Nhỏ hẹn ở một quán ăn, cũng vài lần đi với 3 thằng bạn nên cũng biết quán này. Cũng khá hoành tráng theo mắt của tôi, còn quá bình thương so với mắt của các thanh niên đa cấp. Quán này 3 tầng, đến tầng 1 rồi tôi gọi nhỏ hỏi ngồi chỗ nào thì nhỏ xuống tận nơi đưa tôi lên. Bạn bè nhỏ khá nhiều nên lên tầng 3 cho vắng khách, đi từ tầng 1 lên tầng 3 nhỏ khoác tay em suốt làm hơi ngại. Đến nơi gặp trước mặt đám bạn của nhỏ thì chúng nó ồ lên như vỡ tổ kèm theo những tiếng trêu chọc:– Ây mày lại chăn được anh nào học Bách Khoa à?– Nhìn tri thức thế này mà mày lại vớ được à con kia
– Anh đẹp trai ơi yêu em đi con này nó lừa anh chứ không yêu anh đây
…
Nhỏ cũng vô tư ”Ờ người yêu tao đây” trong bao ánh mắt ngỡ ngàng và bàng hoàng. Nhất là của mấy thanh niên đang có ý định cưa cẩm nhỏ và cả của thằng hôm trước làm tôi có vệt sẹo ở mặt. Lần đầu tiên tôi biết đến bạn bè của nhỏ, tất nhiên là toàn tiểu thư và công tử con nhà giàu rồi, son phấn thì choe choét nên không có cảm tình. Nhập tiệc, cái kiểu sĩ gái bằng bia rượu đúng là chẳng bao giờ khá được. Nếu nói về tửu lượng thì tôi cũng không phải hạng xoàng, cũng chinh chiến rồi tiếp giúp trong những buổi tiệc của gia đình 3 thằng kia và còn nhậu ở ngoài nên càng ngày càng lên trình.
Lúc đầu thì uống hăng say lắm, xong ngà ngà phê rồi nên độ nhiệt huyết cũng giảm dần, mặt tôi vẫn tỉnh bơ chỉ hơi đỏ hồng lên thôi. Nhỏ ngồi cạnh cứ bảo tôi uống ít cho dù tôi đã uống cực kỳ kiềm chế rồi đấy, tưởng mấy thanh niên này thế nào chứ hóa ra toàn thanh niên ”Hoy”. Và biết nếu không trả thù bằng nắm đấm với thằng kia nên quyết trả thù bằng rượu, cứ xuống là mời thằng kia lên, một phần sĩ gái không dám bỏ chén nên chẳng mấy mà đỏ. Cứ đà ấy em diệt cho bằng gục thì thôi, cũng đi qua đi lại với các thanh niên kia cho đỡ buồn kẻo lại bảo tôi ”chăm sóc” cho thằng kia kỹ quá. Vài chén nữa thì nó có triệu chứng nghén, chạy vội ra phòng vệ sinh ở cuối tầng để liverpool. Mấy thanh niên kia chắc cũng ớn nên gục đầu vào ăn cho tỉnh, được một lúc chén xong thì nhỏ có ý kiến:
– Tí nữa đi hát nha mọi người.
Đứa son phấn choe choét nói:
– Bọn nó say hết rồi kìa đi gì nữa?
– Thì vào hát thôi, có uống đâu mà lo say với tỉnh.
Cứ tưởng không uống thật nhưng vào rồi mới biết, mấy em gái giờ mới vùng lên. Từng thanh niên ra ngoài nôn, nhìn chúng nó đi vào với cái dáng không thể thê thảm hơn. Cũng ngà ngà say rồi nhưng cũng tỉnh để nói chuyện với đám kia, nhỏ chạy lại ngồi gần tôi rồi thủ thỉ:
– Hát gì, anh không biết hát.
– Đi mà…
– Không
– Hứ – Nhỏ đứng dậy đi thì tôi kéo tay lại luôn
– Được rồi, mà bài gì?
– Cảm ơn tình yêu nhá, hihiii
– Ờ.
Xong tót ra chọn bài, tôi hát cũng bình thường nhưng không khó nghe cho lắm, bài này cũng một thời cuồng mà cao quá sợ không hát được nhỏ lại bị quê. Cuối cùng thì thành công mĩ mãn trong những tràng pháo tay của đám con gái.
Giờ đến màn mở quà, quà của đám kia toàn to tổ bố luôn, nào thì gấu bông, túi xách, ví, giày, quần áo, rồi đồ trang sức nữa…
– Ơ quà anh đẹp trai đâu rồi? – Một con nhỏ nói
Tôi không cầu kì mà phải để vào hộp như thế, đút luôn vào túi nên bảo nhỏ ”Đưa tay đây”, tôi cầm tay nhỏ đeo cho nhỏ luôn. Đồ rẻ tiền nên nhìn phát là biết, đám bạn của nhỏ ngồi cười sằng sặc, mấy thằng con trai thì được nước béo cò:
– Ôi vãi mua đồ mỹ ký à?
– Em, vứt bỏ ngay, nhìn như đám nhà quê đeo ấy.
– Được 20k không anh ơi?
Là gì thì cũng có lòng tự trọng chứ, rượu vào nên không tự chủ được bản thân.
