho anh một câu trả lời, có được không?
Nàng im lặng. Nhìn tôi. Cắn môi và gật đầu.
Tôi mừng húm… muốn hét ầm lên, muốn chạy, nhảy… nhưng hoàn cảnh xô đẩy, nằm im cười toe toét vậy (mặc dù còn chưa biết câu trả lời là gì, kiểu vậy hên xui lắm, nhưng nàng đồng ý tức là vụ lừa đảo, cá cược nhau đã được bỏ qua rồi phải không các bác? Biết thế thì tai nạn sớm hơn chút nữa có phải là hay hơn không, mất công chờ đợi hề hề )
Đang ngồi nói chuyện luyên thuyên với em, thì mẹ tới. Thấy Vy, mẹ tôi vui ra mặt, hỏi ngay khi chưa để em kịp chào:
– Vy hả cháu, cháu qua đây lâu chưa?
– Dạ cháu chào bác, cháu mới qua bác ạ.
Vy đỡ lấy túi đồ trên tay mẹ tôi:
– Đấy, cháu thấy thằng Khánh nó đi đứng kiểu gì mà ra nông nổi như thế chứ.
– Dạ, chắc do tại gặp phải số đen nữa bác, chứ anh Khánh bình thường cũng đi cẩn thận lắm chứ ạ – chỉ đèo em mới đi cẩn thân vậy thôi, chứ như tôi cẩn thận cái nổi gì. May mà chưa chết là trời còn thương ấy.
– Đợt này nhiều chuyện liên miên xảy ra quá, công ty lại đang có biến cố… – mẹ thở dài ngồi xuống cạnh tôi.
– Có chuyện gì ở công ty hả mẹ? – chưa bao giờ tôi quan tâm đến chuyện công việc của bố mẹ cả, dù cho sau này chính tôi là người nối nghiệp họ. Sắp ra trường mà chả có cái khỉ gì trong đầu cả.
– Ừ, có một số rắc rối nhỏ bố con đang giải quyết, chắc tối bố về muộn không qua thăm con được.
– Không sao đâu mẹ, rảnh thì đến không con tự lo cũng được mà, đã bảo là cho con về nhà rồi không nghe, cứ bắt con nằm đây chi cho buồn cái xác con không biết.
Mẹ tôi lườm tôi, quay sang Vy nói chuyện:
– Lâu rồi chẳng thấy con qua chơi gì cả.
– Dạ, cháu bận học quá ạ.
– Rảnh thì con ghé qua đây chơi với nó chút, chắc nằm một mình cũng buồn, nó cứ đòi về nhà nhưng mà bác không yên tâm, muốn để cho nốt tuần, có gì kiểm tra tổng thể đã rồi về cho an tâm.
– Dạ, cháu biết rồi ạ, rảnh thì cháu qua cháu chăm anh dùm cho, bác cứ lo công việc đi ạ.
Nghe em nói câu mà mát hết cả ruột gan, tim, phèo, phổi, lá lách… Không biết em đang nói để lấy lòng phụ huynh hay làm thật, nhưng mà dù sao cũng cảm thấy vui vui.
Đang ngồi nói chuyện thì cửa phòng lại mở tung ra, chỉ có con bé Khánh Ngọc mới vậy chứ làm gì có thằng con nào thích làm người khác đứng tim như thế chứ:
– Ten tèn tèn, anh đẹp trai…
Mặt mẹ tôi nhìn cứ đần thối lên như vừa gặp phải siêu nhân ấy.
– Cháu chào bác – nó ngoan ngoãn vừa chào vừa bước lại phía tôi – Chị đẹp gái chưa về à?
– Chào cháu – mẹ tôi đáp lại.
– Chưa em ạ – Vy cũng trả lời.
– Con bé con mới quen lúc sáng mẹ ạ – tôi giải thích.
– Vậy hả? Ờ, vậy thì mấy đứa ngồi chơi, mẹ tranh thủ lên công ty giúp bố con chút, nếu tối mẹ có qua muộn con nhờ người mua cơm nhé?
– Dạ rồi, con biết mà mẹ. Muộn thì thôi không phải qua đâu mẹ, con đâu phải con nít nữa đâu.
Mẹ tôi dặn dò thêm mấy chút rồi lại lật đật bước đi. Còn lại ba người ngồi trong phòng, con bé lại nhỉ nhảnh:
– Chị, chị tên gì thế?
– Chị tên Phương Vy. Còn em?
– Em tên Khánh Ngọc, chị là người yêu anh đẹp trai hả?
– Không có em – em cười giải thích – Bạn thôi em.
– Phù… – nó thở phào một cái.
