Hôm sau…8h30: Điện thoại reo lên…
K: Alo.
Đ: Dậy đi anh…
K: Ờ… để đánh răng rửa mặt rồi đi.
Cúp máy, nghe tiếng nó gọi bằng anh… củng thích thật… thấy vui vui.
Vệ sinh cá nhân xong, thay đồ, mình chạy lên nhà nó… nó vẫn đứng trước cửa nhà… mặc cái áo liền quần… nhìn rất dễ thương.
K: Ăn sáng chưa?
Đ: Chưa.
K: Vậy đi ăn nha…
Nó leo lên xe, vẫn ôm mình như những lần trước…
Vào quán phở mình như người mất hồn.
K: Ờ… (nghe gọi bằng anh trong điện thoại đã thích, nghe ở ngoài còn thích hơn nhiều)
Hai đứa ăn hết tô phở thì mình chả biết đi đâu nữa… nhớ lại… tết này có nhiều phim hay… đó giờ ít khi đi xem phim với nó.
K: Đi xem phim nhé.
Đ: À… ok (nó vui vẻ trả lời)
Mình chạy ra pakson hùng vương.
K: Xem phim gì giờ??
Đ: Phim nào củng được.
K: Mỹ nhân kế nha.
Đ: Ok anh.
Đột nhiên nó quàng lấy tay mình…
Đ: Sao anh không nắm tay em như mọi khi.
Ừ nhỉ… lần hẹn cuối cùng mà phải để lại 1 kỷ niệm đẹp trong lòng nó, mình nắm tay nó như các đôi tình nhân khác.
Đ: Anh ốm quá đó… mai mốt phải ăn nhiều vào mới được.
K: Hì…
Vội đi mua ly trà sữa nó thích, thấy mình cầm 1 ly nó liền hỏi.
Đ: Vậy anh uống gì.
K: À…
Đ: Àh… không sao… em với anh uống chung ^^
Cả 2 bước vào phòng chiếu phim xem… nội dung bộ phim đó, mình hoàn toàn không nhớ gì, mình cảm thấy mệt mỏi, rất bất lực, nó vẫn như xưa, ngồi trên ghế nhẹ và nhẹ nhàng tựa đầu vào vai mình.
K: Thơm lắm.
Đ: Gì???
K: Mùi hương mày thơm lắm…
Đ: Đã nói là không gọi mày tao nữa mà… anh kỳ vậy?
K: Ừ… mùi hương em thơm lắm.
Đ: Hì… vậy phải ngoan không… (nó nựng nựng 2 bên má mình)
Sau khi hết ngày hôm nay, có lẽ mình không còn được ngửi mùi hương này nữa, đây sẽ là mùi hương mình sẽ hoài niệm…
Nó hút một ngụm trà sữa, sau đó đưa cho mình, mình chỉ khẽ chạm môi vào ống hút, hình như nó không biết và mãi mê hướng mắt lên màn hình…
Củng như số tận của một tình yêu, bộ phim đã kết thúc, nó lay lay mình dậy, mình ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đ: Trưa rồi… mình đi đâu ăn đi anh.
K: Mày muốn… Em muốn ăn gì?
Đ: Ăn gì củng được…
K: Ăn cơm gà xối mỡ nha.
Đ: Ừ… món đó em thích.
Chở nó qua quân 8… mình tấp vào 1 tiệm cơm gà rất ngon và nổi tiếng… mình gọi 2 đĩa… nó ăn say sưa… mình thì ăn như mèo hửi…
Đ: Sao anh không ăn?
K: Nhìn em anh no rồi…
Nó đỏ mặt lên.
K: Sao đỏ mặt vậy??
Đ: Tại anh đó… đẹp trai quá… xăm mình nữa… nhìn men lắm.
Nó nói vậy làm mình còn đỏ mặt hơn…
K: Ăn đi bà 8…
Ăn xong… mình có cảm giác mệt mệt, muốn về phòng nằm nghỉ, chở nó về nhà, mình nằm lên nệm… nó nằm lên tay mình…
K: Anh ốm quá… tay không cơ bắp đâu. Không được êm phải không?
Đ: Đâu có… anh vẫn vuốt tóc em mà… thoải mái lắm…
Mình hôn lên đôi má nó, nước mắt tuôn trào ra. Nó nhìn thấy mình khóc vươn tay lên ôm lấy mình… cảm giác bờ vai nó run run, mình biết nó củng đang khóc trong tiếng nấc…
Đ: Em yêu anh lắm, anh đau lắm phải không anh. Xin lỗi tất cả đều do em…
K: Không cần phải đau khổ như vậy… em đừng khóc nữa…
Kết thúc rồi, tất cả kết thúc rồi… người mình yêu thương đã chuẩn bị rời xa mình… và xem như xa lạ…
Mình lấy lý do bận việc chở nó về nhà, trở về nhà nó nơi đã hẹn, đây là lần cuối mình đưa nó về…
Tạm biệt nó người mình yêu nhất, không phải lo cho anh, anh biết tự chăm sóc bản thân mình… được gọi anh em, anh rất vui… và lần đau này củng là lần đau nhất… anh sẽ chui vào cái vỏ của mình, từ từ chữa lành vết thương…
Đề máy xe… vặn ga… nhìn vào gương chiếu hậu… em vẫn nhìn anh… tim anh lại một lần nữa sụp đổ, bóng em đã khuất xa, anh biết em củng sẽ đau và khóc thật nhiều như anh…
Chạy khuất xa nơi cuối con hẻm… nước mắt mình rớt theo từng con gió thoáng qua, phải chăng mình đã quá vô tình?? Yêu nhau tại sao không đến được với nhau sao lại có một cái kết khổ đau thế này…