Truyện Sex Tán gái sư phạm

Phần 40

Tôi thức dậy với một cái đầu nặng nề như chính tâm trạng của mình vậy. Chán chường chả muốn làm gì ngoài vùi đầu vào đống chăn ấm đệm êm. Nghĩ về những chuyện xảy ra, ngỡ như mình đang mơ vậy. Tất cả đều bặt vô âm tín, không có một dấu hiệu gì khiến tôi thấy an tâm cả. Tất nhiên là cũng không thể có nổi một chút tâm trạng để đi đến trường được. Sắp thi tốt nghiệp, sắp thực tập… sắp sắp… cuối cùng chả có cái gì hứng thú cả. Ờ, một thằng vô dụng đang nằm than thở thật bi thương vì những gì bị người ta chơi đểu. Vâng, tất cả chỉ là ngụy biện, tự làm tự chịu, thân là thằng đàn ông, nên gánh chịu hậu quả và phải biết dọn dẹp hậu quả. Tôi chưa bao giờ có một chút, dù chỉ bằng cái đầu móng tay là sẽ buông tay em. Cho tới lúc nào em nghe được lời giải thích từ phía tôi, và khi đó, quyết định của em như thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận. Còn bây giờ, vấn đề quá phiến diện, nếu tôi yếu lòng, tôi không đáng mặt làm thằng đàn ông, lúc đấy, ngay lập tức tôi nên sang Thái làm chính mình.

Tôi gọi lại cho em, hân hạnh được nghe giọng của cô tổng đài viên nói chuyện cùng. Và điều làm tôi thực sự choáng ngợp hơn là khi phát hiện ra em chặn tất cả những gì liên quan tới em đối với tôi. Thật ra không quá khó để có thể liên lạc được với em. Tôi có thể gửi thư từ, bưu tín. Có thể gửi mail… hoặc là ghê gớm hơn, chạy đến nhà em ngồi lì như thằng bù nhìn ở đấy cho tới khi em về. Nhưng bất ngờ hơn vì thái độ của em quyết đoán đến mức độc đoán. Em tuyệt tình đến mức như vậy sao? Hay là con gái khi dỗi người yêu ai cũng vậy? Chỉ sợ em thực sự muốn làm như vậy. Lúc con gái muốn, họ sẽ làm được, đừng nghĩ rằng con gái yếu đuối. Con gái mạnh mẽ hơn những gì họ thể hiện ra trước mặt. Thực sự không thể ngồi yên được một giây phút nào nữa. Phải hành động thôi.

Mặc thêm chiếc áo khoác, tôi quyết định đi ra ngoài. Điện thoại rung lên, tôi hồi hộp mở ra có đôi chút hi vọng dù chắc chắn đó chỉ là hi vọng mong manh. Lại số lạ… cái gì nữa đây?

– Ai vậy?

– Đêm qua vui không cậu bé? – thằng chó đêm qua

– Mày muốn gì? – cứ thử đặt mình vào hoàn cảnh này mà xem, tôi thấy tôi chưa phát điên thì tôi siêu nhân lắm rồi đấy

– Hỏi thăm chút thôi, cuộc vui còn chưa dừng đâu, mày cứ từ từ mà tận hưởng.

– Mày muốn gì? Nói đi.

– À, chỉ là muốn cho mày hiểu cảm giác phải chịu đau đớn là như thế nào thôi mà.

– Mày làm con chó đi theo con phò kia không thấy nhục nhã sao?

– Có cái giá cả thôi, cứ đợi màn kịch hay đi, lúc đó hẵng chửi như một con đàn bà chính hiệu. Có vẻ như tối qua mày ngủ cũng không ngon nhỉ? Cố gắng chịu đựng nốt tối nay nữa thôi cậu em thân mến ạ!

Hắn cúp máy và tắt luôn máy. Ý của hắn là còn chưa dừng lại nữa? Bọn này còn tính giở trò gì nữa? Tôi lo lắng đến mức cáu tiết, vạ cái gì cũng muốn đập nhỏ tan tành nó ra. Đã hiểu được cảm giác khi mình đứng ở ánh sáng còn họ đứng ở bóng tối. Tôi không đủ bình tĩnh để có thể suy nghĩ được mình nên làm gì vào lúc này, tất cả trở nên rỗng tuếch. Tôi gọi Trinh không liên lạc được. Chẳng nhẽ lại làm gì đó với em hay sao? Nhưng là thủ đoạn gì nữa?


Tôi gọi cho Đức vẹm, đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra lúc này.

– Gì vậy mày?

– Gặp bọn mày chút, có chuyện gấp lắm.

– Ok chỗ cũ nhé.

– Ok mày.

Tôi phóng nhanh tới quán cà phê cả hội hay ngồi. Bọn nó đến thẳng đó, thấy tôi như thằng mất hồn, Đức vẹm hỏi dồn:

– Chuyện gì mà nhìn mày bất cần thế?

– Có gì nói ra tụi này giải quyết dùm cho, có thằng nào dọa cướp em Vy từ tay mày hả? Để tụi tao xử đẹp dùm.