– May quá, anh Khánh, anh có người yêu chưa? – quay sang tôi nó hỏi
Nhìn sang em, tôi cười trả lời con nhóc:
– Có rồi, nhưng mà người anh yêu không yêu anh nhóc ạ!
– Vậy cũng không sao. Hì hì… đi chơi cái gì đi, ngồi đây chán quá đi mất.
– Chắc có lẽ chị phải về, muộn rồi, em ở lại chơi với anh Khánh nhé!
– Ơ, ngồi chơi chút rồi hẵng về, còn sớm mà chị – tôi còn chưa giữ em lại thì con nhóc này tự nhiên giữ làm cái gì chứ.
– Thôi chị về luôn em ạ, anh nghỉ ngơi nhé! Em làm về đây, rảnh thì em qua – nàng quay sang tôi cười.
Em bước ra về. Tôi không tiễn em được… nhìn theo dáng em, một chút nhói lên trong lòng. Tự nhiên có cảm giác thèm một cái ôm nhẹ nhàng và một lời nói âu yếm… lâu rồi có được nghe đâu. Còn ôm lại bị ăn tát.
Quay sang con nhóc, còn chưa kịp nói, nó đã giục giã:
– Đi chơi đi anh. Đi ra hồ chơi.
– Thì cũng từ từ đã chứ, chân cẳng anh thế này nhanh sao nổi.
Nó thè lưỡi cong cớn, lấy nạng cho tôi rồi lại dìu tôi đi. Vừa bước đi chậm chạp cùng tôi, nó vừa nói chuyện, râm ran cả cái đường mà hai tôi đang bước:
– Chị Vy xinh quá anh ha?
– Ừ…
– Anh thích chị Vy hả?
– Con nít không được hỏi như thế. Biết chuyện người lớn làm cái gì hả?
– Xí, năm sau là em 18 tuổi rồi đấy, lúc đó có lấy chồng cũng lấy được rồi.
– Chưa gì đã lo lấy chồng rồi.
– Đấy là em bảo thế, đã lấy đâu. Nhưng mà anh thích chị Vy phải không?
– Ừ…
– Nhưng mà chị Vy không thích anh rồi.
– Sắp thích rồi.
– Không đâu, thích là thích luôn, không phải kiểu từ từ mới thích được, như em nè, gặp anh cái thích anh luôn đó.
– Cái gì hả? – nó cứ tưng tưng, nghĩ gì nói vậy thế đấy, đúng là cái đồ con nít.
– Chứ sao nữa? Không thích anh, mơ đời em chơi với anh.
– Mà cũng đúng, con gái ai gặp anh cũng thích anh từ cái nhìn đầu tiên hết đó – được nước lại bốc đồng chặt chém tí, đời được mấy chút không tự vui cho đời thanh thản – Đấy là em gặp anh trong bộ dang này, chứ bình thường, anh là hotboy đấy.
– Í ẹ – nó dẫu môi – Thế mà chị Vy không thèm thích anh đấy thôi.
– Ờ… thì là sắp thích đấy.
– Thế mà bảo thích từ cái nhìn đầu tiên, bộ tưởng em dễ lừa lắm hả? – nó lấy con gấu đấm bụp vào bụng tôi đau điếng – Dám nói dối nè.
– Híc, nhóc con xấu xa, anh còn bị thương ở bụng nữa đó – tôi nhăn mặt vờ xuýt xoa.
– Đâu? Cởi áo ra em coi – nó giương mặt thách thức.
– Đòi cởi áo con trai là xấu lắm à nha hê hê.
– Em kêu anh cởi ra em xem anh bị thương thật không chứ có tự cởi đâu mà xấu – nhỏ nhăn mặt chun môi lại nhìn yêu lắm.
Tìm một chỗ ghế trống nó giúp tôi ngồi xuống đó, nó vươn vai hít hà không khí của buổi chiều hoàng hôn.
Cảm giác như tránh xa khỏi thế giới bên ngoài, ở trong đây là một thế giới khác hoàn toàn tách biệt. Không ồn ào, tấp nập… mọi thứ bỗng trở nên yên lành, mát mẻ đến dễ chịu.
Con bé lại chơi cái trò đi trên bờ hồ, gió vờn tung mái tóc nó… tôi lại nhớ tới em… thèm cảm giác một lần được ngồi một chỗ và nhìn em nghịch thật lâu, sau đó em sẽ chạy đến bên cạnh và nép vào lòng mình thủ thỉ…
Bỗng nhiên con bé quay qua nhìn tôi hỏi:
– Anh đang nghĩ cái gì thế?
– Anh nghĩ linh tinh ấy mà…
– Anh này…
– Gì thế em?
– Từ mai, em sẽ bắt đầu tán anh đấy.
Nó khẽ khàng nhìn vào mắt tôi…