Sau khi nghe Phương nói xong, Chúc có vẻ bất ngờ, em giật mình và tỏ ra có chút sợ sệt nhưng vẫn cố bám lấy tay tôi và nói cứng:
– Đâu là chỗ của mày? – rồi Chúc quay sang phía Huy cầu cứu.
– Anh Huy xem Phương hôm nay làm sao vậy?
Từ nãy đến giờ, tôi không chú ý đến Phương và Chúc nhiều. Người mà tôi để ý thái độ là Huy. Có lẽ Huy bất ngờ vì nhiều lẽ và giờ hằng hà sa số câu hỏi đang nhảy nhởn trong đầu ông ấy: tại sao Phương lại tranh giành với người khác? Tại sao Phương lại tỏ ra đanh đá như vậy? Thực hư mọi chuyện là thế nào?….
– Phương, có chuyện gì ngồi xuống rồi nói em – Huy mở lời.
– Anh không liên quan gì thì ngồi im đi.
Phương vẫn đang đứng yên, một tay khoác túi xách, một tay khoác khăn mỏng, và nếu người ngoài nhìn vào chắn chắn họ không biết bàn này đang có chuyện gì xảy ra, mà cứ tưởng như bạn bè đang chào hỏi hay chém gió với nhau.
Nãy giờ, tôi không lên tiếng vì muốn để cho mọi thứ lên đến đỉnh đi, lúc mà Phương hết kiềm chế được thì tôi sẽ nói. Có thể em sẽ cho tôi là thằng cù lì, cục mịch, hèn nhát không dám bảo vệ em mà để em vào cái cảnh này. Nhưng thực trong lòng không phải tôi không hiểu, mà đang muốn “trả thù” Phương, vì một tuần vừa rồi em không thèm ỏ ê gì đến tôi cả. Hơi ích kỉ phải không? Nhưng chẳng hiểu sao Phương luôn tạo cho tôi cái cảm giác dựa dẫm như thế? Trước thì không một ngày nào là không nhí nhéo “ông thế nào?” “ông ăn gì chưa?”…. thế mà một tuần vừa rồi em coi tôi như thằng mồ côi người yêu, ăn ngủ mặc bay. Càng những lúc mệt mỏi tôi càng giận em, giận vì mấy cái thứ lí do cỏn con mà cũng hờn dỗi ghen tuông vớ vẩn. Nhưng nói vậy thôi, tôi sợ Phương sắp không chịu nổi rồi.
– Tớ cho bạn Chúc 3s, nếu không thì mọi chuyện sẽ ầm ĩ lên đấy! – Phương hạ mức độ nhưng cái thái độ hằn học thì không có gì thay đổi cả.
– Mày làm được gì cứ làm đi!
Nghe xong, Phương rút điện thoại và nói nhẹ nhàng: “vào đi em”
Tôi không bất ngờ. Tôi biết kiểu gì Phương cũng chuẩn bị. Em đã từng dọa Chúc đến sợ vỡ mật, thế mà bây giờ Chúc ngang nhiên quay ra trêu tức và còn công khai thách thức bằng cách lôi Huy vào chuyện này, nghĩa là Chúc sẵn sàng chơi đòn bẩn rồi. Kiểu người như Chúc thì nói lí lẽ, dọa nạt là vô ích, Chúc phải bị dằn mặt theo đúng nghĩa đen của nó – Phương hiểu điều đó nên em chuẩn bị sẵn, và cũng đề phòng cho mình luôn. Tôi hiểu tính Phương vì nó giống tôi – đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, “chân thành đến giới hạn thì cũng là khốn nạn lên ngôi!”.
Bên ngoài kia là 2 con bé dáng vẻ bặm trợn đang đi vào, tóc đứa nào cũng nhuộm vàng khè, quần bò rách, guốc cao lêu nghêu nhìn rất “anh chị”. Biết không lành, Chúc buông tay tôi ra ngay, ngoảnh sang tôi thấy mặt em đang tái mét. Trước khi 2 đứa kia kịp đến bàn, tôi gọi to cho tiếp viên nghe thấy:
– Em ơi, anh chuyển lên phòng seminar nhé. Chuyển đồ lên hộ anh.
Quay sang Huy, Phương và Chúc, tôi nói nhỏ: “đi lên trên nói chuyện”. Trước khi đi, tôi đã giằng cái điện thoại của Chúc khỏi tay em. Tôi không muốn ai đến đây thêm nữa để động chạm vào người Phương của tôi cả!
