Cuộc sống cứ diễn ra như nó đã tồn tại từ hàng triệu năm trước. Hà với tôi dần dần cứ như hình với bóng, đi đâu, làm gì Hà cũng kêu tôi.Tôi trở thành người trợ lý không lương cho Hà từ hồi nào không hay. Từ việc đi chơi, đi thăm bà con, bạn bè của Hà, nàng đều kêu tôi chở đi cho đến đi siêu thị, mua đồ lót, mua băng vệ sinh … tôi cũng phải đi theo để xách đồ. Những bữa ăn tốt ấm cúng, lãng mạn với Hà ngày càng dày thêm, thay vào đó, những bữa ăn tối cùng gia đình ba mẹ tôi cũng thưa dần.Tính tình Hà nhí nhảnh, dễ thương, một tý là chống nạnh, sai bảo tôi như là thằng ở.– Này ông kia, đến nhà tui liền đó, tui chờ. – Đó là mệnh lệnh của nàng khi kêu tôi đến nhà.Hay, khi Hà kêu tôi là cái gì đó.
– Ông Minh đâu ra đây tui biểu coi.
Có nhiều buổi tối, lúc tôi đang ở nhà uống trà với ba mẹ thì thấy điện thoại kêu, biết ngay là của nàng. Nàng kêu tôi chở đi công chuyện, tôi giãy nảy:
– Giờ này mà công chuyện gì nữa. – Tôi nhăn nhó.
– À, .. mà .. thì… Mà tui không biết đâu, ông sang liền đi, tui đợi đó. – Nói xong nàng cúp máy cái rụp.
Tôi lắc đầu cho cái tính ngang bướng của nàng, nhưng cũng phải tuân lệnh. Mặc vội chiếc áo rồi lấy xe phóng đi. Mẹ tôi chỉ biết lắc đầu:
– Con với cái, nuôi đến từng tuổi này mà cứ hở ra mình kêu làm cái gì thì nó cũng ậm ừ cho qua chuyện, giờ gái nó gọi một cái là nó làm liền à.
Ba tôi dễ dãi hơn:
Hà cũng hay đến nhà tôi chơi, gặp, nói chuyện với ba mẹ tôi và nấu cho gia đình tôi những món ăn ngon. Ba mẹ tôi ra vẻ chịu Hà lắm. Tuy nhiên, qua lại như thế đã lâu lắm rồi mà tình cảm của chúng tôi cứ ởm ờ, không công khai gì cả, ba mẹ tôi hình như cảm thấy sốt ruột, nhắc khéo tôi:
– Con bé đấy được đó, con chọn khéo quá há. Nó xinh xắn, dễ thương, nói chuyện khéo léo, lễ phép, đảm đang, lại còn đi học ở nước ngoài về.
Tôi nói với ba mẹ tôi rằng tôi với Hà chỉ là đồng nghiệp, cả hai coi nhau như những người bạn tri kỷ thôi.
– Cô ấy nhìn vậy thôi chứ cũng quậy lắm ạ.
– Nó quậy sao con? – Ba mẹ thôi thắc mắc.
– Thì cũng chuyện bồ bịch thôi ba mẹ, trai gái linh tinh, …
Ba tôi xua tay:
– Nó đi nước ngoài du học, chuyện bồ bịch, trai gái là cũng bình thường mà, kết quả là nó cũng ra trường, đi làm, thành đạt rồi.
Mẹ tôi thêm vào:
– Nó sống ở đây và khi cưới nhau rồi thì nó sẽ thay đổi. Ba mẹ nhìn nét ăn, nét ở của nó trông dịu dàng lắm, tướng tá, dung mạo con bé tốt, khuôn mặt rất phúc hậu. Nhìn hai đứa mày có nét phu thê lắm. Không rời xa nhau được đâu. Mày và nó có duyên với nhau và nợ nhau nhiều lắm. Ba mày hồi xưa trước khi lấy mẹ, cũng bồ bịch lăng nhăng lăng nhít cả. Trên đầu ông ấy bao nhiêu thứ tóc là bấy nhiêu người yêu. Giờ không biết mấy đứa con rơi của ông đang ở nơi đâu …
Ba tôi cáu nhặng xị lên:
– Cái bà này. Già rồi mà còn ăn với nói …
Có một lần, ở công ty, gặp chuyện gì đó không hay trong công việc, Hà chạy ra lấy xe, nổ máy phóng vút đi với trạng thái bị kích động. Tôi chạy theo ngăn lại nhưng không kịp. Tính Hà vốn tự tin, háo thắng, nay bị kích động như vậy, tôi đoán là có sự chẳng lành. Cả ngày hôm đó, tôi bỏ việc đi khắp nơi tìm Hà, đến nhà bà con, bạn bè của Hà cũng không thấy. Tối đến, tôi bỏ ăn, đội mưa gió đi tìm Hà ở các quán bar xem Hà có những chỗ đó không? Và tôi đã tìm được Hà trong trạng thái say mèm tại một quán bar, mà có khi nào Hà uống nhiều như vậy đâu. Thấy tôi kéo tay nàng về, nàng khoát tay xua đuổi tôi, còn mắng tôi là cái thá gì mà không cho nàng uống tiếp. Thấy nàng phản đối, một thằng bảo kê, sấn sổ chạy ra núm áo tôi:
– Mày là thằng nào mà dám kêu người đẹp về? Lần này tao cảnh cáo.
