Phần 19
Cuối tháng tám thời tiết nóng như lửa đốt, có lẽ sau cái nóng kinh khủng này thời tiết mới bắt đầu chuyển sang thu, tại phòng ăn John cùng hai người bạn thân như anh em của mình ngồi tại đó, Ezreal nói: “John này, tuần sau là đến ngày kiểm tra thực lực phép thuật giữa các học viên mới rồi đấy, cậu chuẩn bị gì chưa?”“Chưa?” – John thấy trong lòng chán nản cực kì, hơn một tháng ở tại học viện ma pháp vậy mà trên lớp học toàn dạy mấy thứ gì gì đâu không, thứ hắn muốn học nhất thì lại không thấy đâu, khi hắn hỏi mấy vị giáo sư thì họ lại bảo: “Muốn luyện cho tinh thần lực trước tiên cần phải học những điều căn bản trước.”Cứ cái câu ấy lặp đi lặp lại nhiều lần khiến hắn đau hết cả đầu, những lúc rảnh rỗi hắn lại mò đến thư viện của học viện để tìm thêm các sách dạy luyện tinh thần lực nhưng những thứ ở đó quá khó hiểu, hắn nhớ duy nhất một câu: “Luyện tinh thần lực phải để cho tinh thần đạt đến cảnh giới vô không vô ảnh vô ưu.” – hắn hoàn toàn không hiểu rốt cuộc những thứ ấy có ý nghĩa gì cả.
Taric ngồi bên cạnh thở dài nói: “Hiện tại chúng tôi đều có thể ít nhiều sử dụng sức mạnh phép thuật, nhưng cậu thì sao đây John, sức mạnh của cậu hiện tại không thể sử dụng, nếu muốn vượt qua kì thi này thì cậu chỉ còn cách sử dụng đến võ thuật và kĩ năng chiến đấu của mình mà thôi.”
Ezreal gật đầu lo lắng nói: “Nếu nói về cận chiến thì John hoàn toàn chiếm được chút lợi thế, tuy nhiên ở đây cũng không ít người vừa biết khả năng cận chiến vừa có thể sử dụng phép thuật, mặc dù không mạnh nhưng cũng có thể gây khó dễ cho cậu đấy.”
John hiểu những gì Ezreal nói hắn hỏi: “Vậy theo ý cậu thì sao?”
Ezreal đáp: “Thứ cậu còn thiếu duy nhất bây giờ là vũ khí, không lẽ cậu định cứ tay không mà đánh nhau vậy sao? Ở đây hầu hết mọi người đều có vũ khí riêng cả đấy.”
John gật đầu nhưng trước giờ hắn có quen sử dụng vũ khí đâu, nếu nói về phóng phi tiêu hay ám khí hắn học trước kia thì hắn cũng biết chút chút nhưng không lẽ trong kì thi của học viện ma pháp lại đi sử dụng ám khí sao? Trông không được hay ho cho lắm.
Ezreal nói tiếp: “Chi bằng tí chúng ta lẻn ra bên ngoài tìm một tiệm rèn nào đó để kiếm thứ vũ khí phù hợp với cậu.”
John và Taric không hề từ chối.
Sau khi ăn cả ba người lại tiếp tục đi qua con đường bí mật trốn ra bên ngoài, Ezreal dẫn John đến một cửa tiệm vũ khí ở đó có bán rất nhiều loại như kiếm, đao, cung, nỏ, đến cả đại bác, súng pháo, súng liên thanh, không thiếu một thứ. Ezreal hỏi: “Cậu thấy sao? Chọn được loại nào không? Cứ mua thoải mái, tôi sẽ trả tiền cho.”
John cười cười hắn nhìn chăm chú vào đống vũ khí trước mắt thứ nào cũng vô cùng lợi hại, súng ư? Hắn trước giờ có sài súng bao giờ đâu? Kiếm ư? Cũng như thế, hắn đau đầu nhìn đám vũ khí trước mặt, hắn không biết nên chọn cái nào đơn giản linh tính hắn không thích cái nào cả.
Hắn bước ra khỏi tiệm vũ khí đi trên con đường lớn, hắn liên tục suy nghĩ thứ vũ khí mà hắn cảm thấy phù hợp nhất… là gì đây?
Ezreal và Taric nhìn nhau sau đó cũng chạy theo John. Đột nhiên John dừng lại cạnh một cỗ xe ngựa đậu trên đường, hắn nhìn đàn ông kì lạ ngồi cạnh đó, trên tay ông ta cầm một cây gậy kì lạ một đầu giống hệt cái đèn vậy, cả người mặc một bộ đồ tím phủ kín, ngay cả đầu cũng đội mũ, hắn nhận ra chiếc mũ mà hắn ta đội giống y hệt chiếc mũ mà Master Yi đội trước kia. ( rất nhiều mắt)
Ezreal tiến lại gần nói: “Đừng để ý, chắc là một gã điên thôi mà, trời mát thế này lại đi trùm kín người.”
