Đời lắm lúc cũng khốn nạn thật, em không nghĩ mình lại bị gái đối xử như thế. Em đã nhận sai và cố gắng … cứ ngỡ là… Vậy mà cái nhận được là như thế đấy. Dừng lại những suy nghĩ trong đầu, em vứt hết chúng ra ngoài và đi thằng về. Gái đã không cần em nữa thì em cũng chả cần níu kéo làm gì, chỉ khiến cả hai mệt mỏi. Thái độ như vậy là đã quá rõ rồi. Người khác có thể qụy lụy, van xin này nọ… Nhưng xin lỗi em không phải là dạng người đó, không thể lụy tình như vậy. Lòng tự trọng của một thằng con trai mới lớn không cho phép điều đó xảy ra… nhất quyết là không !
Trong đầu em lúc đó chỉ tự nhủ mình chẳng làm gì sai cả, không đáng để bị đối xử như thế. Mọi chuyện muốn tới đâu thì đến… Sáng hôm sau em đến lớp, con nhỏ bạn thấy thế liền chạy đến vỗ vai, mặt tươi cười hớn hở.
– Ê tình yêu ( bọn em vẫn hay đùa vui với nhau như vậy, hầu như là cả lớp )
– Gì ?
– Thế nào rồi, đã làm lành với nàng chưa ?
– Xong rồi.
– Vậy hả. Thế là vui rồi nha, khao tôi đi… Tôi mà nói thì chỉ có chuẩn và chính xác thôi. Hiii
– Ừ. Chính xác lắm !
– Tất nhiên.
– Mọi chuyện kết thúc rồi.
– Hở…?
– Hở cái gì nữa ( em cười trừ ngao ngán )
– Ý ông là …??
– Là chấm dứt chứ sao nữa. Giờ đường ai lấy đi… tôi không quan tâm nữa, mà bà cũng đừng có hỏi về chuyện này nữa. Mệt người…
– Thật không đấy ? Ông đùa tôi đấy à ( Nó nhăn mặt hỏi em )
Thằng bạn mặt lều ngồi bàn trên nó thấy hai đứa bọn em thì thầm to nhỏ nên quay ra trêu:
– Hai anh chị yêu nhau hay sao mà suốt ngày thấy tâm sự thế, tình cảm ghê.
– Vớ vẩn, tao cho mày ăn cái guốc vào đầu giờ ( con bạn em chối lại )
Em đang chán, sẵn thấy thằng bạn nó đùa lên hùa vào theo
– Sao lại vớ vẩn? Bọn mình yêu nhau mà, Ngọc kệ nó đi, chắc ghen ăn túc ở đó mà.
– Ơ… ông này… sao lại !
– Sao là sao. Ngọc không phải ngại đâu, có gì T lo…
– Đấy nhá, tao biết ngay mà hee. Thế mà anh chị cứ im ỉm thôi. Trông thằng T thế này mà tẩm ngẩm tầm ngầm mà đâm chết voi. ( thằng bạn em cười đểu )
– Chuyện, tao mà hehe
– Mấy ông luyên thuyên gì thế, tôi không đùa đâu nhớ.
Con bạn em mặt đỏ lên, xua tay nguậy nguậy rồi đi về chỗ mất, cả lớp thì cười ầm lên. Em cũng cố ra vẻ nhăn nhở… Nhưng quả thực điều đó không thể xua tan đi nỗi buồn về gái. Chả hiểu bản thân mình đang muốn điều gì nữa. Trong thâm tâm chỉ muốn làm tất cả mọi thứ từ học hành, chơi bời… hay là đi nhận vơ người yêu để quên đi hình bóng kia. ( Nghĩ lại hồi đó em trẻ con thật, nhưng cũng chả tránh được vì tính tình đã vốn vậy rồi ). Dù chiều nay không có lịch học phụ đạo của con bạn, nhưng nhất quyết nó lôi em sang bằng mọi lí do.
– Này… ông trả lời tôi đi, chuyện sáng nay là sao hở ?
– Sao chăng gì nữa ? Bà vẫn còn thắc mắc à
– Ừ. Thế ông với Tr thôi thật rôi à ?
– Oh. Hết rồi !
– Sao mà hết, nói tôi nghe nào … có làm đúng như vậy không ?
Thế là em ngồi kể cho con bạn nghe từ đầu đến cuối từ việc chuận bị quà ra sao, mua hoa ở đâu… rồi đến nói như thế nào và cuối cùng gái phũ phàng với em ra sao. Nói xong con bạn em nó nhăn trán
– Quá đáng !
