Thấy nó cứ đần thối ra, chả biết có câu nào từ nào lọt vào lỗ tai không nữa, em cười cười:
– Thôi không nói chuyện đó nữa, mày cứ ở đây 1 hôm cho khuây khỏa. Quên hết mọi thứ không vui đi, mai tao đưa mày về.
Nó gật đầu, đấy thế có phải ngoan không. Cứ thích thách thức chính quyền, người đâu cứ phải để đe dọa mới vào được khuôn vào được phép.
– Mà mày cũng hợp với bộ quần áo này nhỉ, nhìn chẳng khác gì con chăn bò cả.
– Đi chết đi.
Nó cầm dép ném em, em vừa cười vừa chạy. Nó cũng cười theo, đã lâu lắm rồi em không được thấy nó cười. Hạnh phúc đôi khi thật nhảm.
Tối ăn cơm xong, mấy đứa em rủ em chơi bài. Em cũng không thích cái trò này lắm, bài bạc thì được chứ chúng nó đánh quỳ nên em từ chối ngay.
– Tao trẻ con với nhà chúng mày à.
– Chị chơi với.
Em vừa từ chối, thì con X chạy lại đòi chơi cùng. Hình như sở thích của nó là làm trái ý em thì phải.
Đánh mấy ván đầu, nhờ vào kinh nghiệm chinh chiến tiến lên nhiều năm. Và chiêu kẹp 2 cơ ở đáy bài. Em nhất 3 ván liên tục.
Nhưng con X tinh lắm, hình như nó đánh hơi được điều gì. Mỗi lần em chia bài, nó lại đòi để xáo lại 1 lần nữa.
Và ác mộng đã đến. 2 đứa em thì hay bị em mắng chê bai này nọ nên chúng nó chơi với em theo kiểu tiến lên chó điên. Chúng nó bằng mọi cách dìm em bét, em quỳ từ 7h đến 8h thì chịu hết nổi, lấy cớ lôi con X đi chơi mà chạy.
Em lấy xe chở nó lên đê ngồi hóng gió, trăng sáng tròn vành vạch.
– Mát không.
– Rét thì có.
– Ôm cái cho hết rét.
– Mơ đi.
Nó nghiêm mặt từ chối thẳng thừng.
– Thích bỏ bẹ lại còn giả vờ
– Thần kinh
– Thần kinh mới yêu mày chứ
– Thế mày cứ thần kinh đi, tao không yêu thằng thần kinh.
Em nói chuyện trăng sao, trên trời dưới biển với nó. Em hỏi nó thằng sáng nay là thằng nào ?
– Người yêu tao chứ thằng nào.
– Thế cái thằng hè vừa rồi là thằng nào, tao tưởng nó bảo nó là người yêu mày.
– Ừ, nó là người yêu cũ.
Em chẳng biết nói gì, mình thì trong trắng thơ ngây siêu cấp thuần khiết. Nó thì sắp yêu cả cái quận Đống Đa đến nơi rồi…
– Sao? Ghét tao rồi đúng không, tao là thế đó
– …
– Mày không phải dối lòng, mày cũng không cần phải cố gắng làm gì. Mày đừng yêu tao, những người yêu tao đều khổ lắm. Tao không muốn làm mày khổ.
– Thế mày nghĩ giờ tao sướng lắm à ?
Nó im lặng, em thở dài. Câu chuyện đang vui bỗng trở nên tẻ nhạt, em dắt xe đèo nó về nhà.
Hôm sau em đưa nó lên HN. Cả đoạn đường đi 2 đứa em đều không nói chuyện, cứ như ngồi đằng sau không phải là nó đứa cầm lái không phải là em vậy.
Lúc đến nơi, đưa nó cái túi xách. Em hỏi:
– Nếu tao không sợ khổ thì sao ?
– Nhưng tao sợ
– Tao hiểu rồi.
Quá khứ đã qua không một ai có thể níu kéo lại được. Em quên mất rằng người em yêu không phải X của hiện tại, X quá khứ đã chết rồi. Người con gái ấy đã bị thời gian vùi lấp.
Em yêu X quá khứ, nhưng lại thương X của hiện tại … là từ bỏ hay nên níu kéo… đến chính bản thân em còn không rõ…