Miên mới ra ngoài đã thấy xe của Cường đậu kế bên xe hắn. Cường đón hắn ngay cửa, dọng một cái ngay bụng hắn. Miên không thèm tránh vì cú đấm của cậu chủ hắn chả đau tý nào. Cường đấm một cái thì ôm tay xuýt xoa, cậu chửi:– Đụ má… thằng chó…Miên ôn tồn hỏi Cường:– Sao cậu chủ đánh con… cậu kêu con làm vậy mà…
Cường chỉ vào chòi rồi chửi tiếp:
– Đụ má… tao kêu mày sao… tao đã dặn là phải đeo bao… sao mày dám…
– Dạ… chuyện đó… tại nãy sướng quá… con quên… cậu thông cảm… nhưng cậu yên tâm… cậu thấy đó… con cũng đâu dám bắn vào trong đâu…
– Mày nói hay quá… mày làm vậy lỡ còn sót gì trong đó… cổ mà mang bầu thiệt… tao thiếng mày đó… mày biết chưa…
– Dạ… dạ con biết rồi… mai mốt con không dám nữa…
Miên nhìn vào trong chòi, rồi hỏi Cường:
– Giờ… mình tính sao cậu… làm gì tiếp nữa cậu…?
Cường đứng đó ngẫm nghĩ một lúc. Thú thực là bây giờ cậu cũng muốn nhào vào ngay, chịch cô một cái cho thoả, nhưng hắn sợ làm vậy cô bị sốc vì chuyện này nãy giờ cô vẫn bị lừa, chưa hay biết gì. Chịch bây giờ cũng hay nhưng đang trưa nóng, cậu ta không muốn chui vào đó tý nào, lại thêm lúc nãy nhìn mặt cô bị hắn xịt tinh dịch từa lưa, thấy cũng ớn ớn. Ngẫm đi nghĩ lại, suy tính thiệt hơn một hồi Cường mới kéo thằng Miên lại nói:
Thằng Miên nghe Cường nói vậy thì mắt sáng rỡ. Hắn chịch cô giáo một cái đã quá, còn thèm thuồng, chỉ sợ cậu Cường ghen, biểu hắn ngưng thì chắc hắn thèm chết. Ai dè cậu chủ của hắn cũng hào phóng dữ, cho hắn chịch cô tiếp, nhưng Cường đe hắn:
– Mà tao cảnh cáo mày… hàng của tao… tao nhờ mày chơi dùm chứ đéo phải của chùa đâu mà muốn chơi sao chơi nghen mậy.
– Dạ… dạ con biết… con cảm ơn cậu chủ… đời này không quên ơn cậu.
– Nhớ đó con… ngày mai tao kiểm tra, cổ mà có thương tích gì… tao tính sổ mày…
Cường có vẻ lo lắng cho cô Phương, cậu dắt xe đi, đưa cho hắn bịch thức ăn rồi không quên dặn dò hắn kỹ lưỡng trước khi rút êm:
– Trưa rồi… mang vô cho cổ ăn… không người ta đói… mày nói là thức ăn của trại… còn nữa… tao dặn rồi đó… đéo được bắn vào lồn nghen mậy…
Cường dặn rồi chạy xe đi. Cậu ta đi khỏi thì Miên cũng cười cười rồi nghĩ, đụ mẹ, giờ ở đây chỉ con mình tao, tao bắn vô trong hay ra ngoài thây kệ tao, làm gì mày biết mà dặn. Nhưng nghĩ hắn thấy cũng sợ, hắn làm vậy, rủi cô giáo có bầu, cậu chủ chắc xử nó thiệt, nghĩ cũng ớn ớn. Thôi, hắn nuốt nước bọt, cho sao hưởng vậy thôi.
Lúc thằng Miên đẩy cửa trở lại vào trong, tay mang bịch thức ăn thì cô vẫn còn ngồi yên trên giường. Tinh dịch nồng nặc chảy từ mặt mũi giờ xuống khắp người cô, nhìn dâm dục không tả. Nhìn thấy hắn xách bịch gì đó, cô hỏi:
– Gì vậy anh?
– Đồ ăn… thôi trưa rồi… chắc cô đói rồi… ăn lấy sức đi…
Phương nhỏ nhẹ nói:
– Dạ, cảm ơn anh.
Phương nhìn quanh như tìm cái gì, hiểu ý, thằng Miên đưa cái khăn cho cô nói:
– Trong chòi không có nhà tắm đâu… cô lau mặt đỡ đi…
Miên nói đúng, đây là chòi canh tôm thì làm gì có tiện nghi đầy đủ được. Cô đỡ lấy cái khăn hắn đưa cho mình lau sơ gương mặt. Chỗ tinh dịch của hắn bắn ra, xuất từng cục, giờ dích bệt lại, cô Phương lau muốn rát cả mặt, nhưng lau đỡ chứ làm gì có nước rửa. Không có bàn ghế gì, thằng Miên trải tấm báo cho cô ngồi xuống đất đỡ rồi lấy thức ăn ra ăn. Giờ cũng trễ, cô có vẻ đói rồi nên ăn rất nhanh, miệng ngấu nghiến. Cô hỏi:
– Ngon quá… thức ăn anh lấy ở đâu vậy?
