Những ngày cuối cùng, lần lượt mọi người trong khu trọ về hết, tôi cũng không quên chúc kì thi sắp tới của mọi người kết quả tốt. Em là người về cuối cùng, bố mẹ em đón em muộn nhất, rồi cùng sửa soạn đồ đạc, tư trang. Lúc em về, đấy là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt đối với tôi thánh thiện, trong veo, tôi không nói với em lời nào, tôi cũng không chúc em điều gì về kì thi cả. Tôi nhìn theo em cho đến khi bóng em khuất dần, lãnh lẽo, mơ hồ, hầu như không có một chút cảm xúc…
…
Tôi ở lại đến tận 30/06/2007 mới sửa soạn hàng trang để bước lên đường vào kì thi. Trước khi về nhà, tôi có đi xuống dưới khu trọ, dạo qua một vòng, cũng đã gần một năm tôi ở đây, bao nhiêu việc đã xảy ra, vui cũng có, buồn cũng có, nó giúp tôi trưởng thành hơn. Nhìn vào bức tường tôi từng dựa vào đấy chờ em trong đêm mưa, tôi mỉm cười, ít ra tôi cũng đã biết rung động, đã biết yêu, tôi không còn là người mải mê chơi game đến quên ăn, quên ngủ nữa.
Cuộc sống nơi đây dạy cho tôi khá nhiều điều mà nếu như không trải qua có lẽ tôi sẽ không được như ngày hôm nay. Tôi từng đọc đâu đấy một câu, nếu muốn biết thời gian dài bao lâu, hãy hỏi người vừa thi trượt đại học, thời gian có dài thật đấy, những giây phút, những kỉ niệm, những hồi ức khi tôi đã trải qua, khi ấy tôi mới cảm thấy luyến tiếc những phút giây ở nơi đây. Cho đến khi tôi chở mẹ về nhà (lúc này tôi đã biết đi xe máy), tôi vẫn ngoái đầu lại nhìn về cổng nhà dì tôi…
…
Trở về với kì thi đại học khá suôn sẻ, tôi lại quay lại nhà dì, lần này là tôi lên để kèm cho thằng em lớn học, và chơi với thằng em thứ hai. Thằng bé quấn lấy tôi, cũng phải, vì nó mới ra đời được hai tiếng đồng hồ thì tôi đã bế rồi, tôi đã từng pha sữa cho nó uống, thay tã cho nó, bế nó từng đêm khi nó khóc quấy, ru nó vào giấc ngủ, đôi tay nắm chặt tay tôi, môi cười mỉm.
Cho đến khi nó đã biết chút ít, lúc tôi học ở cầu thang, nó vẫn thường hay chỉ tay vào và cười khi mẹ hỏi anh đâu? Tôi dành hết tình cảm cho nó, tôi chơi với nó gần như cả ngày, lúc này mấy đứa học lớp 11 đã xuống để học thêm, phòng trọ cũng có người thuê, phòng của em chuyển đi có một cô bé năm nay lên lớp 10 chuyển vào. Tôi vẫn thường bế em đi xuống, cho chơi đùa với các chị ở đấy, hay đôi khi giảng hộ mấy bài tập khi có đứa hỏi.
Rồi bận rộn với đám tang của cố ở quê, người cố bị mù lòa mà ngày nhỏ tôi vẫn dắt cố đi xung quanh. Tôi chạy đôn chạy đáo lo việc vặt trong đám tang, tôi thức gần như trắng mấy đêm đấy, đến hôm đưa cố về với tổ tiên tôi khiêng ảnh cố, tôi cố gắng không khóc, tôi chỉ bật khóc khi lúc cố mồ yên mả đẹp, lúc mọi người bắt đầu đi về. Tôi vẫn nhớ mỗi lần về quê tôi đều vào thăm cố, cố ôm lấy tôi và luôn miệng bảo: Khi nào cố chết cố sẽ phù hộ cho tôi…
Làm xong 3 ngày cho cố, buổi chiều hôm đấy khi lên đến nhà dì thì mẹ tôi gọi điện báo tôi đã đậu. Tôi đón nhận tin này một cách bình thường, không vui, cũng không buồn, tôi đã mường tượng ra kết quả này từ lâu, tôi xem nó như là một phần thưởng cho nỗ lực của tôi trong suốt 1 năm qua. Đối với nhiều người có lẽ đây là một sự kiện trọng đại, nhưng với tôi, sau những gì tôi đã trải qua, tôi không có lấy nổi một cảm xúc để có thể reo lên rằng: Tôi đã đậu đại học…
Tôi chỉ thấy nó bình thường, vì tôi biết tôi sẽ đậu lúc bước ra phòng thi môn thứ 3 rồi. Ngày tôi về nhà chuẩn bị ra Hà Nội nhập học, tôi có về quê, thắp nhang cho cố, tôi lầm bầm: Cháu đỗ đại học rồi cố ah, cố biết tin này muộn quá, cố không chờ lấy 1 tuần nữa có phải cố được nghe tôi nói với cố rồi không…