Cả lũ kéo nhau lên phòng trên. Đây là phòng chuyên để cho nhóm đến họp hoặc bàn công việc, rất may là hôm nay không có ai đặt, không thì…
Đợi sau khi thằng bé phục vụ đi ra, mọi chuyện mới bắt đầu. Trước khi nó đi ra khép cửa lại, tôi đã phải dúi cho nó 50K kèm theo lời dặn dò là bật nhạc to lên và không cho ai lên tầng 2.
– Mọi chuyện là thế nào? – Huy bắt đầu.
– Con kia, mày nói đi!
– Có gì mà phải nói. Anh nhìn thấy đấy, em và Cường đang yêu nhau thì Phương nó nhẩy vào.
– Thế à? – tôi quay sang Chúc.
– Chứ không phải vì cô nhẩy vào nhà nghỉ à?
– Anh….
– Anh anh cái con khỉ, loại như mày chửi thẳng mặt cũng chẳng ăn thua. Hôm nay tao làm thật cho mày biết!
Phương vớ lấy cốc nước lọc hất thẳng vào mặt Chúc, chưa kịp để cho hoàn hồn, em đã cầm cái cốc ấy ghè đập thẳng vào đầu Chúc. Cái cốc vỡ tan, Chúc thì khụy xuống, tay Phương thì bị mảnh thủy tinh chọc vào chảy bao nhiêu máu.
Mọi người đều bất ngờ vì trước giờ ai cũng biết Phương không phải dạng vừa, nhưng không nghĩ đến mức nổi điên như thế. Cả 4 người lao đến xem tay Phương có làm sao không. Tôi lấy cốc nước lọc khác xối vào tay Phương và lấy áo mình thấm vào tay để bịt không cho máu chảy ra nữa, mấy người kia thì đứng bên cạnh xuýt xoa. Phương giằng tay ra khỏi áo tôi, nhìn tôi với ánh mắt vô hồn “kệ tôi”, rồi em quay sang phía Chúc – lúc này đã ngồi lên ghế.
Phương cầm tiếp 1 cái cốc khác lên, Chúc theo phản xạ co rúm người lại, còn mọi người thì lao vào cản Phương lại, lần này thì Phương không ghè được vào đầu Chúc vì bị mọi người tóm lấy, nên em … ném. Trúng người Chúc!
– Thôi đi Phương, em làm sao vậy? – giọng Huy.
– Chị ơi thôi, chị nóng quá.
– Bỏ ra! hôm nay phải đánh chết con này để từ giờ đừng có động vào nhà tao nữa. Con nào dám động vào của tao đừng trách tao!
– Thôi em! – Tôi giằng em ra khỏi tay mấy người kia ép sát vào người mình.
– Không nói nữa!
Phương nhìn tôi, mắt bắt đầu rơm rớm. Biết ngay mà, chỉ to mồm được một lúc là lộ nguyên hình hay khóc nhè ngay thôi. Tôi ghé sát vào tai Phương thì thầm:
– Nào! khóc bây giờ là hỏng!
Tôi nghĩ mọi thứ như vậy là đã quá đủ, nó đi quá xa so với tưởng tượng của tôi. Từ giờ Chúc cũng chắc sẽ không dám ho he gì nữa đâu, vì đàn bà, đã đến mức dùng vũ lực với nhau nó đã là tận cùng rồi! Nhưng tôi cũng không dám chắc chắn 100% với cái độ lì lợm và không biết xấu hổ của con người kia.
Chúc đứng dậy đi về.
Thực tâm, tôi không nghĩ Phương lại nổi điên đến mức đánh Chúc. Mọi thứ be bịt của tôi để người ngoài không ai hay thì giờ cả quán ai cũng biết khi thấy Chúc 1 tay xách túi 1 tay lấy giấy ăn bịt đầu đầy máu chạy ra!
Tôi xót xa lắm chứ. Vẫn là con người tôi từng yêu, từng gối chăn, hẹn thề mà giờ đây vì mình em bị tổn thương như thế. Những điều khuất tất em đối xử với tôi tôi sẵn sàng bỏ qua hết để không phải thấy em đau đớn về thể xác. Nhưng, tôi không thể quên được những gì Chúc đã làm để phá hoại tôi và Phương. Chúng tôi đến với nhau hoàn toàn trong sáng và minh bạch, đường đường chính chính, không thể vì bị cướp mất người yêu mà có những cư xử thiếu văn hóa và hèn hạ như của Chúc, trong khi cái nguyên nhân sâu xa nó phát xuất chẳng phải từ ai khác ngoài em!
