Phần 21
Thành Phồ Piltover, quả như những lời đồn đây là một thành phố vô cùng phồn thịnh, những ngôi nhà to lớn mọc sát nhau, những cổ máy đi lại trên đường tấp nập, những thứ vật dụng thường ngày đều là máy móc, tất cả tạo nên một thành phố công nghệ bậc nhất Valoran.Đoàn xe ngựa của học viện ma pháp tiến vào bên trong thành phố mà không hề gặp chút khó khăn gì, đơn giản vì cảnh binh bảo vệ cổng đã được thông báo từ trước, đến trước một khách sạn sang trọng mà phía lãnh đạo cấp cao của thành phố Piltover đã chuẩn bị cho đoàn tham quan của học viện ma pháp trước đó. John xuống xe ngựa, ba ngày ngồi trên xe khiến hắn ê cả mông, hắn đứng xuống đường nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh, một thành phố hiện đại và tươi đẹp, người người đi qua đi lại trông ai cũng vô cùng bận rộn.Trưởng đoàn tham quan lần này là phó viện trưởng của học viện ma pháp, ông ấy thường được gọi là Gillad viện phó, một người khá kĩ tính nhưng cũng rất thân thiện. Viện phó sau khi thấy mọi người đã xuống xe thì nói: “Mọi người chuẩn bị nhé, sau khi đem hành lý về phòng chúng ta sẽ đến gặp thị trưởng của thành phố Piltover, mọi người nhớ đừng gây rắc rối gì đấy.”
“Rõ.” – tất cả đồng thanh đáp.
John đem hành lý của mình về phòng, thị trưởng thành phố quả nhiên tiếp đãi đoàn tham quan từ học viện ma pháp rất chu đáo, một khách sạn lớn thế này mà mỗi người được ở riêng một phòng, cả đoàn tổng cộng có hai mươi người, thì hai mươi phòng đều được chuẩn bị từ trước đó, sạch sẽ, ngăn nắp, đúng là khách sạn hạng sang tại thành phố Piltover.
John sau khi cất hành lý thì xuống dưới đại sảnh, cùng đoàn tham quan đi gặp mặt thị trưởng thành phố.
Đi trên con đường lớn, hòa cùng dòng người hối hả bên trong, John cảm thấy thành phố Piltover hoàn toàn khác xa với những những nơi mà hắn đến trước đây, ở Ionia thì người ta thích sự đơn giản, không cầu kì và hơi chút hướng về quá khứ, còn ở đây thì khác, tất cả đều là máy móc, tất cả đều rất hiện đại.
“Thằng kia đứng lại, đứng lại mau…. ” – Đột nhiên từ phía trước mặt một đám người khuôn mặt đầy hung dữ đang đuổi theo một cậu bé chừng 8 – 9 tuổi, khuôn mặt cậu bé kia vô cùng hớt hãi, cả mặt đầm đìa mồ hôi.
Cậu bé kia hết chạy qua bên trái tránh cuộc vây bắt của đám người sau lưng lại chạy qua phải để tránh những cái tay to lớn đang cố gắng chộp vào người cậu. Chạy thẳng vào đoàn tham quan của học viện ma pháp, cậu bé kia gây ra một cuộc náo loạn trên đường phố Piltover.
“Cứu với” – Cậu bé kia núp sau người John cầu cứu hắn, đám người khuôn mặt dữ tợn kia chạy đến trước mặt John nói: “Cậu kia, cậu quen biết với thằng nhỏ này sao? Nếu không quen biết thì hãy giao nó cho chúng tôi.”
John thân thiện đáp: “Không biết cậu bé này làm gì mà mấy người lại tức giận đến vậy.”
Người trung niên lưng hùm vai gấu đừng trước nói: “Thẳng nhỏ này lẻn vào nhà của ông chủ bọn ta, đã vậy còn đánh thuốc khiến lũ chó trong nhà ông chủ lăn ra tiêu chảy liên tục, mau giao thằng nhóc này cho ta, ta sẽ đem nó về xử lý.”
“Còn nói nữa sao?” – Tên trung niên kia tức giận.
Viện phó Gillad tiến lại nói: “Cậu bé này còn nhỏ, thôi thì chúng tôi thay cậu bé đền bù chút tiền để chữa bệnh cho mấy con chó nhà mấy người, mấy người thấy sao?”
John vội xen vào: “Kìa viện phó, chuyện này cứ để con.”