– Dù sao cũng cười lên cái coi, nhìn cái mặt mày tao muốn cạo đầu đi tu quá.

Tôi thở dài uống một ngụm trà gừng cho tỉnh hẳn người, rồi tôi kể, tất cả mọi chuyện. Là những thằng bạn vào sinh ra tử cùng mình bao nhiêu năm nay, tôi không ngần ngại cho bọn nó biết, mà chuyện này đối với bọn nó, nói ra còn dễ giải quyết hơn là tôi tự một mình tìm cách. Tôi không ngại mình gặp chuyện gì, chỉ ngại em gặp rắc rối vì tôi.

Nghe xong, cả hội nóng mặt chửi thề. Tôi bị ăn đấm nhừ xương vì cái tội không thèm nói mà để bây giờ xảy ra hậu quả rồi mới vác mặt đến ăn vạ.

– Mẹ cái thằng điên, mày còn không nghĩ tới trường hợp nó quay clip rồi nó tống tình mày dài dài, hay là nó chửa với thằng bệnh hoạn nào rồi tới đó đổi lỗi cho mày một hai bắt ông bà già mày cưới nó làm vợ hả? Có phải mất luôn đời trai không? Tao còn không nghĩ con Trinh nó đồi bại đến mức đấy, tao vẫn biết là nó hận mày vì mày bỏ nó, nhưng nó đẹp, thiếu gì trai theo, sao phải phá mày như thế. Mẹ cái con bệnh. – Đức vẹm tức lồng lộn lên. Nhìn cái cách nó cầm cái cốc cà phê bóp chặt kiểu đấy chắc có khi vỡ lúc nào còn chả biết.

– Tao chỉ nghĩ đơn giản bạn của Vy tới tìm tao thôi. Lúc đấy tao cũng không nghĩ tới chuyện gì khác nên không nói tụi mày nữa. Tụi mày nghĩ giờ tao nên thế nào đây? Tao sợ tụi nó làm gì Vy lắm.

– Đúng là thằng nào lao vào tình trường đầu óc cũng không được bình thường nữa, nghe kể tới ly rượu tao đã nghi nghi rồi, thế mà cứ ngu mà còn tỏ vẻ nguy hiểm, nó kêu mày là con thỏ non cũng đáng đời mày thôi. Nghĩ lại thấy ức, theo bọn tao bao nhiêu năm trời rồi mà giờ có nhiêu đó thôi cũng không biết đường mà rút. Nhìn mặt mày tao muốn đấm quá Khánh ạ. – Đức vẹm nổi khùng với tôi.

– Mà nó làm đéo gì được, đừng có lo quá, bây giờ tìm cách liên lạc với em Vy mà giải thích đã.

– Mày điên sao? – Long đốp lại lời Tùng – Nó đã làm được thế, sợ quái gì nữa mà nó không làm thêm được gì, mày nhìn vấn đề phiến diện quá.

– Tao cũng nghĩ như thằng Long – Đức vẹm nói – Bây giờ mày lo chuyện em Vy đi, để tụi tao đi tìm hội Trinh giải quyết chuyện này, chắc là nó phải nể thằng này chứ.

– Được rồi, vậy bọn mày ráng giúp tao, giờ tao qua trường Vy xem em nó có đi học không đã, có gì liên lạc sau được chứ?

– Ok.

Bọn tôi đứng dậy, chia nhau ra ở quán. Tôi đi thẳng tới trường em. Tâm trạng có phần an tâm hơn chút, giống như cục đá ở ngực vừa có ai nhấc lên. Ai chứ Đức vẹm đã ra tay, tôi tin ở nó có thể làm vấn đề yên ổn được một thời gian, ít nhất là vậy.

Trớ trêu, thay vào cục đá mấy kí vừa nhấc ra, thì lại đặt vào nguyên khối to tướng dễ đến cả tạ khi nghe Thùy – cô bạn thân của em bảo là lúc nãy nhận được điện thoại xong, em tự ý bỏ tiết và đến giờ cũng chưa thấy quay lại. Không ai biết em đi đâu, làm gì.

Lo lắng, đó là điều tất nhiên. Hà Nội quá rộng lớn tôi không biết tìm em ở nơi nào. Tôi cứ chạy xe lòng vòng từ con phố này qua con phố khác như thằng điên vậy, tôi biết tôi chẳng có một chút hi vọng nào để tìm thấy được em cả, nhưng tôi chỉ biết tôi đang cố gắng trấn an mình bằng cách này mà thôi.

Ở một nơi nào đó, có thể em gặp nguy hiểm, hay gặp chuyện không may mắn nhưng tôi lại nhởn nhơ như vậy, không thể làm được gì cả. Tự nhiên tôi cảm thấy mình yếu đuối, hèn hạ quá. Đến cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ, không thể che chở. Có lẽ em đúng, tôi nên buông tay em ra, ở bên ai khác có thể khiến cho em hạnh phúc. Tôi không thể phủ nhận cái thế giới thuộc về mình được. Nhưng nơi đó lại không có chỗ cho em. Không mơ mộng và êm đềm như em hằng mơ ước. Không phải chỉ là những hạnh phúc giản đơn như những người yêu nhau nghĩ. Sẽ được cùng nhau đi đến cuối con đường. Em sẽ bị tổn thương vì tôi đến chết mất… khi chưa thực sự là gì… thì còn dễ dàng quên đi được. Tôi căm thù quá khứ của mình. Tại sao mình lại không thể là một người tốt đẹp hơn, tại sao lại trở nên như vậy? Tôi đau lòng, đau rã rời. Nỗi đau lớn đang ngự trị trong tim. Thương em, yêu em nhiều quá! Tôi đang tự làm mình lú lẫn mất rồi.