– Cô ấy là bạn của tôi. Cô ấy say rồi, tôi đến đưa cô ấy về.
Tay quản lý thấy có chuyện um sùm, vội chạy ra. Thấy sự việc như thế, nếu có cản tôi thì cũng không lợi lộc gì, bèn nói:
– Thôi được, anh trả tiền rượu đi rồi đưa cô ấy về.
Trả tiền xong, tôi bế thốc Hà ra cửa, vừa đi tôi vừa bị Hà đấm thùm thụp sau lưng :
– Không về, không về, ở lại uống tiếp…
– Được rồi, được rồi, về nhà uống.
Ngày hôm sau, và những ngày sau đó nữa, Hà đổ bệnh. Tôi chính là người đi chợ, nấu cháo, mua thuốc, chăm sóc cho Hà như … như … ai thì tôi không biết vì tôi đã chăm ai như vậy bao giờ đâu, kể cả ba mẹ tôi. Khi Hà nằm miên man trên giường vì sốt sao như thế, tôi hồi tưởng lại những quảng thời gian kể từ sau khi hai đứa quen nhau. Không nói đến lối sống thoáng theo kiều phương Tây của Hà, tôi nhận ra Hà là ngưới phụ nữ thông minh, chu đáo, nhân hậu, biết cách cư xử, lễ phép với mọi người, không phân biệt giàu nghèo. Nàng biết cách chi tiêu, tiền có nhiều xài nhiều, ít xài ít, không bao giờ hỏi mượn tiền tôi hay để ý tôi có nhiêu tiền. Mua cái gì thì nàng cũng dành trả.
Nhờ sự chăm sóc tận tình của tôi, Hà dần dần khỏe lại. Nhìn tôi lăng xăng, chạy đôn chạy đáo khi nàng bệnh, Hà chợt nhớ lại câu nói của tôi lúc xốc nàng trong trạng thái nàng say mèm lên lưng tôi:
– Anh bế em về, em say quá rồi. Người gì mà nặng quá trời, quá đất đi à.
Hà bất chợt mỉm cười. Nàng nói nhỏ đủ cho nàng nghe:
– Anh đúng là đồ ngốc. Anh có biết là em yêu anh nhiều không?
Nói về tôi, sau khoảng thời gian nàng đổ bệnh, tôi nhận ra rằng Hà tự lúc nào đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, tôi không cắt nghĩa được. Tôi bất chấp nguy hiểm, tự đi tìm kiếm Hà khắp nơi, chăm sóc Hà, làm theo lời Hà sai bảo như một hành động vô thức, không tính toán thiệt hơn.
Sau khi Hà lành bệnh, tôi và Hà lại khăng khít hơn xưa. Cuối tuần chúng tôi hay dành thứ 7, chủ nhật cho nhau. Nàng hay về nhà tôi chơi và đi shopping. Hai đứa tôi đi một vòng rồi vào tòa nhà Diamond nguy nga, tráng lệ, thi thoảng dừng lại các quầy bán trang sức chiêm ngưỡng nào là vòng cổ, vòng tay… toàn bằng kim loại và đá quý, có những cái trị giá hàng nghìn USD. Những cô gái bán hàng chân dài trẻ trung, xinh đẹp, mời chào Hà một cách nhiệt tình, nhưng mục đích của hai đứa là đi chơi chứ không mua nên cứ dửng dưng.
Tôi để ý thấy trên cổ nàng cũng có một sợi dây chuyền cực đẹp, nhưng lại không có mặt dây chuyền, rất hợp với chiếc cổ trắng ngần, 3 ngấn của nàng. Nó đẹp tương đương với các sợi khác được bầy bán ở tòa nhà sang trọng này. Cùng với bộ váy áo Hà đang mặc làm nàng trẻ đẹp hơn, lịch sự hơn ít nhất là trong giây phút này. Tôi muốn mua kỷ niệm nàng một vật gì đó có giá trị một chút nhưng tìm mãi không có thứ đồ trang sức nào phù hợp.
