Phần 11
Sáng này hôm sau, John dậy từ rất sớm để chuẩn bị hết mọi thứ, hắn rời khỏi quán trọ tiến về phía học viện, trên đường đi hắn bắt gặp rất nhiều học viên của học viện ma pháp đang đi trên đường, khuôn mặt người nào cũng bơ phờ, đôi mắt thâm tím.John bịt miệng lại thầm cười trộm, xem ra trong cái rủi lại có cái may, hắn tuy xui xẻo vào nhầm phòng của con gái nhưng bù lại hắn gây một trận náo động cực lớn.Cửa lớn của học viện ma pháp mở rộng, từng đoàn người kẻ vào người, trên mặt đầy đủ các loại cảm xúc khác nhau, vui có, lo âu có, hồi hộp cũng có. John tiến vào bên trong đập vào mắt hắn là một tấm biển được ghi rõ ràng: “Đường bên trái dành cho những ai đến đăng kí xin gia nhập học viện.”
John thầm đánh giá công tác tổ chức ở đây rất tốt sau đó hòa cùng đám người đi về bên trái.
Đi một lúc John đến một cái sân rất rộng, nơi này tập trung hàng trăm hàng nghìn người kẻ nào kể nấy mặt đầy hưng phấn, xếp thành 7 hàng chỉnh tề.
“Đến đăng kí tham dự thì hãy xếp hàng….. không được xô đẩy.”
Giọng nói vang lên tuy có chút già nua nhưng tuyệt không che dấu nổi khí thế của cao nhân tu luyện nhiều năm.
Ở nơi này tập trung đủ loại, người từ những kẻ lưng hùm vai gấu, đến những công tử mặt trắng, thiên kim đại tiểu thư đủ mọi tầng lớp, không biết thường ngày bọn họ bá đạo thế nào nhưng khi vào đây ai cũng trở nên vô cùng ý tứ đứng hàng ngay ngắn không dám làm loạn.
Hiện tại những người hàng đầu tiên đang bắt đầu bước đầu tiên đăng kí tham gia học viện, đó là kiểm chứng khả năng sức mạnh phép thuật bẩm sinh ở trong cơ thể.
Một tên thanh niên đầu hàng tiến đến trước một trụ đá, đặt tay lên đó, viên ngọc được khảm ở trên đỉnh tảng đá lập tức sáng lên, sau đó trên tảng đá xuất hiện một vạch màu đỏ.
Người phụ trách ngồi cạnh đó thấy thế lắc đầu nói: “Hỏa hệ một vạch, không đạt yêu cầu, loại.”
John ở phía sau nghe lão ta hô lớn như thế giật mình, hắn liền hỏi người trước mặt: “Anh này cho hỏi chút, trên đó họ đang làm gì thế?”
“Ồ” – John liền hiểu ra, hắn tiếp tục quan sát.
Ở hàng thứ hai, một thiếu nữ nhan sắc bình thường, đặt tay lên trụ đá, cũng giống với tên thanh niên kia viên ngọc được khảm trên tảng đá bắt đầu phát sáng sau đó trên mặt tảng đá hiện lên hai vạch màu xanh nước biển.
“Thủy hệ hai vạch, loại.”
Lại tiếp tục một người nữa bị loại, John thầm nghĩ: “Muốn vào học được học viện ma pháp này xem ra không đơn giản chút nào.”
Tên thanh niên đứng trước hắn xoay người bắt chuyện nói: “Ngươi có biết ai là người giỏi nhất vượt qua đợt kiểm tra này từ trước đến nay không?”
“Ai?” – John tò mò hỏi.
“Cô ấy tên là Luxanna, nghe đồn khi cô ấy được kiểm tra phát hiện ra sức mạnh quang năng ẩn chứa trong cơ thể lên đến 7 vạch, các vị giáo sư trong học viện thấy thế lập tức nhận cô ấy vào học viện và miễn toàn bộ học phí hay chi phí sách vở.”
“Ồ” – John kinh ngạc một lần nữa, không ngờ cô nàng tinh nghịch kia lại lợi hại đến thế.
