Chuyện Phương ngất xỉu trên lớp cả trường ai cũng biết. Cô y tế chỉ khám sơ thôi nên bảo cô bị thiếu máu, cần ăn tẩm bổ. Phương không dám khai hết bệnh tình, chỉ ngồi đó chờ lấy thuốc từ cô. Cũng đến giờ tan lớp, thầy cô rồi lớp nào là tụi học sinh cũng xúm lại phòng y tế mà hỏi hang Phương quá trời. Cô cáo mệt, không dám ở lâu chỉ xin trở về phòng mình để nghĩ ngơi thôi. Thầy hiệu trưởng lúc sau có lại hỏi thâm, còn dặn cô nếu mệt cứ xin nghĩ vài bữa, bố trí giáo viên dạy thay cho cô, chừng khoẻ lại hãy đi dạy tiếp. Phương chần chừ không đáp, chỉ xin về phòng nằm nghĩ thôi. Phương về phòng cũng chẳng yên vì chút chút lại có người gõ cửa hỏi thăm… mãi đến sụp tối mới thôi.Phương thấy bên ngoài đã tối nên loay hoay định kéo cánh cửa phòng lại để đi nghỉ thì đột nhiên Cường đứng lù lù ngay trước cửa. Mắt cậu ta ngó láo liên như sợ ai nhìn thấy mình. Phương nhìn thấy Cường thì bỏ luôn cánh cửa, quay mặt đi vào phòng. Cậu ta lẹ làng chui vô, khép cánh cửa phòng cô lại. Cường mới vào phòng thì nhẹ nhàng từ sau lưng ôm choàng lấy Phương. Hơi thở, vòng tay của anh chàng ấm áp lắm, làm Phương xao xuyến cả lòng. Nhưng cô tức mình, lách nhẹ, đẩy cậu ta ra sau rồi đi ra giường ngồi. Cường líu ríu nói:– Giận anh đến muộn hả… thôi xin lỗi mà… từ chiều giờ phòng em lúc nào cũng có người… anh phải canh chừng mãi mới vào được đây nè… sao rồi… sao tự dưng em lại xỉu ngay trên lớp vậy?Cường nói một hơi. Thì ra là Cường tưởng cô giận cậu ta vì sao nghe tin cô xỉu mà lại đến chậm vậy, nhìn mấy giọt mồ hôi của cậu ta, cô cũng hiểu nãy giờ Cường canh me thế nào mới đến được với cô giờ này. Dù là rất cảm kích Cường, nhưng Phương vẫn thấy uất ức cái chuyện mà cô thấy hồi hôm. Cô nói với vẻ đầy giận dỗi:
– Anh… anh quan tâm đến em làm gì… lo mà vui vẻ với… với người ta đi…
Nghe Phương nói vậy, Cường ngớ người ra, cậu ta vội hỏi lại:
– Ai… em nói đến ai vậy?
– Anh còn bày đặt dấu diếm nữa… chiều qua… em… em thấy hết rồi…
– Em… em thấy gì? – Cường vẫn cố hỏi…
– Anh… anh đừng giả bộ nữa… muốn em kể ra luôn hả… ở chỗ nhà trọ ngoài thị trấn…
– À… vậy là em thấy rồi hả… he he he…
Nghe cái giọng Cường tỉnh bơ, mặt không có chút gì là hoảng hốt… Phương còn giận hơn:
Phương vừa nói thì Cường đã sà lại, nắm lấy tay cô, nũng nịu nói:
– Thì… thì cũng bình thường mà em… chỉ là giải quyết sinh lý thôi…
– Anh… anh đi lăng nhăng vậy mà còn dám nói nữa hả?
– Thiệt mà em… em nghĩ gì đâu xa vậy… anh với con bé đó đâu có gì… chỉ là… lúc em bận… anh giải quyết nhu cầu sinh lý thôi…
– Anh đừng nói vậy… em quen anh bao lâu rồi… em biết mà… em nhớ lại… chắc là anh quen nhỏ cũng lâu rồi… đâu phải mới vài bữa đâu mà nói sinh lý này nọ…
– Anh nói không có gì mà…
– Anh nói dối… anh cũng có tình cảm với nhỏ đó… chứ không đơn giản vậy…
– Sao em lại nghĩ vậy…
– Nếu không có gì sao anh không nói với em… mà dấu chuyện qua lại với nhỏ Huê…
Phương nói cũng có lý, làm cho Cường cũng cứng cả họng. Nhớ lại đó giờ dù là mấy chuyện tình dục, cả hai vẫn chia sẽ với nhau thoải mái, vậy mà từ lúc quan hệ với bé Huê, Cường không nói gì với Phương. Cậu ta nài nĩ:
– Tại… tại chưa có dịp nói… anh đâu có ý định dấu em…
– Thôi… anh đừng nói gì nữa… em nghĩ… hay là tại anh đã bắt đầu chán em rồi…
– Không có đâu… em đừng suy nghĩ lung tung mà…
– … lúc quen nhau em cũng sợ rồi… em… em lớn tuổi hơn anh nhiều… chắc anh sẽ…
Phương cứ lãi nhãi cái điệp khúc… làm cho Cường nghe qua cũng thấy bực bội cả người. Cậu ta đứng phắt dậy, nói như quát vào mặt cô:
– Anh đã nói là đừng nói nữa… nghe chưa… em cứ lãi nhãi hoài… mệt quá…
Lâu nay toàn nói với nhau mấy lời ngọt ngào, nay bị Cường mắng như vậy, Phương oà khóc nức nở như đứa trẻ. Cường ở cạnh bên dỗ mãi không xong, cô cứ đẩy cậu ta, đuổi cậu ta đi. Cường thấy bực dọc trong người, biết không thể nói chuyện với cô Phương được nữa nên đứng dậy, bỏ đi ra ngoài, đóng cửa lại luôn. Cường đi rồi, Phương lại nghĩ ngợi lung tung, suy nghĩ này nọ, cô khóc một hồi, mệt quá rồi ngủ luôn lúc nào không hay.
