Mọi thứ dường như thay đổi quá nhanh… Tình cảm giữa em và gái đã chấm hết như thế này sao… Theo cái cách mà cả hai chưa từng nghĩ tới… Em đứng yên tại đó như một bức tượng mà chẳng thể làm gì… chẳng thể đuổi theo người con gái em yêu. Nếu có trách thì trách chính mình mà thôi…
Em khẽ hít một hơi dài, ngửa mặt lên nhìn bầu trời đang xế bong hoàng hôn kia… Nó đang tối dần … phải chăng đó là đoạn kết cho một cuộc tình giữa em và gái. Một mối tình học sinh … đãng nhẽ ngay từ ngày đầu ấy nếu em không gặp gái, không đến giúp cô bé ngang ngạnh khó ưa kia… Thì bây giờ đâu phải đau khổ như thế này… Nếu biết trước mọi việc… Giá như…
Mọi việc giờ đã như vậy rồi, giờ hối cũng chẳng để làm gì… Em đã quyết như vậy. Không còn gì phải lưu luyến ở quê nhà nữa. Nói vậy… chứ với cá tính của gái em lo lắm… không biết gái có về nhà an toàn không mà có về hay là lại lang thang ở đâu đó. Nghĩ đến đây cũng sợ nên em đạp xe một mạch thẳng về nhà gái. Về đến cổng thì thấy nhà không một bóng đèn, tối om… chắc là bố mẹ gái đi đâu đây mà… Còn gái thì sao đi đâu mà vẫn chưa về.
Tầm đó cũng gần 7h tối rồi. Gái bỏ về lâu rồi cơ mà… Lòng em như lửa đốt… Chẳng may có chuyện không hay xảy ra thì em hối hận cả đời. Lúc đó em lo quá không còn biết nghĩ đến chuyện gì nữa chỉ biết đi tìm gái mà chẳng biết gái giờ đang ở đâu… Đi lòng vòng quanh mấy chỗ mà em với gái hay qua mà vẫn không thấy vòng về nhà gái thì vẫn vậy… trời thì bắt đầu lất phất hạt mưa cuối đông… nó lạnh lắm…”Tr à giờ em đang ở đâu đây… ở đâu hả ?! “ Em bất lực mà chẳng thể làm gì hơn… Lôi đồng hồ ra xem cũng muộn lắm rồi mà giờ này vẫn chưa thấy đâu… giật mình nhớ ra chỗ bờ hồ gần nhà Gái… Không hiểu lúc đó ngu muội hóa lú lẫn hay sao mà không nhớ ra… thế là lấy hết sức đạp xe về đó ……
Bóng dáng người con gái cột tóc kia… Đúng là gái rồi. Không thể nhầm được… Dù có trời có tối đen thì vẫn có thể nhận ra mà. Gái đứng lặng yên, vịn tay trên thành lan can hồ, hướng đôi mắt đậm buồn ra phía xa … Em muốn chạy lại ôm gái lắm… nhưng giờ hoàn cảnh đã khác rồi. Chúng em đâu còn như trước nữa… Dù sao cũng không thể Gái đứng chịu mưa lạnh mãi ở đó được. Với lại đứng một mình ở hồ kia lỡ nghĩ dại chuyện gì thì chết.
– Tr à…
– Anh… ( Mắt gái ngấn lệ quay ra nhìn em … )
– Anh ra đây làm gì. !
– Sao em không về còn đứng đây…
– Đứng đây hay không là việc của tôi…
– Nhưng mà…
– Không liên quan gì đến anh… Anh về đi.
– Ừ. Thì không liên quan… Nhưng em về nhà đi đã, cũng muộn rồi. Em về đi rồi anh về.
Gái mỉm cười nhạt, lấy tay vuốt nước mắt
– Sao. Giờ anh thương hại tôi à !
– Không phải vậy đâu…
– Tôi thật ngu ngốc khi yêu anh… để mà cái tôi nhận được là như vậy đấy à !
– …
– Tôi làm gì sai, tôi có điểm gì không tốt… Tất cả mọi việc tôi làm đều vì anh…
– Ừ. Là tại anh… Em không làm điều gì sai trái cả.
– Thế tại sao, tại sao anh đối xử với tôi như thế… tại sao chứ hả !? huhu( Gái hét lên )
– Em bình tĩnh lại đã !
– Anh bỏ tôi ra… đừng có chạm vào người tôi.!
– …
– Anh trả lời tôi đi !
– Tại… anh… anh có …
– Anh thích người con khác rồi chứ gì …Thế sao anh còn lừa dối tôi đến tận bây giờ… Sao anh còn nói yêu tôi hả?
– …
– Thời gian qua tất cả là cái gì chứ… Nó là cái gì ? Hôm nay anh bảo đưa tôi đi chơi… Tôi đã rất vui… Hóa ra anh chỉ coi đó là ơn huệ, anh ban ơn cho tôi à… Anh trả công cho tôi đấy à… Anh coi tình cảm của tôi chỉ là trò chơi thích thì dùng không thích thì bỏ à !
– Không phải như em nghĩ đâu…
– Thế nó là cái gì hả ? Anh nói đi … Anh trả lời tôi đi…
– Anh… anh xin lỗi.
– Xin lỗi… anh chỉ biết nói hai từ đó thôi à… sau tất cả những gì tôi dành cho anh.
– …
– Tôi yêu anh thật lòng … chả có điều kiện gì… vậy mà anh coi tôi như con ngốc !