Điện thoại rung bần bật trong túi quần, tôi lười biếng cầm lên, lại là số lạ. Tim tôi muốn nhảy ra ngoài, chắc chắn hội con Trinh. Tôi hít một hơi thật sau, bình tĩnh nghe máy. Nếu bây giờ mà nóng lên thì chỉ có nước hỏng việc:

– A lô?

– Mày cũng có con mắt chọn người phết nhỉ?

– Ý mày là sao?

– Làm tình với một đứa con gái còn zin đã thật, cảm giác chưa bao giờ có. Lần này mày phải xài lại của tao rồi.

– Mày… – tôi thở gấp, tất cả mọi sự tức giận tôi dồn nén nơi bàn tay đang nắm chặt chiếc điện thoại.

– Mày mày mày cái gì? Ngon thì tới đây.

– Thằng chó, mày đang ở đâu? – tôi thề nếu hắn có đây tôi băm vằm ra từng khúc

– Tới nhà nghỉ xyz phòng 505 dẫn nó về đi, tội nghiệp con bé, yêu lầm người nên hại mình thôi hahaha

Thằng khốn kia tắt máy. Toàn thân tôi rung lên tím tái vì giận. Tôi muốn đập phá cái gì đó, thực sự là bây giờ không thể kiềm chế nổi. Tôi phóng như bay tới chỗ em… không thể tin được những điều thằng khốn kia nói. Một lũ súc sinh không bằng loài cầm thú, không thể hiểu vì sao bọn nó lại có thể nghĩ ra những trò thâm độc, tàn ác đến như thế? Đời nó khốn nạn, chó má đến thế là cùng. Chả nhẽ chó cắn người, người lại cắn chó?

Đức vẹm gọi khi tôi vừa đỗ xe trước nhà nghỉ.

– Sao rồi mày? Tìm thấy em Vy chưa?

– Ổn rồi, không sao đâu, tao nói chuyện với em Vy rồi, con Trinh tao cũng nói chuyện rồi, mày cứ để tao liệu, có gì tao gọi bọn mày sau.

– Gì lẹ vậy cha?

– Cứ vậy đi, đi chơi mái thoải đi, tao đang nói chuyện với em nó chút.

– Này…

– Gì mày?

– Thực sự là ổn cả chứ? Nghe sao trót lọt quá vậy?

– Thật sự mà.

– Có gì nhớ bảo bọn tao, đừng có hành động nông nổi một mình như trước nữa mà lại phải chịu lấy hậu quả xấu đấy, nhớ chưa?

– Rồi, tao biết mà.

– Tốt, vậy tụi tao đi trước. Rảnh tới bar chơi mày.

– Ok.

Tôi cúp máy. Thực sự không muốn lôi bọn nó vào chuyện này, và tôi cũng không muốn bọn nó biết vì như thế sẽ không hay cho em một chút nào cả. Danh dự của cả đời người con gái, tôi không muốn bất kỳ một ai biết về chuyện đã xảy ra hôm nay. Nó cũng sẽ rắc rối hơn rất nhiều vì chắc chắn tụi Đức vẹm sẽ đi tìm hội con Trinh tính sổ. Ân oán cá nhân riêng tư, tôi không muốn bọn nó phải sứt đầu chảy máu vì tôi nữa. Tất cả là do tôi tự chuốc lấy, tôi nên một mình giải quyết.

Rất dễ dàng để tìm thấy cái phòng được nhắc đến. Tôi nắm chốt cửa xoay, cửa không khóa. Tim tôi dừng lại không muốn đập nữa, sợ cái cảm giác khi mở cánh cửa này, là sẽ bước qua một thế giới khác, ở đấy tràn ngập nổi đau, bất hạnh và tủi nhục. Tôi không dám tưởng tượng tới hình ảnh của em như thế nào. Khuôn mặt thiên thần luôn mỉm cười với tôi, đôi mắt như muốn nhìn xoáy tâm can người khác. Tôi sợ đối mặt với hiện thực, quá tàn nhẫn và độc ác.

Hé cảnh cửa ra, thêm một chút nữa, một chút nữa… tôi thở sâu và bước vào.

Đập vào mắt tôi, là cả con người em được che hờ hững bằng một chiếc khăn mỏng, bên cạnh thân thể đó là một vệt máu đỏ tươi đã khô. Gương mặt em đang nhíu lại, có lẽ em đau và khó chịu. Trán em ướt đẫm mồ hôi, một vài sợi tóc vương vãi trên khuôn mặt… nhìn em ngủ sao khiến người ta cảm thấy đau đớn đến như vậy.

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56