Taric cũng nói: “Đằng kia có một tiệm vũ khí, chi bằng chúng ta lại đó xem sao đi.”
“Các ngươi muốn mua vũ khí à?” – người đàn ông kì lạ kia đột nhiên nói.
John kì lạ gật đầu, người đàn ông kia đứng dậy nói: “Đi theo ta, ta có một số loại vũ khí cần bán đây.”
“Hóa ra là một người bán vũ khí dạo à?” – Ezreal kinh ngạc.
Taric nói: “John… đừng đi theo lão, chắc vũ khí mà lão bán chỉ toàn những thứ bình thường mà thôi, hay chi bằng chúng ta đến cửa tiệm vũ khí đằng kia đi.”
John vuốt cằm nói: “Chi bằng cứ đi theo ông ấy xem thế nào?”
Nói rồi John chạy theo sau lưng người đàn ông kỳ lạ kia, đi qua vài con hẻm vắng vẻ, đến một căn nhà nhỏ nằm trong đó, người đàn ông kia sau khi bước vào nhà thì nói: “Ngươi chọn nhanh đi, ta sắp rời khỏi đây rồi.”
John gật đầu tiến vào trong, đôi mắt hắn đột nhiên mở to hết cỡ, hắn choáng ngợp với số vũ khí bên trong, quá nhiều, phải nói là quá nhiều và quá đa dạng, không giống như những tiệm vũ khí bên ngoài, vũ khí ở đây thuộc hàng hiếm có và giá trị cao hơn nhiều, Ezreal và Taric vào sau nhưng cũng không tránh khỏi tình trạng mắt chữ O mồm chữ A họ kinh ngạc nhìn số vũ khí bên trong đó.
Người đàn ông đó nói: “Các người cứ gọi ta là Jax, trước đây ta là một lính đánh thuê, số vũ khí này là ta qua các trận chiến mà thu nhặt được, tất cả chúng đều là hàng hiếm cả.”
Ezreal cũng gật đầu đồng ý nói: “Thực không ngờ được một người như ông lại sở hữu nhiều vũ khí đến thế, kia có phải là thủy kiếm không? Hả ở đây còn có găng tay băng giá nữa, những thứ này ông kiếm được ở đâu?”
Ezreal xem ra còn kinh ngạc hơn John nhiều lần, cậu ta chạy hết bên này đến bên kia, số vũ khí ở đây thực sự làm cậu ta trở nên mê mẩn.
John đi dạo qua một vòng hắn nhìn số vũ khí được treo ở đây, thế nhưng không có một vũ khí nào vừa ý hắn cả, người đàn ông tên Jax tiến lại nói: “Cậu xem thứ vũ khí nào phù hợp với mình thì chọn đi, đêm nay ta phải rời khỏi đây rồi cho nên số vũ khí này ta không thích đem theo cho lắm.”
John ừm ừm mấy tiếng hắn lại đi vài vòng tìm kiếm, đột nhiên như bản năng mách bảo hắn dừng lại bên cạnh một chiếc tủ kính, một cảm giác kì lạ dâng trào bên trong, cái cảm giác này không biết nên diễn tả thế nào đây, nó giống như là hai người yêu nhau mà lâu ngày mới gặp lại vậy, cực kì bồi hồi….. ánh mắt hắn nhìn vào bên trong, ở đó đặt một thanh gươm màu tím. John kì lạ hỏi: “Thanh gươm này….”
Jax kinh ngạc tiến lại nói: “Mắt cậu thật là tinh tường, đây là một thanh gươm vo cùng đặc biệt, trước đây khi làm lính đánh thuê ta vô tình tiến vào một tòa thành bỏ hoang ở trong đấy ta phát hiện ra thanh gươm này, nó được cắm trên bia mộ của một vị vua vô danh, khi cầm vào nó ta biết nó có một sức mạnh cực kì ghê gớm, thế nhưng kiếm càng quý bao nhiêu thì nó lại càng kén chủ bấy nhiêu, ta có lẽ không thích hợp làm chủ nhân của nó.”
John kinh ngạc với chuyện mà Jax vừa kể, một thanh gươm của vị vua vô danh ư, hắn thực sự rất tò mò, John nói: “Thế có thể cho tôi cầm vào nó được chứ.”
Jax có chút khó khăn nói: “Thanh gươm này rất kì quái, sau khi ta để nó vào bên trong tủ kính này thì không hiểu sao dù có làm bất cứ cách nào cũng không thể nhấc nó nổi để đem ra cả, nhiều người đến đây mua kiếm cũng đã thử nhưng đều không thành công, cậu chắc chắn muốn thử chứ?”
