21 tuổi… lại chuyển nhà, đây là lần chuyển nhà thứ 2, lần đầu là năm 10 tuổi, tôi đã mất đi rất nhiều thứ, không bạn bè không người yêu, phải đợi đến ngày để đi học liên thông, xung quanh nhà vắng teo, thỉnh thoảng mới có xe đi qua, ở đây chỉ có trẻ con và người già, bước ra khỏi nhà mà bị người ta soi mói từ đầu đến chân, xe máy có mà không được động vào, ông bà già suốt ngày 1 bài ca bất hủ: ra đường xe cộ tai nạn suốt ngày kia kìa, mà mày lấy xe đi đâu chơi, chơi với đứa nào, mà cũng phải ra đường cũng chẳng biết đi đâu, chiều chiều thỉnh thoảng đi bộ ra hàng nước ngồi cũng bị kêu ra đấy toàn thành phần cờ bạc, mày ra đấy làm gì, ở nhà thích uống nước gì mua về nhà mà uống, mày cẩn thận có ngày bị nó cho nghiện thì khổ đời con ạ.
Ở trong nhà 1 thời gian dài tôi bị xì trét nặng, dường như tôi đang bị tự kỉ thì phải, bố mẹ dường như quan tâm tôi không đúng cách, mấy đứa bạn thân ở quê cũng cấm chơi nốt với 1 lí do chúng nó theo đạo, chơi không hợp đâu con ạ, cái gì cũng cấm, bia rượu thì bảo mày tí tuổi đầu rượu chè cái gì, uống coca thì bảo uống gầy người, những cái gì tôi thích cũng đều bị cấm hết…
Tết đến, được về quê đi chơi, tôi như thoát khỏi cái cuộc sống buồn tẻ vô vị như hiện nay, xõa thôi, ăn chơi nhậu nhẹt đê nào, hết ăn lớp cấp 3 cấp 2, ăn ở làng ăn năm 91 các kiểu, ngày nào cũng say nhưng tỉnh mới dám về nhà, không thì lại ăn hành ngay lập tức. Tôi gặp em vào dịp tết đó, đang nhậu xong thằng bạn nháy mắt hỏi: “Quất không”, đang say lẫn chán, tôi gật đầu cái rụp. Quán số XX, ngồi 1 lúc thì em đến, em không ở quán này mà ở quán khác tới, em nó người nhỏ nhỏ, tóc ngắn chấm vai ép thẳng. Giọng em nó nhỏ nhẹ hiền hiền có cảm giác rất thân thiện:
– Lên giường đắp chăn cho đỡ lạnh đã anh.
Tôi vừa nằm lên giường em nó liền vòng tay qua ôm
– Không hiểu sao em thích rúc vào nách lắm, mà em cởi quần luôn nhé.
Em nói với giọng khá bình thản, cũng phải rồi, nghề của em mà, nằm 1 lúc 2 đứa lao vào nhau để thỏa cái đam mê bản năng, của giới tính.
Xong việc, mình hỏi em…
– Số điện thoại em là gì?
– Anh hỏi làm gì vậy?
– Khi nào xuống đây anh alo.
Em nó đứng trước gương soi lưỡng lự chưa nói gì, tôi bèn rút ví đưa cho em 100k.
– Bo cho em đấy.
Cầm tiền xong em nó lấy điện thoại bảo:
– Anh gọi sang máy của em đi, em mới thay số à.
– Em tên gì?
– Em tên K, anh tên gì vậy?
– Anh tên ***
Về đến nhà mở điện thoại ra thấy có tin nhắn của em: “Anh đã về đến nhà chưa”. Cứ như vậy thỉnh thoảng em lại nhắn tin alo cho tôi, những cuộc nói chuyện diễn ra rất ngắn, đâu có chuyện gì để nói đâu. 1 hôm vừa ở quê lên đang ngủ thì em gọi bảo: “Anh đang ở đâu, ra ra đây ngồi uống rượu với em 1 lúc, em đang ở gần chỗ big C nè.”
– Anh đang say lắm, thôi để cuối tháng nhé.
– Sao anh cho em 1 cái hẹn lâu vậy.
– Lúc đấy anh mới rảnh mà.
– Ừ, hẹn gặp lại anh sau.
Lại vài tuần ở nhà cắm đầu vào laptop tự kỉ, cả người tôi toàn sự mệt mỏi và chán nản, trước đây đã có đến lúc điện thoại tắt cả tháng chả biết làm gì, nhắn tin cho ai gọi điện cho ai, đứa nào cũng còn phải lo chuyện học hành, không thì yêu đương đâu đứa nào còn nhớ đến tôi, bây giờ thỉnh thoảng nhắn với em vài tin trong lòng tôi lại thấy nhẹ nhõm và được an ủi phần nào.
Một buổi sáng em alo hỏi: “anh có tiền không cho em vay 2 triệu 2 tuần sau em trả, thằng em bị tai nạn nên em đang cần tiền”.
Tôi bảo: “anh sinh viên nghèo đâu có tiền đâu em”
Em lại bảo: “nhìn tôi công tử thế mà không có tiền à?”
Nhìn mặt tôi dễ lừa thế sao, tôi quên mất em là cave mà, moi tiền của khách là sở trường của em, sau này em kể tôi biết em có 2 anh trai thôi em là út, đúng như tôi nghĩ lúc đầu em quen tôi chỉ là để tìm cách kiếm tiền. Tôi cứ tưởng sau lần này chắc em mất hút luôn nhưng thỉnh thoảng em vẫn liên lạc cho tôi như trước.
Lại đến valentin, đứa bạn nào cũng có người yêu đi chơi, nhìn bọn nó chuẩn bị quà tặng mà tôi buồn đên phát thèm, đến 1 đứa bạn đi chơi còn chả có, lên Thuvientruyen18.com đọc truyện cho đỡ buồn lại đâm ra nứng cu. Đang nứng thì em gọi điện:
– Bao giờ anh xuống thăm em đây, em nhớ cưng lắm ý.
(đổi sang cưng hồi nào vậy giờ vậy)
– Cuối tuần anh xuống.
– Qua đêm nhé.
– Ừ, có gì anh alo.
Và trong lúc buồn và chán có lẽ tôi đã làm 1 việc có lẽ không hẳn sai nhưng lẽ ra không nên làm…