Tầm này cũng chuẩn bị thi rồi, không bỏ bê như lúc trước nữa nên đi học chăm chỉ nghe giảng lắm, mấy thằng giặc bàn dưới cứ ý a ý ơi gọi lên chơi game (Hồi đấy chơi clash of clan trên điện thoại). Nhưng thôi lại phải xin lỗi chiến hữu ngồi tít tận bàn đầu chứ không lả lơi được nữa. Học xong tôi đi thẳng đến trường Mai luôn, lại có cả kèo đế chế với lớp bên mà không chơi được. Gọi từ lúc lấy xe trong trường tôi bảo xuống dưới đi mà cũng phải ngồi quán trà đá ăn cái bánh mì doner chống đói mới ra. Mắt sưng húp lên thì tôi biết hôm qua em khóc nhiều như thế nào, nhưng không tỏ vẻ buồn sầu mà cười nhiêu hơn thường ngày, mà giả tạo thế chẳng hợp với em đâu…Tôi đưa em đến một quán cafe khá riêng tư, lúc này thì toàn dân văn phòng đến ăn trưa chứ không có nhiều người ngồi lắm, chọn riêng một góc khá tĩnh lặng để nói chuyện.– Giờ nói hết cho anh nghe.
Gọi đồ uống, vẫn như mọi khi, ly cafe và bao thuốc, Mai thì uống sinh tố bơ, nghe nói là đẹp da…
– Thực ra đâu có gì đâu anh. – Mai cúi mặt xuống nói.
– Chứ cái ”đâu có gì” là như thế nào?
Nhỏ không nói gì, lại chìm vào im lặng, tôi không muốn giục hay gặng hỏi để muốn biết câu trả lời, lúc này thì có hàng trăm hàng nghìn câu hỏi tôi muốn tung hết ra để em trả lời cho bằng hết chứ đâu phải chỉ là một vấn đề. Cầm điều thuốc từ từ lên rồi châm, lại nhìn vào khung cảnh trong quán, có cô đơn và hui quạnh như Mai lúc này vậy, nhìn cách cư xử và thái độ đủ để tôi biết nhỏ đang cô đơn như thế nào. Mặc dù vẫn chưa dám chắc đấy là về việc gì, có nghiêm trọng hay không nhưng vẫn đủ thông minh để thấy em đang rất cần ai đó để chia sẻ, nhưng với một người con trai như tôi thì rất khó nói.
– Anh muốn nghe thật hả? – Đợi một hồi đâu cũng đặt vấn đề.
– Ừ
Em băn khoăn hồi lâu, tay nắm chắt rồi thỉnh thoảng vuốt tóc làm động tác giả…
– Em và người yêu cũ chia tay cũng một thời gian, lúc yêu chẳng hứa hẹn gì và cũng không nồng cháy như các đôi khác. Yêu là yêu, yêu theo bản năng và yêu cho có trách nhiệm thôi, lúc đầu em nghĩ đơn giản như vậy rồi thời gian qua đi, em nhận thấy em yêu anh ý rất nhiều. Em hỏi han quan tâm cho anh ý nhiều hơn và cũng chủ định sang phòng anh ý chơi nhiều hơn trước. Rồi đến lúc chán dẫn đến chia tay, em cần một khoảng không để quên đi tất cả thì lại gặp anh. Hôm qua em nhận tin anh ý lấy vợ, thực sự em rất sốc vì anh ý cũng là sinh viên, cũng ”ăn kem trước cổng” mà em cũng mừng một phần là vợ anh ý không phải là em. Tưởng rằng có thể chúc phúc cho anh ý mà sao em thấy buồn quá, em không xác định được phương hướng, em không biết là em còn yêu anh ý không nữa… – Nhỏ nói mà chút lại lấy tay lau nước mắt.