Tên trung niên kia suy nghĩ một lúc, hắn nhìn sơ qua đám người này thấy cũng không phải hạng tầm thường gì, tốt nhất không nên gây gổ nên đã đồng ý, viện phó Gillad lấy từ trong người ra một ít tiền đưa cho đám người đó rồi xoay sang nói với John: “John, mau đưa thằng bé này về nhà đi, sau đó đến tòa thị chính, bọn ta đi trước, được chứ?”
John mỉm cười gật đầu, sau đó xoay sang nhìn thằng bé cười nói: “Nhà em ở đâu, anh sẽ dẫn em về.”
Cậu bé kia bộ dáng cực kì hiếu động cười hì hì chỉ tay nói: “Ở hướng kia, nhưng em nghĩ anh không nên dẫn em về đâu, nhà em nằm trong khu người nghèo của thành phố Piltover này mà.”
“Không sao, cứ dẫn đi, anh sẽ đưa em về nhà.” – John xoa đầu cậu bé nói.
Cậu bé kia ngay lập tức gật đầu rồi xoay người bước đi, nó nói: “Hình như anh không phải là người của thành phố đúng không?”
“Ừm” – John gật đầu đáp: “Anh vốn từ một nơi rất xa đến đây, mà em tên gì?”
“Ricky” – cậu bé kia cười đáp, John gật đầu nói: “Có phải vừa rồi là em cố tình chọc giận bọn người đó đúng không? Mấy con chó ấy là do em cố tình đánh thuốc để nó bị tiêu chảy?”
Cậu bé Ricky mắt tròn xoe nhìn John nói: “Sao anh biết.”
“Ha… ha…. chuyện gì mà qua được mắt anh chứ”
“A bánh khoai môn…. ” – Ricky đột nhiên dừng lại bên cạnh một cửa tiệm làm bánh, nhìn mấy cái bánh đang tỏa mùi thơm phưng phức bên trong, nó núốt nước bọt ừng ực.
“Em thích ăn bánh đó sao?” – John cười nói, sau đó liền chạy vào bên trong, vài phút sau hắn đem ra một gói bánh to bự chảng nói: “Trong này có rất nhiều loại bánh cho em đó.”
“Ực… ực…. sao anh tốt với em quá vậy.” – Cậu bé Ricky nuốt nước bọt nhìn vào đống bánh trên tay nói.
John cười nói: “Được rồi, mau dẫn đường đi, anh đưa em về.”
Ricky như một cậu bé ngoan gật đầu lia lịa chạy đi dẫn đường cho John.
Ricky dẫn John đến một nơi vô cùng nghèo nàn, ở đây và ở thành phố bên ngoài kia cứ như hai thế giới cách biệt nhau vậy, những ngôi nhà lụp xụp rách nát, những con chó con mèo bị bỏ đói, đâu đó trên đường đi vẫn thấy xác của vài con chuột chết. Ricky xấu hổ nói: “Nơi này là khu xóm nghèo tại thành phố Piltover, ở đây toàn những người vô da cư và rất nghèo cả.”
John nhìn cảnh tượng xung quanh, hắn thầm than trong đầu sao có những người lại khổ như thế, đúng là nơi nào rồi cũng thế, một thành phố luôn có hai mặt của nó, bề ngoài nhìn vào cứ tưởng Piltover là một thành phố hiện đại, ai ai cũng có nhà ở, giàu có, nhưng có ai biết được bên trong thành phố lại có một nơi như thế này kia chứ, một xóm nghèo cho người vô gia cư.
Đến trước một căn nhà lụp xụp, Ricky nói: “Đấy là nhà em đấy, anh vào chứ?”
John gật đầu bước vào bên trong, hắn không hề ngại những nơi thế này, có lẽ vì từng sống tại Shadow Isles từng trải qua môi trường còn kinh khủng hơn nên hắn thành ra quá quen thuộc rồi.
“A anh Ricky về rồi” – Một cô bé xún răng mặc trên mình một bộ đồ cũ kĩ chạy ra tươi cười, khi cô bé nhìn thấy John có chút sợ hãi nói: “Anh ấy là ai vậy anh Ricky?”
Cậu bé Ricky cười đáp: “Anh ấy là người tốt, nhìn nè, anh ấy mua cho chúng ta rất nhiều bánh.”
