Cả hai chia tay nhau, Cường phóng xe chạy đi. Cậu không về nhà mà quay xe ngược lại khu tập thể, nhìn lên căn phòng cô Phương. Bữa nay dù làm tình với Huê rất vui, nhưng sao tâm trí cậu vẫn mãi nghĩ đến cô, lắm khi cậu còn thấy áy náy, như kiểu đang làm gì phản bội cô lắm vậy. Cường đậu xe ở đó, ngẫm nghĩ mãi. Cậu tự an ủi mình thôi thì cậu có làm gì đâu. Giữa cậu và cô bé Huê có gì to tát, chỉ là chuyện tình dục để giải khuây lúc buồn thôi mà… nếu cô có biết chắc cũng không buồn giận gì đâu… trước giờ Cường chẳng phải cũng là người như vậy đó sao. Cường nghĩ đi nghĩ lại, thấy bữa nay bên trường vui vậy, cô nằm trong phòng chắc có nghe thấy, không chừng lại tủi thân. Cậu bấm bụng nghĩ ngợi rồi quyết định cất xe vào bụi rậm, đi bộ lên trên. Cường đứng trước cửa phòng cô. Cậu không gõ cửa mà bấm điện thoại. Cường có sắm cho Phương điện thoại rồi, không xịn lắm, nhưng để tiện liên lạc thôi. Cậu nghe trong phòng có tiếng đổ chuông, cũng đổ hồi lâu mới thấy cô bắt máy, giọng như đang mớ ngủ. Cường hỏi nhỏ:– Em hả? Sao rồi… bữa nay có mệt không?– Hức! Em cũng hơi mệt, nhưng chắc không sao. Sao anh gọi em trễ vậy… mới đi chơi về à?– Đâu có… anh ở nhà… có đi đâu đâu…
– Anh xạo quá… thứ bảy mà anh không đi đâu mới lạ… ở ngoài đường em còn nghe tiếng gió nữa mà còn bày đặt nói ở nhà…
– Anh xạo hồi nào… anh ở nhà thiệt… mà nhà bạn gái anh… cổ ngủ mê khoá cửa không cho anh vào nhà… làm đứng bên ngoài muỗi cắn muốn chết luôn nè!
– Gì… anh chọc em nữa hả?
– Chọc em làm gì… ra mở cửa cho anh đi… muỗi cắn anh quá nè!
Cô Phương ba chân bốn cẳng vội vất luôn điện thoại, ra mở cửa thì thấy cậu ta cười mĩm chi đứng phía trước. Cậu ôm chầm lấy cô, thân thể cô nóng ấm, làm cho người của cậu cũng bớt phần lạnh lẽo. Cường chỉ ôm thôi, không dám hôn hít chi cả, sợ lỡ đà sẽ quá trớn nữa. Biết chả chung đụng gì được nên cậu chỉ vào nhà, đóng cửa rồi ôm lấy cô ngủ thôi. Mấy bữa nay ngủ ở nhà, nghĩ là chẳng làm ăn gì được nên Cường lười chẳng thèm qua nhà cô, làm mấy bữa cũng không ngủ được, may sao giờ mới có giấc ngủ ngon.
…
Cô Phương dạo này ở một mình, cũng hay tủi thân nhưng nhờ Cường tinh ý, hay có cái kiểu quan tâm bất ngờ như vậy, làm cô cũng vui lên phần nào. Chuyện phải phá thai thì chẳng có người phụ nữ nào mong muốn hết cả, đó là sự hy sinh rất lớn lao. Cô Phương lâm vào hoàn cảnh khá éo le, dù sao cũng buột phải hy sinh cho Cường thôi. Cô làm vậy, dù trong lòng không thoải mái nhưng cũng phần nào an ủi, vì luôn có sự động viên của Cường.
Cường ôm cô ngủ một giấc tới sáng cũng chẳng vấn đề gì vì dù sao tối qua cậu cũng đã có một trận đã đời với Huê rồi. Nhưng ôm cái thân thể nuột nà của cô tới sáng, không tránh khỏi thằng nhóc của cậu dựng đầu dậy biểu tình. Cô Phương biết ý, ăn mặc cũng kín đáo chứ không bận mấy bộ đồ ngủ sexy Cường mua cho, nhưng cậu vẫn thấy khó chịu. Cường có thể biểu cô bú cu cho mình ra, nhưng cậu cũng thừa biết bạn gái mình nhiều ham muốn lắm, sờ được ‘cái đó’ mà không xài được ‘cái đó’ chắc cô còn ức chế hơn. Nghĩ cho nhau vậy nên Cường ngủ với cô đến sáng sớm là kiếm cớ về nhà, không ở chơi với cô lâu hơn nữa. Cậu canh không ai để ý, đi một mạch ra khỏi khu tập thể để lấy xe. Giờ là lúc sáng sớm, thò mặt ở cái khu toàn là giáo viên như vầy cũng rất khó nói. Cường phóng xe máy chạy qua chở đi thẳng về nhà.