– Ừ… đúng là quá đáng mà.
– Tôi nói ông ấy
– Cái gì ?!
– Lại còn cái gì à ? Chắc chắn ông phải làm điều gì quá quắt lắm nên người ta mới như vậy chứ.
– Tôi làm sao, tôi chả làm cái gì cả. Tất cả tôi đã kể với bà rồi. Bà không tin thì thôi.
– Thật không … Nếu thế sao lại như vậy ? Chắc hẳn có điều gì đó nên mới gay gắt như thế… Hay là giữa hai người còn điều gì hiểu nhầm nhau à…?
– Thật… Mà thôi, bà cứ quan tâm đến vấn đề này làm cái gì. Tôi mệt mỏi lắm, đã qua rồi thì cho qua luôn đi.
– Oh… Biết rồi… Mà sáng nay sao ông dám hùa vào tụi nó trêu tôi là sao ?
– Trêu gì ?
– Có thích giả vờ không ?
– À… Tôi thích bà thật mà. Hi
– Tôi biết cảm giác bây giờ của ông… nhưng mà đừng có mang tôi ra làm trò đùa như vậy… nhất là chuyện tình cảm…Tôi không thích đâu.
– Ưk… Làm gì mà ghê vậy. Tôi biết rồi.
– Hi. Ông đừng buồn quá… Rồi tôi sẽ nghĩ cách giúp ông.
– Thôi khỏi đi. Tôi đã quyết rồi. Một là một hai là hai không nói nhiều.
– Thật đó hả.
– Ừm. Thôi học bài đi.
Nghe em nói xong mà em thấy vẻ mặt của con bạn nó sáng hẳn lên, rồi khẽ cười mỉm một mình. Thật là… Đôi khi không thể hiểu nổi tụi con gái nó đang nghĩ cái gì nữa. Nghĩ lại thì gái là người con gái tốt, em chả chê trách được điều gì… Nhưng biết sao được giờ, em không hiểu nổi … mọi việc xảy ra quá nhanh. Nếu có trách thì chỉ trách mình thôi…
Có lẽ là duyên số, gặp được nhau cơ mà không thể ở bên nhau lâu được. Sau đợt đấy tụi em không còn gặp nhau nữa, mỗi người có cuộc sống riêng dù chưa nói lời chia tay mà có nói hay không thì cũng có khác gì đâu. Cuộc sống khi không có gái bên cạnh thật khác lạ, yên ắng… không bị ăn mắng, cũng chẳng có ai quàng khăn, sửa cổ áo cho mình… Chỉ còn vài hôm nữa là kết thúc khóa học kèm 1 – 1 của trường đề ra… và trước khi kết thúc thì sẽ có bài kiểm tra vấn đáp ở lớp lẫn làm bài viết do giáo viên lớp khác ra đề.
Em cũng lo nên chỉ tập trung vào học, con bạn kèm cặp cho em nhiều hơn thành ra hầu như hai đứa lúc nào cũng đi cạnh nhau như hình với bóng… trước kia là chuyện thường tình và bây giờ nó vẫn vậy chỉ có điều giờ hai đứa đã lớn và hiểu biết chuyện tình cảm của nhau. Thi thoảng em và gái vẫn gặp nhau ở trường, nhưng mà chả dám nhìn nhau mà cứ đi thẳng… mỗi người đi về một hướng. Gái cố lảng tránh và em thì cũng vậy.
Hôm nay lớp tụi em học khá là nhàn hạ không phải được nghỉ mà là 4 tiết của buổi sáng là toàn môn xã hội, lớp em ban A mà… Nên mấy môn này có thèm để ý đâu, học như là đi chơi vậy… Thế là trong lớp mấy ông tướng toàn mang báo bóng đá với truyện tranh ra đọc, tụi con gái thì suốt ngày xem tạp trí điện ảnh của bọn Hàn xẻng, thời đó chưa có smart phone như bây giờ nên đọc báo trí cũng có thú vui của nó… Riêng em và con bạn hai đứa cứ dán mắt vào quyển truyện tranh ITTO ( lần trước em đã kể ấy ạ ) mà cười khanh khách… đang đọc đến cái đoạn cao trào thì
– Lớp này ai tên là T…?
– T kìa, có ai gọi mày kìa!
– Ui giời… Kệ mịa nó, đang đọc hay ( Em đang dán mắt vào truyện )
– Đệch mịa cái thằng này, có cô giáo nào gọi mày kìa ? ( thằng bạn nó quát em )
– Hả… Ơ … Dạ có em ạ
– Hôm nay lớp em học 4 tiết phải không ?
