Miệt Thứ là vùng đất nằm giữa hai tỉnh Kiên Giang và Cà Mau, xưa kia gắn liền với rừng U Minh, là một chốn hoang vu, xa xôi để cô gái Tiền Giang theo chồng về đây chỉ biết thở than trong những canh khuya theo như lời bài hát.
Toàn Miệt Thứ gồm địa bàn các huyện An Biên, An Minh, Vĩnh Thuận và U Minh Thượng (Kiên Giang) nằm cặp sông Cái Lớn, chạy ra vịnh Rạch Giá rồi quặt trái xuống tới huyện U Minh (Cà Mau), trải dài trên 30km kể từ sông Cái Lớn tới trung tâm huyện An Minh, rộng chừng 15km tính từ bờ biển vào đất liền.
Má ơi đừng gả con xa
Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu,
Sương khuya ướt đẫm giàn bầu,
Em về miệt thứ bỏ sầu cho ai…
Nhưng đó là Miệt Thứ của hồi xưa chứ giờ này nhìn Miệt Thứ cũng khang trang, tươi đẹp lắm. Nghe nói có ông Thủ Tướng vốn gốc người Kiên Giang hay Cà Mau gì đó nên ông cho đầu tư, xây dựng đường xá trải dọc theo quốc lộ khá lớn. Dù rằng giờ đường còn đang xây, ngã nghiên nhấp nhô bụi mù đủ kiểu nhưng cũng báo hiệu cho thấy một tươi lai tươi sáng hơn cho vùng đất đó giờ vẫn còn mệnh danh là u tối (U Minh).
…
Khắp thị trấn Thứ Mười Một này không ai không biết gia đình thằng Cường. Gia đình cậu ta nổi tiếng giàu có bật nhất, má Cường bán vàng ở chợ ngoài thị trấn, ba thì làm chủ mấy đầm nuôi tôm. Nếu so sánh với Đại Gia Đô La gì đó trên Phố Núi thì có thể là không xứng, hoặc hơi khập khiểng, còn chỉ trong phạm vi thị trấn này, hoặc cả cái huyện An Minh này thì có thể nói thằng Cường chả sợ thằng nào. Cường mới mười mấy tuổi thôi, còn đang học cấp 2 nhưng bạn bè hay chọc ghẹo gọi là Cường ‘Đô La’. Dẫu biết là mấy thằng bạn chỉ nịnh nọt mình cho vui thôi, nhưng tình thực cậu ta cũng ‘hâm mộ’ cái anh Đại Gia kia lắm, nên nghe tụi bạn gọi vậy Cường thấy cũng thích thích. Nhà có điều kiện là vậy nhưng Cường học không tốt lắm. Ba mẹ cậu ta cũng chạy tiền, rồi kiếm thầy bà về dạy kèm cặp cho Cường đủ kiểu mà không thấy khá lên. Năm nào cậu ta đủ điểm lên lớp, ba mẹ mừng hết lớn. Cường bị lưu ban vài năm nên tính ra trong lớp tuổi cậu ta lớn hơn các bạn nhiều. Lớn tuổi hơn nhưng không biết làm gương, Cường còn là đứa đầu têu mấy trò du côn du đãng với chúng bạn. Chuyện tụ tập đánh lộn đánh lạo lúc đi học là hết sức thường xuyên. Với bạn học là vậy còn với thầy cô trên trường, tụi nó cũng không nể mặt lắm. Hễ không hài lòng ông thầy hoặc bà cô nào là lập tức tụi nó bày đủ trò phá hoại, chọc ghẹo làm cho họ đứng ngồi không yên. Lớp Cường học hay nói đúng hơn là cả trường ai cũng sợ cậu ta, thầy cô nào trong trường cũng ngán vì nhiều giáo viên đã chịu không nổi cũng xin chuyển đi rồi. Lớp giáo viên còn lại thì cam chịu, ráng cho qua hết năm học để ‘tiễn dong’ cậu ta lên lớp lớn hơn nên thành thử ra làm cho cậu ta chả coi ai ra gì.
Sáng nay Cường phóng chiếc xe tay ga đến trường, cánh cửa sắt đã khép lại nhưng thấy Cường bấm còi mấy cái là ông bảo vệ già mở hé cái cổng ra cho cậu ta lách xe vào y chang tiêu chuẩn giáo viên. Bạn bè Cường chưa ai đủ tiêu chuẩn lái xe máy cả nên trong bãi xe chiếc xe tay ga của cậu ta là nổi nhất, đẹp hơn hết thảy. Ông thầy giám thị nhiều khi tặc lưỡi bảo, CSGT không thổi cậu ta thì thôi giờ ổng hoạch hoẹ làm gì, lại cho qua. Cường có vẻ khánh tướng lắm, cất xe, vác cái cặp một bên vai, giơ tay chào xung quanh như ca sĩ nổi tiếng vậy, từ từ đi vào lớp.