– Ờ rồi sao, đm chúng mày nghĩ có tiền mà ngon à – Tôi trợn trừng mắt nhìn chúng nó
– Thằng này cứng, đập chết mẹ nó đi chúng mày – Thằng bị em chuốc cho say hét
Chúng nó cũng say nhưng nôn ra hết rồi nên giờ cũng đánh nhau được, mà rượu vào thì càng hăng nên nói dứt câu chúng nó sấn lại vào luôn. Bọn con gái chỉ đứng ngoài hoan hô cổ vũ còn nhỏ thì gàn cho khỏi đánh nhau, chứ 1 mình nhỏ thì cản thế nào được 4 thằng nên chưa gì đã bị 1 phát vào quai hàm. Nếu không phản kháng thì hèn quá nên cứ thằng đi SH tôi đạp và đấm cho te tue… Rồi bỗng một tiếc Bốp vào đầu, đau điếng như có cái gì đập vào, ôm đầu rồi ngã xuống thấy tay dính nước gì đó rồi lim đi luôn…
Tỉnh dậy trong mờ ảo, nhìn xung quanh là 4 bức tường trắng, tay đang được truyền nước tôi đoán là đang ở bệnh viện tư. Chẳng thấy có ai cả, không biết tôi ngất được bao lâu rồi, điện thoại cũng không biết vứt đâu, xe đạp là phương tiện di chuyển duy nhất cũng không biết còn không. Bỗng bác sĩ vào:
– Anh dậy rồi à? – Bác sĩ nữ
– Dạ, tôi ngủ bao lâu rồi
– Gần 15 tiếng.
– Lâu vậy à?
– Anh say nên ra máu rất nhiều, chấn thương ở đầu nên đừng cử động vùng đầu nhiều.
– Vâng, thế ai đưa tôi vào đây?
– Có cô gái cấp 3 đưa vào, lúc đầu khóc lóc ghê lắm.
– À thế tôi biết ai rồi
– Cô ấy cũng trả tiền viện phí rồi, nên cậu ra viện lúc nào cũng được
– Vâng
– Cậu nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài.
Nhỏ chắc lo cho tôi lắm, còn mấy thằng kia không biết sẽ thế nào, mong là 3 thằng kia không biết không lại tìm cách trả thù cho tôi thì mệt. Nằm dài ra ngủ trong đau đớn được một lúc thì nhỏ gọi dậy, nhìn quanh thì đã 3h chiều.
– Anh còn đau không?
– Đỡ đỡ rồi
– Em xin lỗi – Nhỏ cầm tay tôi rồi tu tu khóc
– Thôi nín đi.
– Anh ăn cháo đi em tự nấu đấy.
Lần thứ 2 được nhỏ bón cháo cho ăn, nhưng lần này đặc biệt hơn là do chính nhỏ nấu. Cũng đói vì chưa được ăn gì nên vèo cái hết rồi.
– Bao giờ thì anh được ra viện – Tôi hỏi
– Anh muốn ra à?
– Ừ
– Nằm chút nữa cho đỡ mệt đi rồi em đưa anh về
4h thì nhỏ đưa tôi về, nhỏ cũng đi taxi qua đây nên đi chung luôn. Vết thương thì băng quanh đầu cũng hơi ê ẩm, tự nhiên bị kéo vào cái mớ rắc rối này còn đau đầu hơn. Nhỏ ở lại phụ giúp tôi dọn dẹp rồi giặt quần áo các kiểu, rồi nầu cháo bón cho tôi ăn tiếp rồi mới đi về. Thấy mình làm phiền nhỏ quá mà nhỏ cũng chẳng đề cập gì đến chuyện hôm qua và cả 4 thằng kia.
Tối đấy ngồi suy nghĩ, chẳng biết nên làm gì, nếu ở lại đây kiểu gì trong 3 ngày tiếp theo nhỏ sẽ đến chăm tôi như chăm em bé, vừa phiền mà vừa mất công nhỏ nữa. Lâu lâu cũng chưa về quê thăm 3 đứa bạn thời thơ ấu và 2 con em nên tôi quyết định sẽ đi về quê bằng chuyến xe đêm…
Chuyến xe đi vào 9h, còn có hơn 200k mà tiền đi xe cũng 50k rồi chẳng biết về quê thì có ăn tiêu được gì không nữa.
Đi đêm đúng là có cái hay riêng thật, tuy nguy hiểm nhưng tôi rất thích đi vào đêm. Tĩnh mịch, không ồn ào đủ để ngắm cảnh xung quanh mặc dù tối đen như mực và tiếng chim lợn thì nghe rợn người…
Trời hửng sáng đã nghe tiếng bác phụ xe hò hét mọi người xuống xe. Lâu lắm rồi mới lại đặt chân về mảnh đất quê hương, nhớ cái thời còn đi chăn trâu chăn bò rồi thả diều, bắt châu chấu cho gà ăn. Rồi đi tắm mương sông, câu cá cho đến chập tối mới về. Ngày xưa tập bơi nào có như bây giờ, có thầy dạy rồi tập ở bể bơi. Cái lũ bạn tôi thì cứ nhao nhao chiều chiều là ra sông bơi, chưa biết thì mấy anh thanh niên kéo ra tận 30m cho tự mà bơi về, uống no nước ở sổng rồi cũng biết bơi.