Cãi nhau với Phương làm cho Cường cũng mệt mõi vô cùng. Chả biết có thương yêu gì cô thật hay không nhưng mấy ngày sau liên tiếp, Cường cũng phiền vô cùng. Cũng còn may là Cường còn cố lếch lên trường để học, chứ không thôi theo thói quen ngày xưa chắc cậu cũng nghĩ luôn rồi. Ở trường, Cường và cô Phương chạm mặt nhau mấy lần, nhưng cô không thèm nhìn mặt cậu. Cường cũng tự ái, cũng chỉ cúi chào cô thôi. Dù là vậy nhưng cả hai cũng nhận ra gương mặt của nhau đều tiều tuỵ, thiếu sức sống hơn ngày thường. Bé Huê thấy vậy cũng hỏi thăm Cường, vì tự dưng hai ba bữa liên tiếp không thấy cậu ‘đòi’ cô bé đến phục dịch nữa. Cường ậm ừ với cô bé, lấy cớ tự dưng mệt và bệnh để cô bé khỏi hỏi hang nhiều.
Hôm Phương xỉu, cả trường cũng lo. Nhưng sau đó gặp Cường, khóc cả đêm cô nghĩ ngợi nhiều. Dù là phiền muộn thì cũng phải sống, phải đi làm việc, phải dạy học vì đó là thiên chức của mình. Nghĩ vậy nên Phương vẫn gắng gượng tới trường mấy ngày sau. Một hôm, Phương xong tiết sớm, đi bộ trở về phòng thì thấy thầy thể dục Bona cũng đang đi vào trường. Thầy Bona chỉ gật đầu chào cô thôi, nhưng Phương chợt nhớ ra một chuyện nên quay sang gọi thầy lại:
– Chuyện gì vậy cô Phương?
– Dạ… gọi thầy lại… đặng… cho tui cảm ơn… bị bữa tui xỉu… may nhờ có thầy…
Bona nghe Phương nhắc lại chuyện sơ cấp cứu cho cổ hồi bữa thì tự dưng mặt đỏ ke. Thầy không biết cô Phương có ý cảm ơn thiệt, hay là sao nên cũng hơi ngại:
– À… chuyện đó hả… chuyện nhỏ mà… không có sao đâu cô…
– … dạ… không có thầy chắc tui bữa đó sẽ mệt… định mấy lần cảm ơn thầy mà không có dịp… nay gặp… thầy cho tui cảm ơn một tiếng nghen…
Thấy Phương cúi đầu, có vẻ thiệt tình, Bona càng ngại hơn. Chợt, thầy buột miệng hỏi:
– À… cái chuyện hôm đó… cô Thu… có nói gì với cô không?
Phương biết thầy Bona có ý muốn nhắc gì, cô gật đầu:
– Dạ… chiều đó chỉ có ghé… có hỏi thăm… rồi có nói…
– Cổ… cổ hiểu lầm thôi… cô…
– Dạ… cái đó em hiểu… bị cô y tế cũng có nói mà… em cũng giải thích cho chị Thu nghe dùm thầy… nhưng hình như cô không ưng… vẫn hiểu lầm thầy đó…
– Haizzz… vậy thì thôi chứ biết sao giờ… nhưng cô không hiểu lầm tôi là được rồi…
– Dạ… còn chuyện này nữa… bữa nào thầy rãnh… mời thầy đi ăn… coi như là cảm ơn nghe…
– Ờ… không sao… cô đừng khách sáo…
Cả hai nói với nhau mấy câu, rồi cũng gật đầu chào nhau. Bona đi vào trường, còn Phương thì đi ngược ra. Nãy giờ đứng nói chuyện với cô Phương mà Bona cũng cứng cả người. Nói với cổ mà Bona cứ nhớ đến hơi thở, nhớ đến cái hình ảnh hôm Phương nằm ngữa ra trên giường… nhớ đôi vú mềm mại của cô. Hổm rày Bona cũng sợ lắm. Vì thầy biết cô Thu và cô Phương khá thân. Cô Thu nhìn thấy vậy, có khi nào kể cho cô Phương nghe… rồi… rồi tiếp theo thì rắc rối lắm. Nhưng bữa nay nói chuyện, thấy cô Phương vô tư, chắc không nghĩ như cô Thu nên thầy cũng đỡ lo. Bona có việc định vào trường, nhưng quay sang liếc nhìn cái dáng cô Phương đi lững thững trong tà áo dài, tự dưng thầy muốn thay đổi ý định. Sợ cô đi xa, thầy gọi với:
– À… cô Phương ơi…
Phương nghe thầy Bona gọi thì quay lại:
– Dạ… sao vậy thầy?
– Cũng gần trưa rồi… cô ăn gì chưa?
Phương nghe hỏi vậy thì lắc đầu. Thầy Bona tiếp:
– Vậy mình ra tiệm ăn nghen… tui cũng chưa ăn…
– Vậy hả… vậy để em mời nghen… coi như cảm ơn thầy…
Phương thấy đề nghị của thầy Bona cũng hay nên đồng ý. Cả hai đi bộ lại tiệm cơm gần trường, vừa ăn vừa nói chuyện.