– Chào thầy em đến m……
Từ cuối cùng chưa kịp thoát ra khỏi miệng Cường đã bị chính cậu ta nuốt ngược lại cái ‘ực’. Trước mắt Cường không có ông thầy nào hết mà thay vào đó là một cô giáo, một cô giáo trẻ, hay nói chính xác hơn là một cô gái trẻ duyên dáng thướt tha trong tà áo dài. Cô cũng chào lại:
– Em tên gì?
Cường trong phút chốc lắp bắp, ấm ớ. Cậu ta buông cặp xuống một bên nói:
– Cường… ơ dạ… em… em tên Cường…
– Ơ dạ… tại… tại em bịnh… em…
– Đã gửi giấy xin nghĩ chưa?
– Dạ… dạ chưa… tại… tại bất ngờ quá…
– Thôi em vào đi… cuối tiết làm giấy xin nghỉ để gửi giám thị nghen…
– Dạ… dạ… cảm ơn cô…
– … và lần sau đừng đến muộn nữa nhé!
Cường lẳng lặng về chỗ ngồi của mình ở dãy bàn cuối lớp. Phía trên này cô giáo kia cũng đã bắt đầu dạy rồi. Thằng bạn ngồi chung bàn thấy Cường thì nhỏ nhẹ chào:
– Hi hi… chào đại gia nha. Bữa rày mới thấy…
Cường ngồi xuống chỗ, vừa lấy sách vở ra vừa hỏi bạn:
– Ê mậy… cô giáo mới hả?
– Ừa… mới thay thằng thầy giáo hồi bữa… cái thằng mất dạy… coi vậy mà cũng hèn ha mậy… tụi mình đập cho có một trận mà xin nghỉ luôn rồi…
– Cô mới này… coi ‘được’ ghê mậy? – Cường nháy mắt với bạn…
– Ừ… nhìn như hotgirl vậy… ngắm hoài cũng đéo chán…
– Tên gì vậy?
– Tên Phương… mới chuyển về đó… mới dạy từ mấy bữa mày nghỉ hà…
Bạn của Cường vừa nhìn lên bảng vừa cứ thao thao nói chuyện, riêng mắt của Cường không còn nhìn qua thằng bạn nữa mà ngó lên trên về phía chỗ cô giáo. Cô giáo Phương đang vừa nói vừa viết lên bảng. Cái áo dài trắng hơi mỏng, cái quần phi bóng làm tôn lên đôi mông đày đặng, núng na núng nính theo từng bước chân cô làm Cường không sao rời mắt được. Mắt Cường nhìn mê đi, thằng bạn phải thúc cậu ta một cái Cường mới hoàn hồn:
– Ê… nghe tao hỏi gì không mậy… làm gì nhìn mất hồn vậy?
– Hả… mày nói gì?
– Tao hỏi bộ sau bữa đó mày về bệnh luôn hả? Sao lại nghỉ học…
– Đụ mẹ… tao khoẻ như trâu chứ bệnh gì… tại bữa hổm vô tình làm quen với em kia, mấy bữa nay cúp cua đi chơi với ẻm…
– Đã vậy… đẹp không mậy?
– Đẹp… ngon lắm… chơi đã lắm… tao ‘dần’ mấy bữa nay luôn… giờ thì chán rồi… đi học đỡ buồn… mà… đụ má… tính ra con nhỏ đó sao bằng với cô giáo này… đéo có cửa… chịch cô giáo này… chắc tao chịch cả ngày cũng đéo chán…
– Hi hi… thằng mất dạy… cô giáo mà cũng đòi ‘chịch’ nữa…
– Chứ sao… cô giáo thì cũng là con gái, cũng có vú, có ‘chim’… cứ đẹp là hốt thôi…
– Biết lựa hàng đó… tao nghe tụi nó nói cổ ở Cần Thơ… người đẹp Tây Đô đó nha…
Suốt tiết học hôm đó, Cường không tiếp thu được gì, cứ lo nhìn vú, nhìn mông cô giáo mới mà thôi. Cường hỏi thăm bạn bè mình về cô giáo mới nhưng cô mới chuyển về dạy có mấy bữa nay thôi nên tụi nó cũng không nắm được gì nhiều, chỉ biết tên và quê quán thôi. Thông tin không nhiều, cộng thêm nhan sắc cô làm Cường ghiền quá cỡ, cứ ngắm nhìn mãi thôi mà chả học hành gì… mà thực ra bản thân bình thường cậu ta học cũng có ra gì đâu.