“Woa bánh… ” – từ trong nhà thêm ba bốn đứa trẻ nữa chạy ra bọn chúng thấy bánh liền nuốt nước bọt ực ực. John nhìn những đứa trẻ ấy đứa nào cũng quần áo rách rưới cũ kĩ, trong lòng hắn đột nhiên trỗi dậy một thứ tình cảm đặc biệt dành cho những đứa trẻ này, hắn nói: “Ricky mau chia bánh cho các em ấy đi.”
“Dạ.”
“Cảm ơn anh đã quan tâm đến lũ trẻ.” – Từ phía sau nhà một cô gái trông chừng 16 – 17 tuổi, mặc dù mặc trên người bộ quần áo cũ kĩ đã phai màu, nhưng không vì thế mà làm mất đi vẻ đẹp trên khuôn mặt của cô.
John cũng rất bất ngờ, hắn không thể nghĩ được tại một nơi thế này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy, hắn cười đáp: “Không có gì, cô là người trông nom bọn trẻ à.”
Cô gái ấy gật đầu sau đó lại lắc đầu nói: “Tên em là Rebecca, em chỉ phụ trách trông chừng bọn nhóc này thôi, người lo cho chúng nhiều nhất phải là chị Janna.”
“Janna, cái tên này John nghe rất quen.”
Cô bé sún răng cầm hai chiếc bánh gói vào trong bao giấy đến bên cạnh John đưa cho hắn, cô bé nhe răng cười nói: “Hai cái bánh này cho anh.”
John mỉm cười xoa đầu nói: “Anh không ăn, em ăn đi.”
Cô bé lắc đầu nói: “Chị Janna có dạy, có ơn với người khác phải trả, anh tặng chúng em bánh, chúng em tặng lại anh hai chiếc bánh này.”
Rebecca cười nói: “Hay anh nhận hai chiếc bánh đó đi, đừng để chúng nó buồn.”
“Đúng vậy nhận đi anh” ( cả đám đồng thanh nói)
John gật đầu nhận lấy, hắn càng ngày càng thích lũ trẻ đơn giản có lẽ vì chúng cũng giống hắn, không có sự chăm sóc của cha mẹ khi còn nhỏ, những người cùng hoàn cảnh thường dễ cảm thông với nhau hơn mà.
“Ricky! Ricky đâu rồi” – Đột nhiên từ bên ngoài một giọng nói nhẹ nhàng nhưng pha chút tức giận.
Kế tiếp đó, một cô gái tay cầm một thanh quyền trượng, trên người cô mặc một bộ quần áo kì lạ, có thể nhìn thấy cả đôi chân mảnh mai cùng làn da trắng như tuyết, mái tóc vàng phiêu dật bay bay, khuôn mặt xinh đẹp đến đáng kinh ngạc, đôi mắt thanh thú kết hợp với đôi lông mày càng tôn thêm nét đẹp trên khuôn mặt của cô. Vẻ đẹp của cô có thể nói là đẹp hơn rất nhiều so với Rebecca.
“Là chị Janna, chị ấy về rồi.”
Đám trẻ nhanh chóng nhận ra người về là ai tất cả chạy ra reo hò vui sướng, Ricky thì ngược lại, nó vô cùng lo sợ núp sau lưng John mà run lên cầm cập.
Janna thấy một người đàn ông ở trong nhà, vả lại người đàn ông ấy chỉ có một cánh tay như John nên có chút bất ngờ, cô định hỏi thì Rebecca ở bên cạnh liền đáp: “Chính anh ấy đã đưa Ricky trở về, và còn mua rất nhiều bánh cho bọn trẻ nữa.”
Janna kinh ngạc đôi chút, sau đó hiểu tất cả, cô nhìn John với ánh mắt thân thiện nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm đến Ricky như vậy, tôi trên đường trở về nghe được chuyện Ricky đánh thuốc khiến đám chó nhà quý tộc Mores bị tiêu chảy và bị rất nhiều người truy đuổi nên rất lo lắng chạy vội về đây.”
Ricky đứng ra, khuôn mặt buồn bã đầu cúi xuống nói: “Chị Janna, em xin lỗi, chỉ lại nhà lão ấy thường xuyên thả chó đuổi bọn em nên…”
Janna khõ vào đầu Ricky một cái rồi nói: “Sau này không được làm như vậy được rõ chưa? Nếu như em bị bọn người đó bắt được thì sao?”
Ricky ôm chân John nói: “Nếu em bị bọn đó bắt được em sẽ nhờ anh ấy cứu.”
John cười ha hả xoa đầu Ricky rồi nhìn Janna nói: “Đừng trách thằng bé, nó vẫn còn trẻ lắm.”