John gật đầu. Jax thấy vậy không gây khó cho hắn nữa lấy chìa khóa mở khóa tủ, John vừa chạm vào thanh gươm màu tím ấy đột nhiên như có một luồng điện truyền vào trong người hắn, cả thanh kiếm phát ra thứ ánh sáng tím huyền ảo, Ezreal, Taric và cả Jax nữa đều không thể cưỡng lại sức mạnh mà thanh kiếm phát ra đều thối lui mấy bước.
“Ầm!”
Như một đợt sóng năng lượng tràn ra bên ngoài, thanh kiếm của vị vua vô danh được John cầm trên tay, cả thanh kiếm tỏa ra từng luồng ánh sáng huyền ảo đến kinh ngạc.
Jax lắc đầu không thể tin được nói: “Thật không ngờ…. thật không ngờ…. háo ra cậu lại là người được thanh kiếm chọn.”
John đưa thanh kiếm chỉ thẳng lên trần nhà, hắn cảm thấy sức mạnh từ thân kiếm đang truyền qua cánh tay vào bên trong người hắn, càng kì lạ hơn sức mạnh màu tím kì bí bên trong cơ thể hắn đột nhiên dao động mãnh liệt, cứ như sức mạnh của thanh kiếm ấy và nó đều có cùng nguồn gốc vậy.
John vung kiếm nhẹ sang một bên, “ầm” một tiếng, cả bờ tường bị chẻ làm đôi, cả bốn người kinh ngạc không nói nên lời, John vô cùng sung sướng, hắn không thể tin được trên đời lại có một thanh kiếm uy lực đến thế, hắn xoay sang hỏi Jax: “Ông định bán thanh kiếm này bao nhiêu?”
Jax lắc đầu nói: “Kiếm quý chọn được chủ còn quý hơn bất cứ thứ gì, coi như tôi tặng nó cho cậu.”
“Thế sao được.” – John lắc đầu nói: “Ông hãy ra giá đi, chúng tôi không thiếu tiền đâu.”
Jax cười ha hả nói: “Ta bán vũ khí đâu phải chỉ để kiếm tiền đâu kia chứ, chẳng qua là một việc giết thời gian mà thôi, nhưng cậu nghe cho kĩ đây, lúc ta tìm thấy thanh kiếm ấy, bên cạnh nó có ghi một dòng chữ, ta nghĩ đó là do chủ nhân trước kia của thanh gươm ấy để lại.”
Ezreal vội hỏi: “Dòng chữ ấy viết gì vậy?”
Jax đáp: “Nó viết, khi thanh kiếm này tìm được chủ nhân của nó thì lúc đó cũng đồng nghĩa thời điểm hủy diệt đã đến.”
“Thời điểm hủy diệt?” – Cả ba người John đều đồng thanh nói, họ đều không hiểu điều ấy có nghĩa là gì.
Jax cười khà khà nói: “Được rồi, cũng đã đến lúc, ta phải đi đây, sau này nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại, hiện tại ta thấy ngươi vẫn chưa thể sử dụng toàn bộ sức mạnh hiện tại của thanh kiếm ấy đâu, cố gắng luyện tập.”
Nói rồi đột nhiên Jax nhảy ra bên ngoài, không thấy bóng dáng hắn ta đâu, chỉ để lại vài tiếng ngựa hí trong đêm từ cỗ xe ngựa mà hắn chuẩn bị trước.
John nói: “Giờ sao đây?”
Taric cười nói: “Còn sao nữa, cứ về học viện trước đã.”
John vội nói: “Hay hai người về trước đi, ta có chút chuyện.”
Ezreal tiến lại choàng tay qua cổ hắn nói: “Có phải người đang muốn đến nhà của cô gái tên Rose gì đó đúng không?”
John kinh ngạc, giật cả người nói: “Làm sao cậu biết.”
Ezreal và Taric cười cười nguy hiểm nói: “Có gì mà bọn ta không biết cơ chứ? Người huynh đệ, ngươi thật xấu nhé, giữ bí mật này với cả bọn ta luôn cơ đấy? Này… có phải thích cô gái ấy rồi không?”
“Cũng có một chút” – John không hề phủ nhận.
Taric cười nói: “Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi sao, nhưng John này, ta hơi lo cho cậu đấy, chúng ta và cô ấy học hai học viện khác nhau, đã thế lại khá xa nhau nữa, hai người xa cách, nếu muốn tình cảm tiến triển e rằng có chút khó khăn.”
John cười nói: “Không sao đâu. Thôi ta đi trước đây, hai người cứ về học viện trước đi.”
Nói rồi John cầm thanh gươm cột để sau lưng chạy đi.
Ezreal và Taric xoay lại nhìn đống vũ khí bên trong căn phòng, Jax bỏ đi nhanh như vậy cũng đồng nghĩa số vũ khí ở đây coi như hắn không cần đến nữa, Ezreal và Taric không phải là thằng ngu, hai người nhanh chóng lấy vài món sau đó đóng cửa rời khỏi.