Giờ ai nhìn vào thì đoán chắc tôi là một thằng đàn ông tồi tệ, tôi chẳng thể làm gì để nước mắt em ngừng rồi, tôi chẳng thể làm gì hơn và chỉ yên lặng ngồi nhìn em nấc lên từng tiếng đau nhói. Quán không đông nhưng cơ bản là có khách, họ đang nhìn tôi và em như thể sắp đánh nhau đến nơi vậy, những con mắt tò mò luôn hướng về phía tôi, nhưng cũng mặc kệ cặp mắt của thiên hạ. Tôi để cho em khóc, ngồi đối diện nhau nên em cứ gục mặt mà khóc thôi, tôi cũng muốn sang để cho em mượn bờ vai mỏng manh này lắm chứ… Nhưng có làm được đâu vì tôi chẳng đủ dũng cảm…
– Em đâu có lỗi gì đâu, không sao mà. – Như để an ủi em lúc này
– Cuối tuần này anh đi với em nhé?
– Đi đâu. – Tôi ngơ ngác
– Đám cười.
Thì ra vậy… Đôi khi đến dự đám cưới của người yêu cũ là cái gì đó rất khó khăn, họ phải gặp nhau trong hoàn cảnh chẳng ai muốn, họ phải nói chuyện và cười đùa với nhau như chưa có cuộc chia ly vậy. Em có thể thẳng thừng từ chối và kèm theo cái phong bì, vì nếu em đi sẽ có vài người không vui và nó sẽ chẳng phải đi dự ngày vui của người yêu cũ nữa. Nhưng những gì em chọn, tôi vẫn nghĩ nó là lựa chọn đúng và sáng suốt.
Tôi đưa em về, em không còn khóc nữa mà bắt đầu vui hơn, cười đùa nhiều hơn, lúc chuẩn bị xuống xe em nhẹ nhàng lay vai tôi nói:
– Hay về phòng anh đi, em chưa muốn về phòng.
Tôi hơi băn khoăn vì có con em gái, mồm mép nó thì như cái loa phát thanh nên tôi hơi e dè, trong 5s suy nghĩ thì tôi vẫn phải đưa em về phòng tôi, dù sao em cũng biết hết mọi thứ rồi, chỉ có điều em chưa nói thôi…
Cất xe và cùng nhau lên phòng, tôi và cả em đều mang theo thức anh vừa tạt qua chợ mua, tôi cũng nói luôn là có con osin ở nhờ nên mua nhiều xíu. Vào nhà con Như đang nói chuyện với ai, mặc bồ đồ mát mẻ hết sức mặc dù là mùa đông (Phòng kín mà lúc đó cũng không lạnh lắm, nó mặc đúng quần đùi áo cộc).
– Em chào chị – Nói xong lại tò te với nói điện thoại.
Em gật đầu rồi cũng vào, trước cả noel em cũng chưa đến phòng tôi luôn, thấy trang thiết bị và phòng có thay đổi nên ngó dọc ngó xuôi, con Như nó dán hình thần tượng mấy oppa xung quanh nhà như cái sở thú. Em ngồi bấm bấm điện thoại còn tôi thì đi dọn bãi chiến trường trong bồn rửa, rửa xong cũng vừa tầm con quỷ kia nói chuyện xong. Mặt nó hớn hớn lên cười mặt dâm thôi rồi, cầm luôn bộ quần áo trong tủ mang vào phòng thay, chắc được rủ đi chơi. Đợi nó thay đồ ra xong tôi nói:
– Nhà anh là cái sở thú à mà mày dán lung tung hết lên tường thế?
– Đẹp mà có sao đâu? – Nó nói tỉnh bơ
– Nhưng anh thấy xấu.
– Ơ đẹp mà, hỏi chị kia xem – Nó chỉ chỉ vì không biết tên.
– Đẹp mà anh – Cười.
Nói chuyện với đúng 2 đứa cuồng kpop thì thà nói chuyện với cái nhà vệ sinh còn hợp lý hơn, nó thay đồ thì ăn chơi thôi rồi, thêm 15′ ngồi trên giường trát phấn bôi son nữa thì cũng vừa tầm có thằng lên trên phòng gõ cửa xin cho nó đi chơi.