Janna gật đầu nói: “Nếu đã đến chi bằng hãy ở lại ăn tối cùng chúng tôi, anh thấy thế nào?”
John lắc đầu nói: “Tôi cũng muốn lắm, nhưng hiện tại tôi phải đến tòa thị chính cùng với những người quen của mình gặp mặt thị trưởng.”
Janna ồ lên sau đó nói: “Hóa ra anh là người trong đoàn tham quan từ học viện ma pháp à?”
“Sao cô biết” – John kinh ngạc.
Janna cười nói: “Tôi có quen với Caitlyn, cô ấy là cảnh sát trưởng ở đây nên thông tin mọi người đến tôi cũng biết.”
“Chị Janna còn là một người bạn của chị Caitlyn nữa đấy, chị ấy thường hay giúp chị Caitlyn và chị Vi bắt tội phạm.” – Rebecca hãnh diện nói.
John cười gật đầu nói: “Tôi bây giờ phải đi đây, mai mốt rảnh tôi sẽ ghé sang chơi.”
Janna cười xinh đẹp gật đầu nói: “Khi nào anh đến đây anh sẽ là khách quý của chúng tôi, mặc dù ở đây khá nghèo khó nhưng hi vọng anh không chê.”
“Không hề.” – John lắc đầu sau đó từ biệt mọi người rời đi.
Janna nhìn vào bóng lưng John cười nói với đám trẻ và Rebecca: “Một người đàn ông tốt như anh ấy thật khó kiếm, được rồi mọi người mau chuẩn bị đồ ăn đi.”
John theo các con hẻm nhỏ bắt đầu rời khỏi khu nhà dành cho người nghèo hắn đột nhiên phát hiện một cô gái kì lạ trên người đang trùm một bộ quần áo rách nát, mái tóc màu tím thả xuống che đi toàn bộ khuôn mặt, mái tóc ấy thật kì lạ trước giờ hắn chưa từng gặp.
John tiến lại cạnh cô gái đang ngồi một mình trong góc, hắn lấy hai chiếc bánh trong người ra đặt vào trong lòng bàn tay cô nói: “Ăn đi, hàizz không ngờ trong thành phố phồn thịnh thế này lại có nhiều người khổ như thế.”
John sau đó nhanh chóng rời đi, cô gái có mái tóc tím ngước nhìn bóng lưng của hắn, đôi mắt kì lạ cứ nhìn hoài con đường ấy, mặc dù hình bóng của John đã rời đi mất rồi, đôi con ngươi màu tím đột nhiên rung lên, cô lại cúi người cắn hai chiếc bánh ăn một cách ngấu nghiến.
…
Sau khi hỏi rất nhiều người trên đường, John cuối cùng cũng tìm ra được tòa thị chính, một tòa nhà nằm ngay giữa trung tâm thành phố Piltover, được canh giữ bởi rất nhiều binh lính và cảnh vệ đi tuần.
John bước đến trước cổng nói: “Tôi là một thành viên trong nhóm tham quan từ học viện ma pháp đến, có thể cho tôi vào hay không?”
Người lính canh cổng nhìn qua John một lượt sau đó nói: “Có thẻ chứng minh không?”
John đột nhiên nhớ đến cái thẻ mà lúc trên xe viện phó Gillad đã đưa cho mình, hắn lấy trong túi ra chiếc thẻ đó đưa cho tên lính canh cổng, lên lính đó xem qua một lượt rồi nói: “Có thể vào nhưng không được đem vũ khí vào bên trong, để thanh kiếm kia ở lại.”
John cố xin nói: “Có thể cho tôi giữ thanh kiếm ấy bên mình không? Nó rất quan trọng.”
“Không được.”
“Có chuyện gì thế?” – Một giọng nói phụ nữ vang lên, giọng nói ấy đầy nội lực và đầy khí thế khiến những tên lính canh cạnh đó run lên bần bật.
Bước đến cạnh John là một cô gái có thân hình khá cao lớn, khuôn mặt xinh đẹp nhưng pha chút ít khí phách của nam nhân, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào hắn, cánh tay phải đeo một đôi găng tay cơ khí kì lạ trước giờ hắn chưa từng thấy qua, đưa cầm lấy tấm thẻ của John đọc qua, cô gái ấy kinh ngạc nhìn tên hắn noi: “Tên của cậu sao giống với tên của người anh hùng trong truyền thuyết thế?”