– Em đừng nói như vậy… Anh đâu có…
– Không như vậy à… thế những lời buổi chiều anh nói với tôi là gì ? Là trò đùa à… hức… Khốn nạn mà
– …
– Sao sợ tôi giữ anh lại à… Anh yên tâm đi. Anh đã nói như thế thì giữa tôi và anh chẳng còn gì. Tôi không níu kéo gì đâu. Anh không phải sợ
– Anh đâu có ý như vậy…
– Anh đã đuổi tôi đi thì còn còn đứng đây làm gì. Từ giờ chúng ta sống cuộc sống riêng. Tôi sẽ không vì ai nữa… Anh về đi. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa.
– Ừ được rồi làm gì tùy em… giờ nghe anh đi về đi đã.
– Anh đừng ra vẻ tốt bụng… Anh nghĩ rằng làm thế thì tôi thấy biết ơn anh à … anh nghĩ tôi là con khờ khạo lắm hả ?
– Em đừng suy diễn như thế. Anh chỉ muốn em về nhà thôi. Cũng muộn rồi… trời thì đang mưa thế này…
– Anh đang thương hại tôi đấy à… Anh yên tâm đi, tôi chẳng sao cả. Giờ anh về đi, đừng có làm phiền tôi nữa.
– Em về đi rồi anh sẽ không theo em nữa. Giờ em cứ đứng đây thế này đến bao giờ. Đêm rồi. Cảm lạnh thì…
– Tôi có chết cũng không phải việc của anh. Anh cút đi!
– Ừ… Anh sẽ đi, sẽ chẳng còn gặp em nữa… sau này muốn cũng chẳng được. Giờ coi như lần cuối. Em nghe anh về nhà đi, bố mẹ còn ở nhà đang lo cho em đấy.
– …
Em nắm lấy tay gái rồi toan kéo về… nhưng gái hất ra
– Anh bỏ ra… đừng có động vào người tôi. ( Gái hét lên )
– Em đừng có ngang bướng như thế nữa được không!
– Ngang bướng à … thế anh đối xử với tôi ra cái gì … giờ còn tỏ vẻ là người tốt à.
– Em…
– Đã bảo là anh đừng có chạm vào người tôi. Anh không nghe thấy à ! Ghê tởm lắm. Anh cút khuất mắt cho tôi.
– Em… Được rồi có cho là vậy đi. Giờ em không về cũng phải về!
Thế là em nắm chặt tay gái, lôi về, gái thì vùng vằng … Chỗ em đứng ướt quá, trời lại đang mưa mà chả hiều Gái đẩy ra kiểu gì… thế là em trượt chân ngã đập đầu xuống cái gờ đá…em cảm thấy đau nhói một cái, đầu óc quay cuồng, mắt tối sầm lại rồi không thấy gì nữa…
Em lúc đó nằm bẹp dưới đất. Chả biết trời đất là gì. Một lúc sau… Mặt có cảm giác mát mát, lành lạnh, người thì ướt… Mở mắt ra thì … hóa ra là trời đang mưa.Mờ mờ ảo ảo… Gái thì cứ lay em.
– Anh ơi …Anh … Anh có sao không thế. huuu.
– Có nghe em nói không, anh tỉnh dậy đi anh ơi…
– Huu… Anh đừng có chết… Em sợ lắm… Tỉnh dậy đi anh ơi…
– Anh… đã chết đâu… Em làm gì thế
– Huu… Sao anh nằm im suốt từ nãy đến giờ. Em kêu mãi anh không có tỉnh
– Anh không… sao mà…
Nói rồi, gái đỡ em dậy rồi dìu em vào trong mái hiên ở nhà gần đó. Đầu óc vẫn choáng, quay cuồng. Đi còn không vững. Nhớ lại mà nguy hiểm thật… ngã đúng vào cái Gờ đá… Gái thì cũng như em ướt hết người, mặt thì khóc tèm nhem cả.
– Máu kìa anh. Anh chảy máu ở đầu rồi. huuu
– Hả. Máu á… đâu ( Lấy tay sờ ra đằng sau gáy đúng là có máu thật, vừa buốt vừa rát ).
– Anh không sao đâu, có một ít thôi ấy mà … Em ướt hết rồi kìa. Giờ nghe anh về nhà nhé
– Hức. Huhu. Em về mà. Về rồi em băng lại cho anh… Em… Em hại anh rồi
– Em đừng có khóc nữa. Anh không sao. Để anh đưa em về
– Không… Để em đi về cùng với anh… Anh có chuyện gì thì sao ?
– Em lo cái thân em đi… giờ biết là mấy giờ rồi không hả ? Gần nửa đêm rồi đó
– Không được… em…
Đến lúc này em mới hiểu là gái yêu em nhiều đến nhường nào… Trước giờ vẫn vậy…em đưa tay khẽ vuốt má gái
– Em đúng là khờ khạo quá mà… Chúng ta…chia tay rồi mà… Vậy nên em đừng có quan ……
Nói đến đây,Gái khẽ lắc đầu,bờ vai mảnh mai ấy run lên… Em cũng chẳng cầm được nước mắt mà ôm gái vào lòng rồi khóc theo. Hai đứa cứ như vậy… Trời thì thì vẫn không ngớt mưa
– Anh… Sao anh lại khóc
– …
– Anh…Anh nói dối em… phải không ?
– Không… Anh… Mà thôi. Giờ về thôi. Muộn rồi… Giờ không về là bố mẹ em mắng chết. Để anh đưa em về … Có gì còn…
– Bố mẹ em hôm nay về quê, ở lại đấy mấy hôm… tối không có về đâu!
– Hả! ( May quá không thì chẳng biết ăn nói với mấy bác như thế nào, lôi con nhà người ta đi giờ này còn chưa vác mặt về )
– …
– Thôi theo anh về nha. Muộn rồi có gì để sau nói
– Ừm…