Bữa tối quá hên sao chịch được cô bé Huê, coi như cũng ‘xả’ được tinh dịch đúng nơi đúng chỗ, làm Cường thấy hứng quá, tắm lại mà vẫn thèm thèm. Cậu tắm xong đi ra thì thấy thức ăn đã được bà người làm dọn sẵn trên bàn ngoài phòng khách. Bữa nay Cường không đóng cửa kín mít nữa, cậu để trần, người mặc mỗi cái quần cụt, ngồi ăn sáng rồi ngó ra ngoài nhìn người ta đi chợ qua lại. Cường thấy giờ này cũng trễ, buổi chợ sáng chắc cũng gần tan, giờ chỉ còn lác đác vài thiếu phụ đi chợ muộn, vội vã mua thức ăn về cho gia đình thôi. Vừa ăn Cường vừa ngẫm nghĩ, đến cậu còn cảm giác thòm thèm sau bữa chịch tối qua, thì thể nào đứa con gái quê như Huê chắc cũng đang có cảm giác y như cậu. Tối qua cậu đã nói vậy, cô bé nhất định sẽ vác xác quá, nằm phơi ra cho cậu chịch một trận nữa cho coi.
Tính ra cô bé khá ngoan, thái độ sau khi bị Cường phá trinh cũng khá tích cực. Cô bé có vẻ tội nghiệp, đầu cứ cúi cúi xuống đất mắc cỡ, bị con trai phá trinh rồi mà chẳng dám nói gì, chẳng yêu cầu đòi hỏi gì cả. Cô bé cũng hiền như cô Phương vậy, nhưng khác cô ở chỗ, bị chịch rồi thì lại tính bỏ trốn về quê, may bị Cường bắt được. Kiểu cô bé Huê này, chắc chẳng đến nổi bỏ trốn đâu, tối qua Cường thấy còn tươi phơi phới đó mà. Cường ăn xong, cất tô hủ tiếu ngay cạnh cửa rồi định quay vô toilet rửa miệng. Cậu vừa định quay đi thì thấy con nhỏ bưng hủ tiếu ở đâu lại ngay, nó bưng cái tô mang đi. Cậu không thấy con bé hỏi tiền, chắc khi nãy bà giúp việc bả cũng trả luôn rồi. Quán hủ tiếu này nằm cũng gần nhà Cường, nấu vừa miệng cậu nên hay biểu bà giúp việc kêu cho cậu ăn. Cường ăn cũng mấy lần rồi, nhưng không để ý gì, sáng nay hơi tinh mắt một chút, cậu chợt nhận ra điều gì là lạ. Cái con nhỏ vừa bưng hủ tiếu đi, nhìn cái dáng quen quen. Cường sực nhớ ra điều gì đó, cậu chạy ngay ra cửa, gọi to:
– Hủ tiếu… ê… hủ tiếu!
Con nhỏ bưng hủ tiếu đã đi vài bước rồi, nhưng nghe Cường gọi, lại cúi đầu quay lại. Thực tình con nhỏ này cũng bưng hủ tiếu cho cậu ăn mấy lần, lúc nào cũng mặc cái đồ bộ cũ mèn, đội cái nón rộng vành lụp xụp che hết mặt. Con nhỏ bưng tô hủ tiếu quay lại, cậu giả vờ hỏi:
– Ủa… bả trả tiền chưa vậy?
Cô bé cúi đầu, giọng lí nhí, Cường thấy nghi nghi vội lấy tay giựt cái nón ra. Quả nhiên dưới cái nón to xoè kia là gương mặt lam lũ, đang đỏ như gấc của cô bé:
– Huê… là em hả?
Cô bé thấy Cường nhận ra mình rồi, cúi mặt đáp lí nhí:
– Dạ!
– Chèn đéc ơi. Em ăn mặc vầy hèn chi anh nhận không ra…
– Thì… thì đi làm mà ăn… bận đồ đẹp làm gì…
Vậy thì tính ra, cái kiểu cô bé ăn bận vầy, có đi qua đi lại nhà Cường ngó nghiên cậu cũng không thể nào nhận ra được. Hèn chi cô bé quan sát rõ nhà cậu mà Cường lại chẳng biết gì. Bữa tối qua, cô bé bận áo thun, quần dài đen Cường đã thấy quê mùa lắm rồi… sáng nay trong bộ dạng này… nhìn còn ‘chán’ hơn nhiều nữa. Cô bé có vẻ để ý ánh mắt của Cường, thấy cậu ta nhìn mình không thích lắm thì mắc cỡ. Cô bé không nói gì, bỏ luôn cái nón rộng vành trên tay Cường, định bỏ đi luôn. Cường sực nhớ lại, gọi với cô lại hỏi nhỏ:
– Em… bán xong hết chưa?
Cô bé không quay lại, nhưng hỏi cậu:
– Dạ… bà chủ bán hết rồi… giờ em chỉ đi gom tô thôi… anh muốn ăn nữa hả?
– Không phải… anh tính hỏi chừng nào em rãnh thôi… sao không ghé nhà anh chơi…
Cô bé nghe Cường nói vậy thì quay mặt lại, mắt rưng rưng. Cường tiếp:
– Bữa tối qua anh rủ… em có ừ rồi mà… bộ không nhớ hả…
– Em nhớ… nhưng em ngại… em vầy…
Cô bé chỉ vào bộ đồ của mình, có ý so sánh. Cường gạt đi:
– Thôi… có sao đâu… mình cũng quen thân rồi… em ngại gì nữa… vào nhà anh chơi…
Cường nắm tay định kéo cô bé lại luôn. Cô bé từ chối, nói:
– Ý hổng được… em còn phải rửa tô, dọn hàng dùm người ta nữa…
– Vậy chừng nào em xong?
– Dạ… chắc khoản nữa tiếng…
– Ừ! Vậy xong thì ghé qua anh đi… anh chờ nghen…
– Dạ! – Cô bé đáp một tiếng rồi chạy đi, hoà vào dòng người trong chợ.
Trên tay Cường vẫn còn cầm cái nón của cô bé, chưa kịp trả lại cho người ta.