Lâu lắm mới lại được thức dậy bởi tiếng gà gáy, trên thành phố hầu như toàn bị đánh thức bởi tiếng còi xe và tiếng hàng rong ing ỏi ngoài đường. Mở cửa đón nhận không khí trong lành của quê hương, đúng là hít nhiều bụi rồi về quê mới thấy quê mình tuyệt nhất, thảo nào nhà thơ nhà văn hồi xưa toàn chọn về quê ở ẩn.Dậy thì thấy thằng Kiên đang phụ mẹ nó bưng đồ ra ngoài rồi, không đi học mà cũng không đi làm nên ở nhà lông bông lắm, chẳng biết do ham chơi hay do nó không kiếm được việc nữa.– Mày dậy rồi à, đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài ăn sáng luôn. – Nó vừa bưng rồi quay sang bảo tôi
Gật phát chứ mới sáng sớm ra cũng chẳng muốn nói, xong đi ra thì nó dắt con cup đưa tôi đi ăn cháo lòng. Lượn lờ cảnh quê, mới 6h30 công nhận yên bình thật, may qua đi đường chẳng gặp mẹ tôi nhưng nếu có gặp chắc cũng không nhận ra vì tôi đeo khẩu trang đội mũ kín mín như siêu nhân rồi. Vẫn còn chút bình minh đọng lại nên nhìn đẹp lắm, ở thành phố có mấy khi được nhìn thấy bình minh, dòng người tấp nập lơ là cái là xòe chứ ngó nghiêng đi đâu được cái giờ cao điểm ấy.
– Nay nhiều tiền dữ mày, dẫn tao đi ăn cháo lòng luôn – Tôi xoáy
– Ờ thế về nhé?
– Bố đùa mà, vào đê.
Gọi xử 2 bát tiết canh đã, lâu lắm mới ăn món này, thỉnh thoảng trên thành phố có dịp ăn ké nhà 3 thằng kia vụ mổ gà mổ lợn thì có tiết canh chứ ít ra hàng ăn lắm. Rồi thêm bát cháo lòng thơm phức, ăn cháo lòng buổi sáng thì đúng chẳng còn gì tuyệt vời hơn, về quê mà toàn được ăn free thế này tôi muốn ở quê luôn quá.
– Xong rồi, trả tiền đi mày không phải ngại đâu – Tôi vỗ vai rồi cười đểu
Nó dơ nắm đấm lườm nguýt rồi cũng phải trả.
Đi về lại nằm dài đến trưa, xuống nói chuyện với bác gái đến chiều rồi tối lại đi chơi với đám này cho đến hết ngày. Cứ thế rồi cũng đến lúc phải về, 3 đứa nó với 2 con em có mặt đẩy đủ, ôm hôn nhau thắm thiết con uyên với 2 đứa em tôi thì khóc lóc ôm ấp đến não lòng. 2 thằng kia dửng dưng nhưng tôi biết chúng nó cũng buồn.
– Ờ đi cẩn thận, hôm nào rảnh tụi tao lên. – Thằng Đạt nói
Bước lên xe nhưng vẫn ngoài nhìn vẫy tay lần nữa, tôi ngồi yên vị ở hàng ghế cuối cùng mà nhìn tụi nó lần cuối trước khi đi. Xe buổi chiều lăn bánh, tối đến Hà Nội là vừa đẹp… Nên tôi làm một giấc dài cho đến lúc bác phụ xe gọi.
Điểm dừng cũng khá gần cách vài trăm mét nên chịu khó cầm đống quà toàn là thức ăn của bọn bạn đi như thằng di cư. Sau gần 3 ngày đi khỏi phòng thì tôi bỗng thấy nhớ lạ thường, chạy sang phòng chị mang ít hoa quả từ dưới quê lên cho 2 chị (Một chị tên My và một chị tên Hương) ăn. Mở cửa vào khá vô tư vì tôi quen thế rồi, có bảo giờ gõ cửa đâu, mang túi hoa quả vào tưởng chị sẽ ra tận nơi tiếp đón ai ngờ cả 2 chi bàn mưu bơ tôi.
– Gì thế này, em mang đồ trên quê lên mà không ăn à?
– … – Cả 2 vẫn im dán mặt vào cái laptop xem phim Hàn xèng..
Tính tôi không muốn giải thích hay tò mò nhiều, còn kiểu làm ngơ là tôi cực ghét nên bỏ về luôn.
– Thôi em về đây.
– Đứng lại – Chị My hét
– Mở miệng rồi à? – Tôi cười
– Tao đạp chết mẹ mày giờ – Nhảy luôn khỏi giường tiến lại chỗ tôi.
– Ơ làm gì mà tự nhiên sấn lại em thế.
– Mày không biết hay mày cố tình hả thằng ngu.
Tôi ngơ ngác một hồi lâu rồi đáp:
– Em có làm gì đâu?
Ăn ngay cái cốc của bà:
– Lại không, mày đi không nói cho chị đã đành, cả người yêu mày cũng không nói để nó đợi rồi sang hỏi chị mày lại còn mất công đến trường mày tìm nữa. – Hét to
– Ơ thì…
– Đi thì gì mà phải lén lút lại còn tắt điện thoại, chẳng nhẽ tao lại éo chị em với mày nữa.