Nàng đeo chiếc bóp đen bằng da xịn rất đẹp, bàn tay trần thon thả, duyên dáng đặt lên chiếc bót ngay vị trí dây đeo, thướt tha đi hết quầy này sang quầy khác, thi thoảng trầm trồ khen ngợi khi thấy một vật nào đó vừa mắt. Tôi theo gót nàng như một bảo vệ trung thành. Đột nhiên xuất hiện một cô nhân viên bận bộ váy hồng mỏng, lờ mờ thấy cả nội y bên trong, cao hơn, mảnh mai hơn nàng một chút và cũng là một tuyệt sắc giai nhân. Đôi mắt đa tình của tôi thoáng qua cô gái, bỗng dưng tính thú trong người tôi thức dậy. Tôi không dám nhìn lâu vì e Hà phát hiện. Đang trong cơn mộng mị thì cô gái mời “anh mua vòng lắc đây tặng chị đi”, tôi giật mình, tê tái lòng dạ khi nhìn vào chiếc lắc giá 10 triệu đồng mà cô gái đang trỏ vào. Thấy tôi có vẻ lúng túng, Hà nhìn cô gái cười duyên dáng và nói “ Anh ấy đã tặng tôi rồi” và ngoắc tay tôi đi nơi khác. Tôi thở phào, nàng vừa cứu tôi một bàn thua trông thấy.
Chúng ta lên tầng 3 xem có gì mua không nhé, nàng cười âu yếm nhìn tôi nói. Tôi mỉm cười gật đầu. Trên cầu thang cuốn, nàng nắm chặt tay tôi vì sợ té ngã. Đã có lần tôi nghe nàng kể xuýt ngã ở cầu thang cuốn do bị trượt chân.
Tầng 3 hiện ra, đây là tầng bày bán quần áo đủ loại, trẻ, già, trung niên…
– Anh đến kia chờ em chút xíu, em tới đây mua cái này.
Tôi quay lại thấy nàng đang đi về phía bán đồ nội y hàng hiệu. Biết ngay mà, đó là sở thích cố hữu của nàng là sưu tập đồ nội y, giày cao gót rồi. Nàng quay lại nhìn tôi mỉm cười, nheo mắt ranh mãnh.
…
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, tình cảm dành cho Hà được tôi chắt chiu, cứ lớn dần thêm theo năm tháng. Khi tình cảm đó trở thành tình yêu thực sự đủ lớn, biết không thể giấu mãi được, tôi quyết định bày tỏ tình yêu với Hà, khi đó trong sâu thẳm của đáy lòng tôi, Hà đã thực sự là một báu vật mà cuộc đời này ban tặng cho tôi. Tôi quyết định phải giữ nó lại, không đề tuột khỏi tay tôi.
Suy nghĩ là làm, sau đó ít ngày, sau khi tôi ăn cơm ở nhà Hà xong, tôi ngập ngừng và mạnh dạn kéo tay Hà lôi ra phòng khách:
– Anh buông tay em ra, gì mà kéo mạnh thế. – Hà kêu lên vì không biết chuyện gì.
– Anh muốn nói với em chuyện này.
Vừa nói, tôi vừa rút trong túi ra cái mặt dây chuyền và đeo vào cái dây chuyền không có mặt trên cổ nàng. Nhìn mặt dây chuyền, Hà bỗng nhiên thay đổi sắc mặt:
– Sao anh lại có cái mặt dây chuyền này. Đối với em đó là kỷ vật vô giá mà ông nội em tặng cho em trước khi qua đời, dặn dò phải giữ gìn cẩn thận, nó sẽ đem lại nhiều may mắn cho cuộc đời con. Và em đã đeo nó trong suốt thòi gian sau đó, kể cả thời gian đi học ở nước ngoài. Sau khi về Việt Nam, em lại bấn cẩn đánh rơi cái mặt dây này ngay ngày đầu tiên đến nhận việc tại công ty mình. Sau đó em cứ tìm mà không thấy và rất buồn khi nghĩ đến việc để mất nó.
Tôi giải thích rằng âu cũng là định mệnh, tôi vô tình nhặt được lúc nàng loay hoay dọn dẹp trên cái bàn làm việc mới khi nhận việc tại công ty. Tôi tính trả Hà nhưng thời gian cứ trôi qua, không thấy Hà nhắc đến nó.
Hà vừa đấm vào ngực tôi vừa khóc:
– Sao anh không trả lại em lúc đó, anh đúng là đồ độc ác mà. Anh có biết là bao năm qua em dằn vặt, khổ sở lắm không?
Tôi ôm chặt Hà vào lòng, thì thầm:
– Anh muốn giữ nó để chúng mình nợ nhau.
Tôi lấy hết can đảm, bày tỏ tình yêu với nàng:
– Hà ơi, anh yêu em rất nhiều, tình yêu anh dành cho em quá lớn rồi, vượt qua mọi trở ngại, em có muốn cùng anh chung lối trong suốt đoạn đường đời này không?