Tôi tất nhiên sẽ không chạy theo Chúc, tôi chờ Huy chạy ra cùng với Chúc để lo cho em, ít ra thì em là người quen Huy trước tôi. Nhưng không, Huy giờ đang bận líu ríu cạnh Phương. Tôi thở dài, biết sao được, khi nhìn người mình yêu đau đớn thì mình còn đau hơn ý chứ, chắc vậy.
Tôi cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý đến Huy nữa, nãy giờ tôi mải lo thấm máu ở tay Phương vào áo sơ mi của mình. Tôi định xé ra để bó vào tay cho Phương mà em không cho, cứ để tay trong người tôi rồi bắt tôi phải nắm thật chặt.
Còn 3 người ngồi lại, tôi nghĩ mình nên mở lời trước vì tôi là nguyên do của mọi chuyện:
– Chuyện là thế này anh Huy. Tôi không biết anh với Phương quan hệ thế nào mà anh nói là anh là người yêu của Phương. Ai là người yêu của Phương chắc giờ anh đã biết. Đúng là tôi với Chúc đã từng yêu nhau, nhưng chúng tôi đã chia tay, vì Chúc không cam chịu nên thường xuyên phá hoại tôi với Phương.
Lặng im một lúc, Huy quay sang Phương chất vấn:
– Thế này là thế nào hả Phương?
– Thế này là thế này chứ là thế nào? Anh hỏi cái kiểu gì thế? Tính chia rẽ à?
– Anh đã nói là anh sẽ chờ em đến bất cứ khi nào. Tại sao em lại yêu người khác?
Thằng này điên rồi. Nó nói nó chờ người khác là người ta phải alone để cho nó chờ à?! Thày giáo cái kiểu gì mà thiếu iode nói chuyện chẳng liên quan gì đến nhau thế này??
– Em nói bao nhiêu lần rồi? Em nghĩ anh phải hiểu ý em rồi chứ. Em xin lỗi.
– Hôm nay anh lên đây thăm em, qua xin phép bố mẹ rồi, giờ anh biết nói với bố mẹ thế nào?
– Anh lấy quyền gì mà qua nhà xin phép bố mẹ em? Em có người yêu rồi, chồng em luôn. Thế cho nhanh! – Phương chỉ vào cái mặt đang ngẩn ngơ của tôi. Rồi Phương rút tay ra khỏi áo, nắm tay tôi đứng dậy.
– Đi về đi anh, nhanh em còn đi chợ nấu cơm!
Hai đứa dắt díu nhau ra ngoài quán, bỏ lại Huy đang ngồi một mình trong phòng. Chắc Huy đang sốc vì cách cư xử của Phương. Bình thường em không phải là một người như thế, nói năng rất ý nhị và từ tốn, chứ không mất bình tĩnh như vừa rồi. Bất ngờ thứ hai có lẽ là do Phương đã vô tình gieo vào đầu Huy một chút hi vọng, nên Huy mới tự tin qua nhà bố mẹ và xin phép lên đây thăm em! Mà cũng không biết có phải vô tình không? Biết đâu con gấu của mình nó bắt cá mấy tay thì sao? hừm, nghi lắm.
– Chị ghê quá đấy! Lần sau mấy chuyện ấy chị để bọn em làm cho.
– Chị điên lắm ý, con ấy nó phá chị nhiều rồi.
Chia tay hai con bé “anh chị”, chỉ còn mình tôi với Phương đứng ở bãi gửi xe. Ngượng nghịu. Nãy giờ hai đứa vẫn đối xử với nhau theo đúng nghĩa là của nhau, lo lắng, bỏ qua tất cả những gì bên ngoài, chỉ cần biết quan tâm đến người kia mà chẳng màng là đang giận nhau cả tuần nay.
– Hai đứa nào đấy em? – tôi mở lời trước.
– Bạn xã hội.
– Em cũng có bạn xã hội?
– Ai mà không có? Người ta có bạn SV, tôi có bạn xã hội – đá đểu
– Để anh đưa Mèo về nhé.
– Thôi khỏi. Đi mua bưởi đi!
– Bưởi gì?
– Bưởi nào tự biết. Chào!
Rồi Phương lên xe phóng đi. Tôi tất nhiên là phải lẽo đẽo đi theo ngay. Chẳng lạ gì bà chằn này, bảo muốn đi 1 mình mà cho đi một mình là kiểu gì từ mai mình cũng đi một mình luôn! Phóng lên đến gần, quay sang nhìn Phương cười giả lả, em tảng lơ, phóng “vèo” cái lên trước. Khổ cho con xe cà tàng của tôi làm sao mà đuổi được LX cơ chứ! Vừa đi tôi vừa lẩm nhẩm, chẳng hiểu sao mà Phương lại biết được chuyện quả bưởi!??