Nhưng mà sao khuôn mặt em nó chẳng biểu hiện một tí cảm xúc nào cả vậy? Cứ đơ đơ nhìn ngu ngu.
– Sao vậy em?
Em nó múc tiếp muỗng nữa bỏ vào mồm, nuốt cái ực.
– Làm sao thế?
– Anh bỏ đường vào nồi canh chi vậy?
Ớ… tôi quay lại lấy lọ muối vừa nêm vào nồi canh, rõ ràng là muối mà. Bỏ một ít vào miệng, thôi bỏ bu nữa rồi. Đường cái gì mà nó cứ trắng trắng, hạt li ti giống muối vậy? Ai sản xuất ra mấy cái loại này ngu bỏ mịa ra được. Có cần thiết trông phải giống nhau như thế không chứ lị. Tôi cười nhăn nhở cầu hòa:
– Anh tưởng muối trắng. Híc híc
Nhìn cái mặt nửa cười nửa khóc của em mà tôi muốn cạo đầu đi tu quá.
– Anh xin lỗi, anh ra chợ mua cái khác về nấu lại ha.
– Thôi để em thử xem cứu vớt được không.
Chẳng biết nàng làm cái gì, tôi chuồn ra phóng khách ngồi bàn chuyện thế giới với ông già nhà nàng chắc lành hơn nhiều. Đúng là bếp núc không đơn giản. Phụ nữ – họ thật là tuyệt vời…
Bữa cơm hôm đấy, cả nhà nàng đều thắc mắc sao hôm nay canh cứ có vị gì là lạ không giống mọi ngày, cay cay ngòn ngọt lại mặn mặn nữa. Nàng nhìn tôi cười nham hiểm. Tôi cắm cúi ăn không ý kiến gì nhiều.
Cơm nước xong xuôi, cả nhà ngồi lại ăn tráng miệng hoa quả. Đang nói chuyện rôm rả, bỗng nhiên nàng thỏ thẻ với bố mẹ:
– Con với anh Khánh đang quen nhau bố mẹ ạ.
Đang cầm miếng hoa quả trên tay nghe em nói xong rớt cái bịch xuống nền nhà. Cả nhà em nhìn em như em vừa từ sao hỏa đáp xuống.
– Lâu chưa con? – mẹ em nhẹ nhàng hỏi
– Dạ cũng được kha khá rồi.
– Từ buổi tối ấy tới giờ hả? – còn bố điều tra.
– Dạ từ trước nữa.
– Thế mà cô dấu bố mẹ kỹ nhỉ?
– Dạ. (cười ngượng nghịu)
– Vậy chứ yêu thì yêu nhưng học hành cũng phải đàng hoàng, không được để ảnh hưởng tới việc học của nhau, với lại cũng không được làm gì bậy bạ nghe chưa? – bố nàng dặn.
Trời… bậy bạ của ông già nói đây là cái gì vậy ạ?
Tự nhiên bị sướng, chỉ muốn hét ầm lên cho đã thôi. Nhưng không dám, sợ ông bà tưởng con gái yêu nhầm thằng điên chưa tới kỳ trổ bệnh. Chỉ dám câm nín và mỉm cười duyên dáng e lệ như con gái mới về nhà chồng lần đầu tiên. Một mối quan hệ chính thức, vừa được em thừa nhận, vừa được bố mẹ em thừa nhận. Đời thăng hoa. Âu cũng do ăn ở cả thôi. Chả biết ông bà nàng nghĩ về tôi như nào, nhưng mà nói chung trước mặt thì như thế là tạm ổn. Lý lịch trích ngang cũng không có vết đen nào được phơi bày. Tạm thời là đang ổn định.
Nói chuyện tinh linh thêm chút nữa thì tôi xin phép đi về. Hôm nay hẹn hò kiểu gì mà chả được gần người yêu, chia tay về mà bịn rịn, thiếu mỗi nước mắt rơi nữa thôi. Nhớ chết đi nhưng chả nhẽ cứ ngồi hếch cái mỏ ở đấy không chịu đi về cho nhà người ta nghỉ ngơi. Muốn nháy mắt đưa nàng đi dạo chút mà không dám. Thế là đi về. Em tiễn tôi ra tới tận cổng, tranh thủ lúc vắng tanh vắng ngắt không thấy bóng ông bà già đâu, tôi nhõng nhẽo.
– Hôm nay không đi chơi đâu với người ta cả. Buồn chết đi.
– Thôi, mai gặp lại, đừng có nhõng nhẽo nữa.
– Ứ thích, tối qua đón em đi chơi nha?
– Cấm à nha, hôm nay gặp vậy được rồi.
– Nhưng mà về nhà nhớ lắm ấy.
– Mai gặp lại cơ mà.
– Mà lúc nãy, sao tự nhiên em nói với bố mẹ chi vậy? Anh còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, em toàn chơi trò đứng tim kiểu đấy có khi mất người yêu chứ chẳng đùa đâu.
– Xạo quá trời đi ông nội.
– Ông xã chứ ông nội hả?
– Í… nữa rồi đó.
– Hì… nhưng mà nói với bố mẹ rồi bố mẹ giữ con gái hơn đấy, không cho anh làm trò bậy bạ gì nữa cơ đấy. Với lại, không biết bố mẹ em nghĩ anh như thế nào nhỉ? Híc… sợ nhất mất điểm của phụ huynh, chứ mà cũng tốt, hoa đã có chủ, đố thằng nào đám sờ tới, bẻ gẫy tay.
