Sáng hôm sau được nghỉ tiếp, sướng quá nên say giấc nồng cho đến trưa, bình thường trưa là tôi chạy tót sang phòng chị ăn cơm chực rồi nhưng hôm nay tôi mời Mai đi trưa luôn. Vừa bước ra ngoài thì thấy 2 bà già này đang nói chuyện rồi vặt rau chuẩn bị nấu cơm, mặt tôi chẳng bộc lộ cảm xúc gì khóa cửa rồi đi luôn. Phi lao rồi phải theo lao chứ giờ quay sang xin lỗi thì mất hết cả hình tượng ”boy nạnh nùng” tôi đang theo đuổi.Bắt xe bus sang trường Mai chứ đi xe đạp lạch cạch thế này mất hết cả hình tượng, 12h ngồi trên xe bus tôi gọi cho Mai.– Alo em nghe
– Em học về trưa, anh đang sang trường em đây.
– Ủa sang trường em chi vậy, em về lâu rồi.
– Ừ thế 5 phút nữa xuống nhé, anh sắp sang rồi.
– Ơ nhưng mà có việc gì vây anh?
– Mời em đi ăn bún chả không được à?
– Ui đi đâu chứ đi ăn thì vô tư đi anh, hê hê.
– Thôi chuẩn bị phấn son đi anh cúp máy đây.
– Dạ.
Đi xe bus mà có thêm cô nương nôn ọe trên xe, mùi cứ nồng nặc lên khó chịu thật. Đi bộ vào cổng sau trường em, vừa đến nơi đứng từ xa đã thấy em vẫy tay chào tôi rồi. Vẫn diễn vai lạnh lùng cười gật đầu cho có, nay em cột tóc lại khá gọn gàng, nhỏ cai nên để tóc dài khá bắt mắt, bộ đồ thì cái quần đùi không thể ngắn hơn lộ cái đùi trắng nõn nà không tì vết. Mặc áo cánh dơi đi giày thể thao màu hồng rất cá tính lại teen nữa. Đứng giữa cổng mà mấy thằng ngồi trà đá bên cạnh cứ nhìn chằm chằm như muốn ”ăn” Mai luôn vậy. Nhìn ngứa cả mắt. Đến nơi đựng cạnh em, chưa kịp nói gì em đã kéo vội tay tôi khoác rồi tì sát 2 cái đồi vao bả vải làm rạo rực quá.
– Ừ, ăn bún chả hả?
– Vâng, hihi
Đi một đoạn trên cái chỗ giữ xe đối diện có quán bún chả nên 2 đứa rúc vào luôn, quán cũng không vắng cũng chẳng đông, vì ở sau trường này thì quán ăn bạt ngàn từ đầu đến cuối, có vài lần sang ăn rồi nhưng chẳng biết quán nào ra quán nào cả. Em gọi 2 suất bún chả với 2 cốc trà đá, rồi hồn nhiền ngồi cạnh tôi chứ không phải ngồi đối diện như người ta hay đi ăn. Em không nói nhiều mà đơn thuần em nói nhiều với cái ”điện thoại” hơn, chắc là em nhiều vệ tinh lắm nên chẳng ngừng ra một chút, nhìn cũng hơi bức xúc vì cả lúc ăn em cũng vừa nhắn tin mà vừa cười, nếu là người yêu tôi thì nó đã bay đi xa tít mù khơi rồi.
Ăn xong ngồi quán trà đá bê tha ở trước cổng trường, đi qua lại gặp cả thằng Minh nữa nó ới ới rồi cũng ngồi vào cùng chém gió luôn. Nó đang định đi chơi game thì gặp tôi, mặt thằng này nhìn thấy gái là đần thối hẳn, chào hỏi ấp úng bắt tay cái rồi mặc kệ cho tôi và nhỏ độc diễn, nó ngồi cắn hương dương và sau một hồi nhỏ lại trở về với cái điện thoại. Thằng Minh thì thấy cũng lắc đầu chán ngán còn tôi thì biết làm sao được đâu.
Chuyện trời chuyện đất chuyện về tất tần tật chẳng thiếu chuyện gì luôn…
Luyên thuyên cũng đến 3h chiều, chẳng hiểu sao lại có thể ngồi một chỗ lâu như thế.
– Anh, đi chơi đi anh
– Đi đâu?
– Dạ đi RC tiếp nha
– Ờ thế trả tiền đi.
Em duổi thẳng cái chân dài miên man rồi cong người thọc tay vào túi quần định móc tiền ra thì tôi buồn cười quá hãm lại:
– Thôi để đấy anh trả. Hehe
Em cười lại rồi véo phát vào hông tôi, thằng Minh thì cũng có rủ nhưng chẳng đi vì nó bận với cái game cày của nó rồi. Đi bộ ra tận ngoài mặt đường mới bắt được taxi, đi mỏi hết cả chân, nay dự định đưa em đi chơi rồi nên thủ sẵn 500k và vài chục tiền lẻ. Cũng vừa mới có lương chẳng dùng đến nên lấy chút ra đi chơi cũng chẳng đáng là bao. Và tôi cũng phải dành dụm 4 – 5 tháng để mua con xe máy.
Đi đến cồng RC, đông đến nghịt người, đám trẻ thi nhau tạo những dáng đứng khó hiểu để chụp ảnh, chu mỏ phồng mồm trợn má như khỉ mà tôi nhìn thấy đã mất cảm tình nhìn thấy đà bịt miệng cười còn em đi bên cạnh nhăn lại rồi véo vào hông tôi tiếp. Đi qua chỗ bậc thang ở cái bực tượng ngựa kia, nhỏ quay sang cười rồi kéo tay tôi ngồi ở dưới bậc thang.