– Vâng
– Tiết thứ 5 em sang lớp cô kiểm tra Tiếng Anh nhé.
– Vâng ạ
Vãi cả lều, thế éo nào mà chả báo trước cho người ta chuẩn bị gì cả, thế là em cuống lên bảo con bạn viết lại mấy cái Topic rồi cấu trúc ngữ pháp để học. Hết giờ học bọn bạn cờ hó kia nó được về còn em phải ở lại kèm theo lời dọa dẫm của con bạn “ Chúc ông tạch nhá “ đúng là bạn mình có khác, đểu không chịu được, bước chân lên tầng hai thì thấy một lũ học sinh như em đang đứng ở cửa lớp, chắc là cũng học TA giống em đây mà…
Cứ tưởng mỗi mình gà ai đời nhiều đứa nó chả khác gì mình. Đợi một lúc sau thì cô giáo cầm theo tập đề đến… tưởng vào phòng nào hóa ra là ngay Lớp học của gái. Em xem số thứ tự rồi đi xuống bàn thứ ba ngồi, chuẩn bị giấy tờ làm bài. Đang ngó ngiêng thì thấy cái dây bạc lóe lên ở ngay dưới chân ghế, chắc là của ai đánh rơi đây mà… Cúi xuống nhặt thì… Nhìn giống như là day truyền đeo cổ mà em tặng cho gái… Thôi đúng thật rồi. Cái này là em đặt người ta làm mà, làm sao có cái thứ hai giống y chang được. Chả hiểu là gái đánh rơi hay là… vứt đi không biết. Em đút vào túi áo rồi bắt đầu làm bài cô giáo đưa ra. Làm được khoảng 15 phút thì thấy tiếng người chạy lạch bạch vào cửa lớp.
– Em… Em thưa cô …
Gẩng mặt lên thì đúng là gái. Gái ngạc nhiên khi nhìn thấy em… nhưng rồi cũng quay đi. Em cũng kệ, cứ làm xong bài đã.
– Có việc gì thế em ?
– Dạ… em vào lớp tìm đồ ạ.
– Em quên cái gì à?
– Dạ. Em quên…
– Giờ cô đang cho các bạn làm bài kiểm tra, lát em vào nhé.
– Vâng ạ.
Gần 11h thì cũng hết thời gian, cả lớp nộp bài rồi ra về. Gái nhìn thấy em ngạc nhiên lắm… nhưng rồi cũng quay mặt đi rồi vào lớp tìm. Em cũng định về thẳng luôn nhưng mà cứ thấy gái lúi húi tìm cái gì đó… không lẽ là cái vòng này à… Nhìn gái khổ thân quá, chả lẽ biết mà không bảo thì cũng tội
– Nè… tìm cái gì vậy ?
– …
– Sao mất cái gì à
– Không phải việc của anh. Anh về đi !
– Ừ. Vậy cứ ngồi đấy mà tìm đi ( Em cáu cmnl, mình có lòng tốt vậy mà thế đấy )
– Kệ tôi ( Đúng là ngang bướng đến thế là cùng )
Loay hoay mãi mà gái cũng không tìm thấy, cứ tìm khắp bàn rồi góc lớp… Tìm sao được…có mà tìm bằng niềm tin à, em đang giữ nó cơ mà, hee. Em giục gái
– Thôi về đi. Cũng không còn sớm nữa, gần trưa rồi đấy.
– …
– Muốn tìm gì để chiều đi
– Mặc tôi. Sao không đi về mà lo cho cái Ngọc ấy ( Hai mắt gái ngấn lệ quay ra nhìn em, hình như là đang khóc )
– Ơ !!!
Nghe đến đây em cũng đoán lờ mờ là có chuyện gì đang xảy ra, không lẽ gái hiểu nhầm giữa em và con bạn thân có tình cảm gì đó…Nhưng mà trước tới nay em có thấy gái đề cập chuyện này bao giờ đâu.
– Cái Ngọc thì có liên quan gì, sao lại nói thế ( em vội thanh minh )
– Chả sao cả.
– Về thôi… Muộn rồi đó, về còn ăn cơm chứ.
– …
– Không ăn là chết đói đó ( Em dọa gái tí )
– Chết hay không thì liên quan gì tới anh.
– Ừ. Thì không liên quan được chưa. Nhưng tí nhớ về đấy.