Chỉ như xả hết tức giận vào tôi, chị lo chị giận tôi bao nhiêu thì chắc nhỏ cũng hơn thế trăm lần. Cũng suy nghĩ bồng bột thật, giờ phải viện cái cớ nào đấy cho nhỏ tin mà bỏ qua thôi…
– Rồi rồi em xin lỗi, em tìm Quỳnh xin lỗi sau vậy.
– Ờ
– Chị Hương… Xuống ăn hoa quả đi, em về lấy điện thoại gọi Quỳnh luôn đây.
Tôi quay đít đi luôn, điện thoại nhét trong ngăn kéo tủ có mang đi về quê đâu, nhiều lúc muốn gọi cho nhỏ mà cũng không nhớ số. Bật nguồn lên lại còn hết tiền nữa chẳng gọi được, chạy sang gọi chị bắn ít tiền vì lười chẳng muốn đi mua, chị vui vẻ mà bắn thôi. Tin nhắn Viettel chuyển tiền thành công…. Và thêm hàng chục tin nhắn của chị, của nhỏ, của 3 thằng kia, trong đó nhỏ là nhiều nhất, và cả tin nhắn thông báo gần 100 cuộc gọi nhỡ của nhỏ trong 3 ngày… Kiểu này chắc tôi chết mất thôi.
Tôi băn khăn mãi rồi cũng gọi cho nhỏ, hình như nhỏ đợi điều gì đó từ tôi nên bắt máy rất nhanh:
– Quỳnh hả? – Tôi hỏi
– … Ờ…
Hơi rùng mình, lần đầu tiên nhỏ nói kiểu lấc cấc với tôi.
– Thôi tắt đây, ngủ ngon
Không muốn lằng nhằng, ghét kiểu con gái ăn nói như thế nhưng chắc cũng vì nhỏ giận tôi nên chỉ dọa thôi nên nhỏ ý ới lại ngay.
– Ơ khoan…
– Sao?
– Còn hỏi sao nữa à? – Nhỏ hét
– Ờ
– Mấy ngày nay anh đi đâu? Biết tôi đợi anh ở cửa rồi đi tìm anh khắp cái Hà Nội này không hả? Đi đâu cũng phải bảo chứ, đầu thì như thế ai mà không lo.
Nhỏ hét, như xả hết lửa giận trong suốt mấy ngày qua, thực tình thì tôi cũng muốn xem nhỏ có lo cho tôi không vì tôi chẳng biết bao nhiêu thằng đã qua tay nhỏ. Nên vẫn run run khi đứng trước cái sự thật tôi chỉ ”rau”.
– À anh về quê.
– Về quê??? Về quê mà mồm anh để ở đâu vậy hả?
– Thì về rồi đây, điện thoại hỏng mà có gọi được đâu. – Tôi viện cái cớ
– Anh ở yên đấy tí em sang. Thôi nhé.
– Này điên à, 9h rồi ở nhà đi sang làm gì?
– Sang đánh anh chứ làm gì, thôi nhé.
Nhỏ cúp máy luôn, chẳng kịp ý ới câu nào nữa, gọi lại thì nhỏ cứ tắt máy với để im cho tôi nghe nhạc chờ thì đến 9h10 nhỏ sang, chắc đi bằng xe máy nên đến nhanh. Chắc muốn đánh tôi lắm nên đi chẳng kịp thay đồ vẫn mặc nguyên cái bộ đồ ngủ hình con thỏ xỏ đôi dép tông và mang theo cái túi màu đen như cái cặp. Nhìn mà tí phụt cả cơm đang ăn trong miệng.
– Đến thật à? – Tôi ngỡ ngang hỏi.
– Đùa làm gì. Sao giờ mới ăn?
– Thì vừa về giờ mới ăn chứ sao?
– Không ăn ngoài quán đi về nhà ăn làm gì nữa?
– Ờ… ờ thì ngoài quán nó mất vệ sinh, ăn cơm nhà cho an toàn. – Ngại gần chết, còn 10k thì ăn cái gì? Phải sang hỏi chị còn gì ăn không thì tôi lại phải ăn mì tôm rồi.
– Bát bé tí tẹo này mà no được à?
– Ừ.
Cũng chén xong, ném bát vào trong bồn rồi ngả người xuống giường cho đỡ mệt thì nhỏ lại kéo tôi dậy.
– Đi uống trà sữa đi.
– Ra ngoài kia mà mua rồi uống, đi đâu cho mất công.
– Ứ… Anh chả ga lăng tí nào cả?
– Ờ
– Khổ lắm, dậy NHANHHHHHH – Nhỏ kéo tôi ra tận cầu thang mới buông tay, còn chẳng kịp khóa cửa thì nhỏ đưa tôi chìa khóa xe bảo xuống dắt xe còn nhỏ thì đi khóa cửa.
Nhỏ ngồi lên xe là ôm tôi luôn, ngả đầu vào lưng rồi nói:
– Để yên em ôm, bắt đền bỏ người ta 2 ngày.