– Ờ… của trại tôm đó… cơm trưa của tui…
Hai phần cơm này Cường mua ở tiệm ngoài thị trấn nên ngon lành là phải, chứ thức ăn của thằng Miên nào giờ có được vậy đâu. Miên nhìn cô ăn, tự nhiên thấy thương thương, hắn nói:
– Hồi nãy… tui làm vậy… cô… cô có đau không?
Nghe hắn nói, Phương đang ăn cũng sựng lại, cô mắc cỡ đáp:
– Cũng… cũng thốn thốn… nhưng… nhưng không sao… không đau…
– Xin lỗi cô giáo nhé… Tại tui ở có một mình… ít gần đàn bà con gái nên tui thèm…
Vừa nói, thằng Miên vừa gãi đầu ngượng ngịu. Cô thắc mắc:
– Ơ… nhưng… nhưng em thấy… anh… anh cũng rành mấy cái chuyện này mà… sao lại nói là ít gần gũi đàn bà con gái…
– Thì đàn ông… ba cái chuyện này ai chả biết… vả lại… tui cũng hay đi chơi đĩ… nên biết…
Cô nghe hắn nói vậy muốn phụt cả cơm ra, cô nói:
– Anh… anh đừng làm vậy… lỡ có ngày… bệnh đó…
– Không sao đâu… tại… tại tui có mang bao mà… an toàn lắm… lúc nãy tui cũng có chuẩn bị bao… nhưng hứng quá… không kịp mang… cô thông cảm.
– Vậy… vậy thì được… nhớ mang cho an toàn… nhưng… nhưng cũng không sao…
– Sao vậy cô… tôi không hiểu?
– Tại ngày mốt… em cũng tới tháng rồi… nên bữa nay… có cho vô trong… cũng không sao…
– Thiệt hả…
Thằng Miên nghe nói vậy thì mừng rỡ, hai mắt nó sáng rực. Lòng nó kêu lên: ‘Bữa nay chắc là trúng số rồi. Cậu chủ ơi, xin lỗi cậu chủ nghen’. Nói chuyện mấy câu thấy thân thân, cô Phương cứ liếc liếc nhìn thân hình vạm vỡ của hắn, nhìn cái dương vật giờ cũng muốn dài ra của hắn, cô mắc cỡ quá. Tự dưng, cô hỏi thăm nó:
– Anh nhiêu tuổi rồi… sao cứ gọi em là cô… nghe… nghe già quá…
– Tui hả… 20… còn cô…
Phương nghe vậy thì tiu nghỉu, cô nói:
– Àh… vậy là vẫn nhỏ hơn em mấy tuổi… anh… anh gọi em đi… đừng gọi cô, nghe già lắm.
Thằng Miên nghĩ cô giáo là ‘hàng’ của cậu chủ nên mới xưng hô như thế. Giờ hắn biết cậu chủ hắn không ở đây nên nghe vậy thì thoải mái hơn:
– Ờ… nếu cô muốn vậy… ờ thì… em…
Nghĩ mà mắc cười, cô giáo lớn hơn hắn mấy tuổi mà vẫn muốn hắn gọi là ‘em’, hắn chột dạ nghĩ, không lẽ hồi nãy hắn chơi vậy, làm cô giáo này cũng thèm. Mà chắc vậy chứ còn gì nữa. Tại tụi đĩ điếm kia nó không biết thôi, hàng thằng Miên tốt vậy, gái chơi xong là phải thèm chứ còn nói gì nữa. Cô giáo ăn xong, nhìn quanh rồi hỏi hắn:
– Ở đây… có chỗ nào rửa mặt không anh? Em phải rửa ráy tý, không khó chịu lắm…
Vừa nói Phương vừa quệt tay chỗ dầu mỡ trên miệng. Thằng Miên ăn không bao nhiêu, bữa nay hăng chơi quá, hắn ăn hết ngon, hắn đứng dậy nắm tay cô nói:
– Sau chòi có cái lu nước, để tui… àh quên… để anh dẫn em đi… nước mát lắm…
Cô Phương để hắn mở cửa, dắt ra ngoài. Khi ra đến ngoài, nắng hắt chang chang, cô chợt nhận ra thân hình trần truồng của mình lồ lộ, cô Phương dừng lại níu tay thằng Miên hỏi:
– Chết… em vầy… lỡ có ai thấy… kỳ lắm!!!
Thằng Miên tính nói cho cô biết là giờ ở đây không có ai đâu để cô yên tâm. Nhưng nó nghĩ nếu nói vậy thì chắc cô hết ngại, không còn vui gì, nên hắn mới nói:
– Em ngại gì, chỗ này của anh nằm ngoài rìa của trại tôm… vắng vẻ lắm, không có ai đến đâu.