Sau một hồi chờ đợi cuối cùng cũng đến lượt John, thật đáng tiếc khi người đứng trước hắn đã bị loại, John đứng trước tảng đá cao lớn quá đầu mình, người quản lý cạnh đó nói: “Mau đặt tay lên tảng đá đi.”
Joh gật đầu sau đó đưa tay trái lên đặt trên tảng đá, người quản lý cạnh đó lúc này mới để ý thấy John chỉ có một cánh tay hắn thầm coi thường John là một phế vật, thế nhưng khi thấy những gì xuất hiện trên tảng đá hắn cứng họng, mắt trợn tròn, miệng há hốc.
Lúc này trên tảng đá, đang xảy ra một hiện tượng mà có lẽ trong lịch sử của học viện cũng chưa từng xuất hiện, mười vạch màu đỏ xuất hiện sau đó đột nhiên lại tụt xuống không còn vạch nào, sau đó lại kéo lên mười vạch màu vàng rồi lại tụt xuống cứ như thế màu xanh lục, xanh lam, vàng nhạt, thay thế nhau xuất hiện.
Những tên quản lý khác cạnh đó cũng ngơ ngác nhìn vào tảng đá. John cảm thấy kì lạ hỏi: “Hình như tảng đá này của mấy vị bị hư rồi thì phải.”
Tên quản lý cạnh đó ậm ừ nói: “Ta cũng nghĩ vậy quá, chứ trước đây làm gì có ai sở hữu nhiều quá hai sức mạnh phép thuật trong người được chứ.”
John gãi đầu nói: “Vậy tính sao đây.”
Tên quản lý ấy suy nghĩ một lúc nói: “Thôi thì cho ngươi qua vậy, coi như tạ lỗi về việc tảng đá ấy bị hư.”
“Ừ” – John cười cười gật đầu sau đó rời khỏi hàng tiến đi đến nơi tiếp theo như theo tấm biển đã đề sẵn gần đó: “Sau khi vượt qua đợt kiểm tra xin đi theo hướng này.”
Tên quản lý ấy xem lại tảng đá, hắn tiếp tục để những người tiếp theo lên kiểm tra, nhưng kết quả là tảng đá ấy vẫn hoạt động bình thường, không có chút gì gọi là hư hỏng. Gã kinh hãi nghĩ đến cái gì đó, lập tức chạy vào bên trong.
Ở một khu vườn rộng khác, John đứng ở đây cùng rất nhiều ngươi đã vượt qua đợt kiểm tra đầu tiên, hắn không muốn mình phải bị bất ngờ như lần đầu nữa nên chủ động hỏi một thanh niên cạnh đó: “Anh này cho hỏi, không biết sắp đến là kiểm tra gì thế?”
Tên thanh niên đó lập tức đáp: “Kiểm tra gì nữa, chuẩn bị tiền để nộp học phí vào học viện thôi.”
“Tiền? Bao nhiêu vậy?” – John lúc này khó khăn nhất là việc tài chính, đừng thấy hắn ăn mặc có vẻ bảnh bao, dáng người đẹp trai vậy mà trong người chỉ có vài đồng xu lẻ mà thôi.
Tên thanh niên kia đưa mười ngón tay nói: “Mười triệu.”
“Cái gì?” – John kinh hoảng, hắn như muốn chết ngay tại chỗ, tiền nhiều như vậy lấy đâu ra? Đi ăn cướp à, mà bây giờ đi ăn cướp đã muộn rồi. Hắn hối hận vì trước kia không hỏi kĩ Lux bây giờ thì hết cách rồi, hắn hỏi thêm: “Thế không nộp học phí lúc đầu được không?”
Tên thanh niên kia lắc đầu nói: “Không được đâu, phải nộp lúc đầu, nếu không sẽ cho là không đóng học phí mà bị đuổi đi đấy.”
John choáng váng, mặt mày hắn tối đen lại, tiền, tiền, lấy đâu ra đây? Đã nghèo rồi mà còn ăn cướp kiểu này.