Tôi im lặng không nói gì, nhỏ thì ở sau cười khúc khích. Nhỏ chỉ đến quán trà sữa mà nhỏ và bạn bè hay lui tới vì nó nằm ở gần trường nhỏ học. Thiết kế rất đẹp, đẹp hơn nữa là có 2 em nhân viên xinh tươi rười rười, quán chắc có tiếng nên đông 2 em cứ đi qua đi lại làm tôi chẳng thể rời mắt, thỉnh thoảng còn nháy mắt rồi cười với tôi nữa. Rụng rời con tim…
Nhỏ gọi trà bạc hà rồi gọi luôn cho tôi nữa, uống ngon lắm mà vị giống nhau, nhỏ cứ đòi hút chung. Tôi giờ lo là lo cái lúc trả tiền, tuy là nhỏ rủ đi nhưng mà cứ lơ lơ đợi nhỏ trả tiền thì chẳng ra gì cả. Cơ mà bớt lo khi lúc nhỏ đi lại tận quầy pha chế để gửi tiền, hú hồn, vừa ngại mà vừa nhục.
– Em muốn ăn kem… – Giọng nhõng nhẽo
– Gần 10h rồi kìa, về đi kem gì nữa, để hôm sau.
– Nhưng em thèm – Dãy dãy rồi .làm mặt nghiêm nhìn tôi
– Ờ thì đi.
Cũng không muộn lắm nên tìm quán bán kem không khó, cũng đủ tiền để mua 2 cái kem celano, Nhỏ vị dâu còn tôi ăn vị socola, chẳng hiểu từ bao giờ mà tôi thích vị socola, vừa đắng ngắt mà vừa ngọt ngào…
Dựng xe lại ở công viên gần đấy, ngồi ở ghế đá thì bao nhiêu thanh niên hóng hớt cứ nhìn chăm chăm, tôi và nhỏ lại ngồi ngay dưới ánh đèn vàng sáng rực nên chẳng khó để nhìn ra cái vẻ đẹp của nhỏ. Càng ngày các ánh mắt càng đổ dồn, hình như tôi chỉ là thằng làm nền cho nhỏ, muốn ăn nhăn để té khỏi chỗ này khỏi mấy ánh mắt lăm le kia.
– Mà anh về quê không mang gì lên cho em à?
Giờ tôi mới quay sang nhìn nhỏ, kiểu ăn kem rất buồn cười, liếm quanh rồi mút làm tôi liên tưởng đến những ý nghĩ xấu xa, lại còn dính vệt kem trên mũi nữa, đáng yêu chết mất. Tôi lấy ngón chỏ lau nhẹ rồi quệt luôn vào cái môi đỏ mọng kia rồi cười.
– Ăn uống mất về sinh.
– Kệ em. Hừ…
– Nhanh lên còn đi về, anh ăn xong rồi đây này.
– Ờ, Mạnh lợn…
– Gầy này mà bảo lợn à?
– Ừ, mà hỏi sao không trả lời? Mang quà về cho em không?
– À có, có mấy quả bưởi ở nhà đấy.
– Bưởi á, món tủ, tí em qua nhà anh ăn. hihi
– Nhìn xem mấy giờ rồi, không có nhõng nhẽo mai thì ăn.
– Em ngủ nhà anh thì có gì mà phải xem giờ.
– Không
– Kệ anh, em ặn vạ ở nhà anh đấy
– Không
– Ờ
Cãi nhau chán rồi nhỏ cũng phải chịu thua, gần 10 rưỡi rồi nên tôi đi thẳng luôn về nhà nhỏ. Nhỏ không quan tâm đường đi nên cứ một mạch rồi cũng đến trước cổng nhà nhỏ, ngớ người rồi quát tôi:
– Gì thế này? Tự nhiên về nhà em là sao?
– Thì để em về chứ còn muốn thế nào?
– Anh đi xe em về đi.
– Điên, mai em đi học kiểu gì?
– Mai anh quá đón, hì.
– Bố mẹ em hỏi thì sao?
– Thì… thì… kệ. Thôi anh đi đi.
– Cất. Anh đi xe ôm, nhì nhằng – Tôi quát
– Mấy giờ rồi xe ôm ở đâu ra nữa, anh điên à?
– Ờ, cất đi, anh về đây, ngủ ngon.
Tôi đi một đoạn ra khỏi cái ngõ nhà nhỏ, đứng nép rồi thì thấy nhỏ cất xe vào rồi, an tâm mà… đi bộ về….
Cũng tốt, lâu lắm mới đi bộ coi như đi bộ ngắm cảnh, vừa khỏe người vừa thoải mái. Giờ vẫn nhiều người đi lại lắm, có nhưng đôi thì đi chơi về, có những đôi thì giờ mới bắt đầu đi, cảm giác thèm có người yêu là thế này đây… Nhìn người ta có đôi có cặp là thấy ghen tị, con tôi… thui thủi một mình trên con đường lá đổ… Lại sắp chuyển mùa rồi… ”Gấu chưa có mà gió đã về…”