– Thôi được rồi, đừng có ba hoa lá cành nữa. Làm mà về không lại muộn nữa.
– Về nhà có làm gì đâu, bố mẹ đi vắng, một mình một nhà… cứ đuổi người ta về quài.
Em mắng yêu, rồi đội nón bảo hiểm lên cho tôi, cài lại dây mũ chắc chắn. Cảm giác được quan tâm từng chút một thích thật ấy.
– Anh về cẩn thận nhé, về tới nhà nhớ gọi điện cho em nghe chưa?
– Dạ, nghe rồi.
– Bây giờ về luôn, cấm có la cà, đàn đúm cùng bạn nữa đấy, nhớ chưa?
– Dạ, nhớ rồi. Có gì nữa không?
– Nhiêu đó thôi. Hì hì
– Vậy cho hôn miếng về đỡ nhớ – ai yêu mà chả thế, cấm có cười à nha.
– Trời đất, đang đứng ngoài đường, người gì đâu chai mặt không biết xấu hổ gì cả. Không cho, đi về đi – em nó nhăn mặt.
– Ô hay, hôn người yêu mình có phải ai đâu mà xấu hổ với chả không xấu hổ. Cho không?
– Không cho.
– Không thật hả?
– Thật.
– Người ta dỗi đi về đó.
– Con nít mới làm vậy á, hở tí là dỗi thôi.
Tôi xị mặt xuống.
– Biết mà, có thương, có nhớ, có yêu gì người ta đâu… người ta về đây.
Quay xe đi về. Em nhón chân hôn cái chụt vào má. Á á á…
– Vậy là thương nha. Cười cái coi, xị cái mặt xấu xấu.
– Dám dê con nhà lành – tôi cười tít mắt.
Em đánh cho tôi một phát vào người rồi chạy vào nhà. Tôi nhìn theo ngớ ngẩn cả người. Bóng em khuất sau cửa, tôi phóng xe vi vu chạy về.
Những ngày bình yên và hạnh phúc… liệu sẽ kéo dài tới bao lâu. Ừ thì cứ yêu vậy thôi. Để mai tính.
Hôm nay chạy xe về nhà thì cũng chẳng biết làm cái gì cả. Biết là em dặn phải đi về nhưng mà về nhà giờ buồn thối ruột ra đấy. Thôi làm trái lệnh một hôm chắc cũng không chết ai được đâu.
Nghĩ thế, tôi chạy đi tìm bọn Đức vẹm, tụi nó đang ở bar.
Vừa đến nơi, mấy thằng bệnh hoạn đã gào rú ầm lên rồi. Còn chưa kịp định hình được ra chuyện gì thì phát hiện ra… Trinh.
Cô ta ngồi khuất ở sau ghế, ngồi nhìn tôi nãy giờ. Tôi bàng hoàng, thảng thốt. Tự nhiên sao cô ta lại có mặt ở đây nhỉ?
Tôi kéo thằng Đức lại hỏi:
– Ê mày, sao Trinh lại ở đây?
– À, gặp nó ở đây, nói chuyện một lúc thì tới chung hội luôn. Sao? Bồ cũ chứ có phải là má mày đâu mà mày sợ?
– Sao mày không bảo trước với tao là nó cũng ở đây?
– Chứ nói có nó ở đây mày có chịu đến không?
– Ơ… bố thằng bệnh, mày đéo hiểu chuyện gì đang xảy ra đâu. Tao tránh nó còn chả được, tự nhiên hôm nay lại đụng chạm đây, nó còn muốn kéo tao về, trong lúc giờ tao tu chí rồi, chỉ có mỗi mình em Vy thôi, nhỡ em nó biết được có phải chết cmn luôn không chứ?
– Làm éo gì mày phải sợ, chuyện đâu còn có đó, mày đi sợ một đứa con gái hả?
– Tao không sợ, nhưng tao chỉ ngại nó phá, trong lúc niềm tin xây dựng không được. Mà thôi, mày không hiểu đâu. Chắc tao chuồn luôn quá.
Đang tính trong lúc mọi người không chú ý chuồn ra cửa đi về, ai dè… cái mùi hương đấy vờn quanh bầu không khí tôi đang hít ô xi, không thể quên được.
– Anh Khánh… lâu rồi không gặp! – cái giọng lả lướt đến phát ói, thằng Đức vẹm chết tiệt lại chuồn đi, để tôi một mình mặt đối mặt với cô ta.
– Chào.
– Lạnh nhạt thế anh? Gặp em anh khó chịu đến như vậy à? Anh vẫn như xưa, chẳng thay đổi là bao nhỉ?
– Cảm ơn – tôi lạnh tanh, giá như bây giờ kêu tôi xuống cái lỗ chuột đào mà đi ra khỏi đây được thì tôi không ngại ngần mà chui xuống đâu.
– Dạo này quen con bé nào đấy anh Khánh?
– Em không cần phải quan tâm, xin lỗi anh có việc, anh đi trước.
Tính đánh bài chuồn lẹ nhưng, không kịp nữa rồi, cô nàng kéo tay tôi lại thì thầm: “Đêm nay vui với em đã, ngoan đi, lâu rồi không gặp em có chuyện muốn nói, anh không thoát được em nữa đâu”.
Tôi hất bàn tay Trinh đang bám víu trên cơ thể, đôi môi cô ta mơn trớn vành tai tôi, tự nhiên cảm giác hơi nóng lan tỏa khắp cả cơ thể… khiến tôi váng vất.