– Nhưng…
Cô Phương cứ ngần ngại, đứng đó nhưng nhị miết. Thằng Miên không thèm nghe, nắm tay cô kéo đi, thành thử cô giáo phải dùng tay còn lại bụm bụm chỗ cái lồn, cúi người lẽo đẽo đi theo hắn tới chỗ lu nước đằng sau chòi. Thằng Miên múc mấy gáo nước trong vắt lên người Phương. Cô cúi mặt hứng từng gáo nước vốc lên mặt cổ. Mát thật, thích thật, giữa trời trưa nắng mà tắm trong làn nước óng ánhthiệt sản khoái. Miên múc nước cho cô, nhìn nước chảy chảy khắp người Phương uốn trên đường cong hấp dẫn. Hắn như bị thôi miên trước vẻ đẹp của cô.
Cô ngẩn mặt hỏi hắn:
– Làm gì anh nhìn trân trân vậy?
– Cô… àh không… em đẹp quá… đẹp chưa từng thấy…
– Anh xạo quá…
– Anh nói thiệt mà… anh cũng chơi được em mấy lần rồi… cần gì dụ khị em nữa…
Thằng Miên nó khen chẳng biết thiệt tình hay không mà làm cho cô mắc cỡ, mặt mũi hồng lên. Cô nhớ có lần Cường cũng khen cô như vậy, nhưng có vẻ không thiệt thà bằng hắn. Miên nhìn thấy cô uốn éo mắc cỡ, hắn thầm nghĩ rồi nói như muốn thử lòng cô:
– Giờ mình vào nhà đi… nghĩ ngơi chút rồi anh đưa em về…
Cô Phương nghe hắn nói vậy thì không suy nghĩ, quay qua buột miệng nói:
– Sao sớm vậy?
Thằng Miên nghe vậy thì che miệng cười:
– Ý em là sao?
Phương biết mình bị hố, cô chữa ngượng:
– Ờ thì… giờ trưa nắng… mới tắm vầy… ra đường chạy xa… không chừng bệnh…
– Vậy hả – Hắn nheo mắt hỏi – Vậy ở đây chơi với anh đến chiều tối hãy về nghen?
Phương mắc cỡ, đứng đó bẽn lẽn gật đầu. Nhìn cái tướng cô mắc cỡ mà dương vật hắn giựt giựt, chỉ muốn chơi cô liền thôi. Hắn nói:
– Em quay lưng lại, cúi xuống… chống tay lên thành lu nước đi…
Cô Phương hào hứng lắm, nghe hắn nói vậy cũng biết hắn tính làm gì rồi. Cô ỏn ẻn làm theo ý thằng Miên, đứng khòm lưng, chu cái mông ra sau. Cô định quay lại xem hắn làm gì thì liềm cảm thấy một vật ướt ướt rà rà trên lồn mình. Cô nhìn thì thấy hắn đang vục mặt vào lồn mình, liếm lồn cô từ phía sau. Hắn liếm nhưng không sâu bằng mấy cái hồi nãy hắn làm, hình như lồn cô lại ra nữa hay sao ấy. Thằng Miên liếm mấy cái rồi đứng dậy, thọc ngón tay vào khe lồn cô kiểm tra. Khi những ngón tay sần sùi chai sạn của thằng Miên chạm vào sâu trong lồn cô thì dòng nước nhờn đã tươm ra thấm ướt hết. Miên thụt ngón tay ra vào như thể đang thụt rửa lồn cô vậy. Cô Phương gục mặt xuống thành lu, trân người cảm thụ. Khi cô đang khoái cảm thì thằng Miên rút ngón tay ra nói.
– Giờ em bú cặc anh tiếp nha…
Cô nhìn quanh, thấy chỗ này cũng quây lại bằng mấy tấm ván, dù không kín đáo nhưng cũng chẳng quá hớ hên, người ngoài cũng khó mà thấy gì được. Cô gật đầu thay cho câu trả lời, rồi quỳ ngồi trên đầu gối. Thằng Miên đứng sững, chĩa dương vật đã cương lên một nữa của nó về phía miệng cô. Cô Phương bú cặc thì khỏi nói, điêu luyện chẳng khác chi lúc dạy học, cây hàng của hắn được cô mút cái là thẳng băng lại ngay, lấy lại phong độ. Hắn kéo cô lên, hai thân hình trần truồng ướt nhẹp ôm chặt nhau. Miên đặt lên môi cô mấy nụ hôn vụng về, cô cũng ôm mà đáp lại hắn, thật tình cảm. Miên nhả ra rồi nói:
– Chịch nữa nha em…
– Dạ… – cô Phương thỏ thẻ – mình vào chòi lại nghen…
– Không… chịch ở đây luôn… vào trỏng nóng lắm…
– Ở đây hả… em sợ…
– Sợ gì… đừng lo… em quay lại đi… làm tư thế như hồi nãy.