– Dạ em là bạn của Như, anh cho Như đi với em chút được không ạ? – Nhìn mặt cũng thư sinh trắng trẻo mỗi tội không đẹp trai bằng mình, không hiểu sao con này nó lừa được thằng rõ tử tế.
– Ừ mà mấy giờ về? Có ăn nhà không? – Tôi quay sang hỏi.
– Không.
– Tốt quá, thế về rửa bát.
– Ơ cái luật ở đâu ra thế.
– Luật anh mày đặt ra, ý kiến thì ở nhà.
– Ờ rồi, em đi đây.
Khoác tay với thằng tử tế kia đi, cũng không muốn làm khó vì thằng đó không đến nỗi tệ, chứ gặp mất thằng bong bóng thì đừng mong bước ra khỏi cái cửa.
Ngồi chơi đến tối thì 2 anh em nấu cơm nước, ăn xong ngót ngét cũng 7h vứt bát đũa đấy tí cho con kia về rửa. Em nói tối về học bài thì cũng phải đưa về thôi, tầm này đúng là cũng sắp thi thật. Đưa em về sau tôi cũng phóng về luôn, cũng tầm hơn 8h thì thấy lạch cạch ngoài cửa, hóa ra thằng Lâm.
– Đến có việc gì, sao nay đi có một mình. – Tôi hỏi.
– À… thay mặt con trai tao đến mời mày đi ăn cưới. – Nó cầm luôn chai c2 tu một phát hết.
– Đm voi rừng à, con trai mày là… À thằng Cường đúng không.
Hồi cấp 3, thằng Cường là thằng ngu nhất trong đám, bảo gì cũng làm mà được cái tướng tá cũng ngon lành, hồi cấp 3 rủ đi tập gym cũng nhoi nhoi ra trả tiền mặc dù mấy đứa dùng hết vé tháng…. Hồi đấy thằng Lâm với cả thằng Cường đều say nắng một đứa lớp bên cạnh, cá cược ai tán được làm bố, thế rồi thằng Lâm ăn và lên chức bố luôn.
– Ừ, cuối tuần nó cưới đây thiệp cưới đây.
– Hoa hòe hoa sói nhìn ngứa mắt thật. – Tôi thốt
– Đéo liên quan.
– À mà cuối tuần tao bận rồi….
– Bận clgt?
– Đi đám cưới với Mai.
– Anh em tốt nhỉ? – Nói xoáy
– Đến trước ăn trước, ai bảo mày đéo nói sớm, tưởng được đi với người nổi tiếng mà dễ à.
– Tao nói đi cùng mày bao giờ?
– Ờ đmm thích nói xoáy không, bố đòi lại chai nước bây giờ.
– Rồi không đi đưa trả bố thiếp, phong bì phong beo đưa tao gửi hộ.
– Ok.
– Còn mấy đứa nữa tao đi đưa nốt, loằng ngoằng vl.
Rồi nó phắn, con em cũng 9h mới về mà nhìn thằng Lâm chắc nó cũng ngất, vuốt sáp như Tây lại còn đóng cái bộ hiphop để đi mời đám cưới, Max cả ngáo.
– Rửa bát đi con gái – Tôi nói.
– Đùa chứ em mệt quá, mai em rửa.
– Mày làm gì với nó rồi à mà mệt.
– Ném cái bcs vào mồm anh giờ thích nói linh tinh không? – Đanh đá
– Mai trưa về không rửa thì cái gì trong nhà này mày làm hết?
– Ờ rồi.
Nó cũng leo lên ngủ mà chẳng thèm tháo giày, chắc nó cũng mệt mà ngủ chả biết trời đất là cái gì nữa, giờ mà có hấp diêm nó ngay lúc này nó cũng mặc kệ mất. Tôi làm nốt mấy bài vở rồi cũng ngủ, lại nhớ đến Quỳnh… À mà nay chưa thấy tin nhắn với cuộc gọi nào là sao ta?