– Đúng chỗ cũ anh nhỉ
– Ừ, em không thích xuống dưới à?
– Không, em đi một lần rồi chẳng có gì chơi cả, ngồi đây thoải mái hơn
Lại một điểm chung vồ tình được khai thác:
– Thế là em ra đây thường xuyên lắm à?
– Dạ… Trước hay ra đây ngồi với người yêu em… Anh ý cũng quen em như hôm qua anh làm quen em vậy… – em nói giọng lại nhẹ đi.
Chắc tôi chạm vào nỗi đau của em, cũng chỉ vừa mới chia tay thôi nên không thể nào quên được luôn, nếu em để tôi yêu em… Phải chăng là tốt hơn.
Giờ em chẳng bận tâm đến tin nhắn reo réo liên tiếp bên cạnh, con gái trầm tư là lúc đẹp nhất, không hề gượng cười giả tạo mà rất tự nhiên, không cười nhưng cũng đủ để quyến rũ người khác đến chết người. Nhưng nếu để so sánh thì em có cái hơn, có cái thua Quỳnh và cái ngu nhất của thằng con trai là đi đem người con gái ra để so sánh vì như thế thấy người khác hơn thì lại đâm đầu vào. Bảo sao mà nghề làm nông ngày càng được ưa chuộng.
Giờ thì chẳng nắng to nữa, bớt chút dịu chút đi là đẹp rồi, ngồi nhìn mấy em teen cấp 2 cấp 3 nắm tay nắm chân nhau lượn quanh trước mặt mà thấy tức, thấy gato với chúng nó. Ngồi bên cạnh là một người con gái xinh đẹp vậy mà đến cái nắm tay cũng chẳng dám, tôi biết em buồn nhưng chẳng biết làm gì để xoa dịu đi nỗi đau ấy, nếu người ta tốt thì đã chẳng bỏ rơi em rồi để em đau khổ thế này… Nếu tôi đến với em chỉ vì trốn tránh nhỏ thì tôi thực sự có lỗi với em.. Sao khó xử nè trời…
*Tạch*
– Ui chết lỡ để đèn flash – Em chụp lén tôi
– Này này đưa anh xem, chưa xin phép đã chụp người ta – Tôi lao vào giành cái điện thoại của em
– Nhìn anh trầm tư đẹp trai thật, hề hề, với em thích con trai ít nói như anh…
Tôi bất động, óa thế là em công khai thích tôi rồi…
Vẫn tiếp tục lao vào giành bằng được cái điện thoại, rồi hơi quá tay nhỏ ngã ngửa về sau, may mà tay tôi đỡ được đầu nhỏ nên cũng lăn ra luôn. Và cố gắng cũng đem lại thành phả, đỡ em ngồi dậy rồi xem mấy tấm ảnh của em chụp thì…
– Ai đây?
Tôi giật mình, là cái giọng nói quen thuốc, giọng nói mà tối hôm qua đá xé nát tim tôi và ăn trọn thêm một phát tát vẫn còn tê rát bên má trai. Tôi ngửa mặt lên thì đúng là Quỳnh rồi, nhỏ đi với một thằng trong đám đánh tôi lần vụ sinh nhật, chẳng hiểu sao lại vẫn tiếp tục giao du với lũ chúng nó. Đứng hình một lúc, em ngồi bên cạnh mà làm cái mặt chẳng hiểu trời đất gì thì tôi liên khoác tay vào vai kéo đầu em vào ngực tôi.
– Người yêu anh, có sao không?
Em nhìn tôi ngạc nhiên, tôi véo em một cái vào vai để nhắc em. Còn nhỏ đứng mặt nhìn tôi chằm chằm, mắt rưng rưng lệ còn mọi người nhìn tôi như thằng khốn nạn, thằng kia thì đứng sau nhếch mép cười lắc đầu.
– Thế đây là lí do anh từ chối tôi – Bật khóc.
– Ừ, anh chỉ có nghĩa vụ dạy em, còn chuyện khác em nghĩ sao cũng được.
– Vâng, tôi hiểu rồi.
Nói xong nhỏ đi mất và tay trong tay với thằng kia, còn cố quay lại ra hiệu dislike nữa… Không phải chỗ công cộng thì tôi đứng dậy cho nó một đạp rồi, kiểu khệnh khạng ngứa mắt thật.
Em ngồi bên lúc ý mới tra khảo tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt hoàn toàn khác, mặt nghiêm lại:
– Thế là sao?
– Sao là sao?
– Chị ấy là gì của anh?
– Thì là học trò của anh, anh đi dạy gia sư rồi em ý thích anh thôi.
– Vậy thôi hả?
– Ừ, kém tuổi em đấy chị với cháu cái gì.
– Hì, em ý xinh thế mà.
– Có nhiều chuyện em không nên biết đâu, hề. Thôi đi về nhé. Tối anh cũng phải qua nhà em ý nữa.
– Dạ.
Đi chơi chỉ đơn thuần là thế thôi, mất tiền taxi là chính, đến cổng chính thì dừng còn em thì đi vào.
– Anh về cẩn thận, về nhắn tin cho em nhé.
– Ừ em vào đi.
Em đi khuất, đợi em đi hẳn mới ra bến xe bus trước cổng trường đứng đợi. Về đến nhà cũng mệt rã rời đôi chân vì đi bộ nhiều, nhắn cho em tin cho đỡ lo mà cũng chẳng thấy em trả lời. Đánh một giấc rồi tối đến nhà nhỏ…