Hà thực sự bất ngờ, nước mắt nàng trào ra, nàng trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết:
– Anh nói thiệt không? Em … em … đã từ lâu lòng em đã thầm yêu anh nhưng nghĩ rằng em không xứng đáng. Trong người em lúc nào cũng có mâu thuẫn, vừa muốn chiếm tình cảm của anh, vừa muốn xa anh bằng cách hành hạ anh, bắt anh phải phục tùng em, làm cho anh chán em mà bỏ em …
Tôi giơ ngón tay lên miệng Hà, không cho Hà nói thêm điều gì. Tôi đặt một nụ hôn chan chứa đầy tình cảm vào môi Hà. Hà cảm nhận được tấm chân tình của tôi. Hà ấp úng:
– Từ trong sâu thẳm tận đáy lòng mình, em muốn được sống bên anh và yêu anh đến trọn đời, trọn kiếp.
Tôi không nghĩ rằng trong con người Hà chất chứa những khoảng lặng tâm hồn mà Hà không bao giờ bộc lộ ra cho tôi biết.
Tôi công khai tình cảm của hai đứa cho ba mẹ tôi biết, ông bà mừng ra mặt và gọi Hà là con luôn. Sau đó hai gia đình tôi và Hà thường qua lại, kết nghĩa tình thâm giao.
Rồi chuyện gì chờ đợi đến thì nó cũng đến, vào một buổi chiều cuối tháng 9, lại là một chiều cuối thu, mà cũng cách đó 4 năm, lần đầu tiên tôi và Hà gặp nhau như một định mệnh. Bốn năm cũng là thời gian đủ dài để nuôi dưỡng cho một tình yêu từ hai tấm chân tình được đơm hoa thơm, kết chùm trái ngọt. Trời chiều thu năm đó, trời mưa rả rích. Lời trong một bài hát thì nói là tháng tám, còn thời gian của tôi thì là tháng chín, thôi kệ, tháng chín cũng như tháng tám, đều có mưa cả. Tháng chín trời mưa, trời mưa không dứt. Trời mưa không dứt thì mặc trời mưa. Đám cưới giữa tôi, chú rể Thái Bình Minh và cô dâu Nguyễn Ngọc Hà vẫn diễn ra linh đình, ấm cúng dưới sự chúc phúc của gia đình hai bên, của bạn bè đồng nghiệp. Anh Hải, Philip cũng bay về chúc mừng cho hai đứa tôi. Cảm ơn các bạn, những người bạn tri kỷ của chúng tôi!
Tôi có lần nói đùa với vợ tôi:
– Anh gặp em lần đầu tiên là biết ngay đây em sẽ là vợ của mình. Giống như anh chàng khờ Nôbita trong truyện Đôrêmon biết trước rằng bạn gái Xuka chính là vợ mình sau này đó….
Nàng chưa nghe tôi nói xong mà đã cười ngặt nghẽo, nói là chuyện xảy ra rồi nên giờ mới to mồm, tinh tướng như vậy.
Trong cuộc sống, tất nhiên không tránh khỏi những va chạm, nhưng đó là những chuyện nhỏ, quan trọng nhất chính là tình yêu, tình trăm năm vẹn nghĩa phu thê luôn được chúng tôi nuôi dưỡng, vun đắp cho nó được trường tồn mãi mãi.
Thỉnh thoảng, sau những bộn bề, vất vả lo toan của cuộc sống, tôi vẫn nắm tay Ngọc Hà sóng bước bên nhau trên những con đường rợp bóng cây xanh tỏa đầy bóng mát và thì thầm hát bài hát Ngọc Hà do nhạc sĩ Minh Vy sáng tác:
Nét đẹp yêu kiều ngây ngất lòng tôi
Hoa xuân tuổi tròn hai tám tôi mơ ước chuyện trăm năm
Ngây thơ nàng đâu có hay
Tôi đã thầm yêu khi đời bẽ bàng
Em nhà sang giàu tôi trắng bàn tay
Đêm đêm ngắm nhìn trăng sao em hay khẽ nhìn tôi.
Ngày mai kiệu hoa đón dâu
Thân trai gió sương đi tìm mảnh bình yên
Tô nguyện xây lên ước mơ
Xin em hãy chờ anh sẽ chở về nhưng đời không như giấc mơ
Khi em gặp lại em, em cười khúc khích nhưng ngoảng mặt quên cố nhân
Tôi có người yêu tên gọi Ngọc Hà
Khi không chúng mình tối nắm bàn tay
Em tôi vẫn đẹp như trước
Em tôi vẫn cười hồn nhiên ngày mai kiệu hoa đón dâu.